App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 37: Gả Cho Anh




Lâm An Vũ vừa đánh xe ngược lại đã nhìn thấy những chiếc xe ban nãy đang đuổi theo đi về hướng mình, anh ra sức gây sự chú ý với chúng. Bọn này không biết là người của ai vì chúng có vẻ khá tay mơ trong việc đánh trực diện, chỉ biết đánh lén đằng sau, dường như chúng được thuê tới chỉ với mục đích cản đường, ngoài ra không có lực sát thương.

Anh lê chiếc xe tàn tạ dụ chúng đi đến một ngã ba, người của Lâm An Vũ đã được lệnh mai phục sẵn ở đó, anh cho người xử lí bọn này còn mình thì đổi một chiếc xe khác quay về tìm Diệp Sở.

Bên phía của Lưu Ly, tình thế ngày càng trở nên gấp rút. Bầu trời đã bắt đầu chuyển sang tờ mờ sáng, nhưng cơn mưa ầm ĩ vẫn không ngớt, gió lạnh ùa qua kèm theo đó là tiếng sấm giật mưa sa muốn rung chuyển đất trời. Mưa gào thét không ngơi nghỉ, cây bên đường cũng vì vậy mà lay động như muốn quật ngã.

A Ngũ khó khăn cõng Diệp Sở đi trong cơn bão, bàn chân nặng dần, sức lực ngày càng đuối, khi gần đến ngã tư rẽ sang bệnh viện thì đột nhiên, từ đằng sau một chiếc xe tải lao tới.

Chiếc xe cũ kỹ lao đi trong mưa, tài xế bóp còi inh ỏi, Lưu Ly nhìn thấy mà tê hết da đầu, A Ngũ hình như quá tập trung nên không nghe thấy tiếng còi, anh vẫn cứ băng qua đường như không có chuyện gì.

Lưu Ly điên cuồng hét lên đến khàn cả giọng:

"A Ngũ, xe kìa, có xe kìa..."

"Xe đến kìa..."

Tiếng hét chưa dứt thì "ầm" một cái, chiếc xe tải đâm vào gốc cây cổ thụ bên đường. Từ trong xe, tài xế loạng choạng bước ra:

"Này các người, đi đứng kiểu..." đến đây ông ta im bặt. Vì ông ta thấy Diệp Sở sắc mặt trắng như tờ giấy đang nằm trên lưng A Ngũ, quần áo tả tơi, thương tích đầy mình, còn Lưu Ly thì mang gương mặt kinh hãi, hai mắt đỏ ngầu, nhìn bốn người bọn họ ướt như chuột lột, đoàn người giống hệt như dân tị nạn trong những trận chiến tranh càn quét.

Cuối cùng bác tài xế không chửi bới nữa, ông ta còn rũ lòng thương cho họ đi nhờ xe đến bệnh viện. Người ta nói, trong cái rủi cũng có cái may, hi vọng cái may mắn này đến kịp, Lưu Ly nhìn Diệp Sở, lòng trở nên đau nhói. Cô nắm bàn tay gân guốc của Diệp Sở áp vào trong lòng, giọng nói mơ hồ như đến từ một cõi xa xăm nào đó:

" Nếu cha nuôi không qua khỏi. Con sẽ đi cùng người. Chúng ta sống chết có nhau, mãi không chia lìa! "

Lâm An Vũ đến được bệnh viện thì đã thấy Lưu Ly, A Ngũ và bác tài xế đang đứng ở trước cửa phòng cấp cứu. Ba người họ đều xanh xao, quần áo ướt nhẹp, thảm nhất là Lưu Ly, cả đêm không ngủ lại còn khóc một trận lớn như vậy, bây giờ hai mắt như sắp lồi cả ra ngoài.

"Ai là người nhà của bệnh nhân Diệp Sở?" bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra

"Là tôi" Lưu Ly vội vã chạy đến

"Bây giờ tôi cần người nhà bệnh nhân đi làm thủ tục, mất máu quá nhiều, ngân hàng máu ở đây còn đủ máu, nhưng chỉ sợ trong quá trình phẫu thuật xảy ra biến chứng, vả lại vết thương quá nặng, và còn liên quan đến..." bác sĩ lúc nói những lời này dáng vẻ có phần khá e ngại. Bà ta nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Lâm An Vũ, đoán chắc rằng lai lịch của anh cùng với bệnh nhân trong kia hẳn không hề tầm thường.

"Thủ tục? Bác sĩ tôi có thể hỏi đó là thủ tục gì không?" Lưu Ly gấp gáp hỏi lại.

"Thủ tục cam kết chấp nhận rủi ro sau phẫu thuật!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.