App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 27: Ngu Như Vậy




Diệp Sở đi chưa được bao lâu, Lưu Ly liền ra đứng trước cổng nhìn theo bóng dáng của chiếc Audi đang dần dần khuất dạng, trong lòng lại càng nặng nề hơn.

Cô đứng đó, nhìn mãi nhìn mãi... Một lúc sau có một người đi đến trước mặt cô cung kính cúi đầu một cái, anh ta ăn mặc rất giống thuộc hạ của Diệp Sở, giọng nói rất có chừng mực:

"Tiểu thư, trước khi ông chủ đi có dặn dò chúng tôi phải đích thân đưa cho cô cái này. Nói là bên trong có số điện thoại và địa chỉ của một người, khi nào cô gặp khó khăn không thể giải quyết được có thể tìm người đó giúp đỡ."

Lưu Ly định không nhận lấy, nhưng người này cứ kiên quyết muốn cô phải nhận, nếu không nhận hắn sẽ đứng đây luôn không chịu đi khỏi.

Cô không còn cách nào khác mà miễn cưỡng cầm lấy tờ giấy đó. Lưu Ly chỉ nghĩ nhận rồi vứt đi, dù sao cô không muốn có bất cứ liên hệ nào với Diệp Sở nữa. Nhưng cô không ngờ, ngay ngày hôm sau mình đã cuống quýt đi tìm thứ này...

Diệp Sở ngồi trên xe đi đến biên giới, nhắm mắt lại tựa vào ghế xe, rèm mi che đi vẻ phong trần mệt mỏi, tim gan đã nát thành một đống. Hắn không còn thiết tha gì với mọi thứ xung quanh, điều này làm cho Diệp Sở sinh ra loại cảm giác buông bỏ và mặc kệ. Hắn biết, chuyến đi lần này có bao nhiêu là nguy hiểm, nhưng là lần đầu tiên trong đời Diệp Sở lại muốn đặt cược.

Hắn không chuẩn bị bất cứ phương án dự phòng nào, hắn cược nếu lần này có thể bình an trở về, chứng tỏ hắn và Lưu Ly có duyên có nợ. Còn bằng ngược lại, hắn coi như duyên có mà nợ không, buông tha nhau kiếp này coi như được giải thoát...Kiếp sau, hắn sẽ đi tìm cô dù ở nơi chân trời góc bể hắn cũng sẽ tìm cô. Diệp Sở lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình có loại suy nghĩ này đúng thật là rất buồn cười, hắn tự cười chế giễu chính mình, nhưng cũng phải thôi, tất cả mọi chuyện đều là ý trời. Hắn có chối cũng không chối được!

Biên giới của hai nước K và F cách thành phố A khoảng năm giờ đường ô tô. Khi xe của Diệp Sở đến nơi hẹn với trùm Văn Dư cũng đã là mười một giờ khuya. Suốt dọc đường đi Diệp Sở chỉ ăn uống qua loa để có sức mà đối phó với tên cáo già này, dù sao hắn cũng không ăn mấy ngày rồi, nếu không thì hắn cũng chẳng muốn ăn làm gì.

Địa điểm mà trùm Văn Dư hẹn gặp Diệp Sở chính là ở trụ sở chính của ông ta, căn cứ chính của trùm Văn Dư. Mặc dù không có bề thế và sang trọng như Diệp gia, nhưng không thể không nói địa bàn của trùm Văn Dư luôn luôn mang cho người khác cảm giác bất an pha chút sợ hãi. Khung cảnh vắng vẻ hiểm trở, khắp nơi đều âm u nồng nặc mùi thuốc súng.

Mười một giờ khuya, nơi này như con cáo đang nấp mình trong bóng tối chỉ chực chờ sẵn mà bắt lấy con mồi.

Diệp Sở vừa tiến vào trong, liền nghe được tiến cười sang sảng của trùm Văn Dư:

"Hahahaha, quý nhân quý nhân đến!"

Diệp Sở không vội, hắn quan sát một chút thì thấy Kha đang bị trói cột dính vào một cái xà lim bằng sắt ở chính giữa căn phòng, mặt mày đều bị đánh cho bầm tím.

Hắn thoáng nhíu mày, nhìn trùm Văn Dư rồi thong thả ngồi xuống ghế đối diện ông ta, Diệp Sở vắt chân trái lên đùi phải, tuy vẻ mặt không có gì lạ nhưng lời nói lại toát ra sự châm biếm:

"Chú Dư, nhiều năm không gặp, chú vẫn khỏe mạnh như ngày nào!"

Hoặc là nói, sao lâu như vậy rồi ông còn chưa chết!

Trùm Văn Dư hiểu ẩn ý của Diệp Sở, ông ta đốt một điếu xì gà vừa hút vừa thoải mái nói:

"Vốn cũng muốn bệnh rồi đi cho nhanh. Nhưng đáng tiếc, lại làm cậu thất vọng rồi."

Diệp Sở thu lại vẻ cợt nhã trong mắt rồi đi thẳng vào vấn đề, hắn chỉ về phía Kha, giọng bình thản:

"Chú Dư, hôm nay tôi đến cũng không phải để thăm hỏi. Khi nào có dịp nhất định sẽ tận tình, nhưng còn bây giờ, phiền chú thả đàn em tôi ra!"

Trùm Văn Dư lại làm như không vội, hắn kéo một hơi xì gà thật dài, ung dung mở miệng:

"Tuy năm đó tôi thua dưới tay Diệp Quân Ninh, nhưng không có nghĩa là bao năm qua tôi vẫn chỉ là một con rùa. Diệp Sở tôi nói cho cậu biết, nếu không vì Diệp gia tại sao đường đường là Văn Dư lão đại, tôi lại phải chui rúc ở cái xó xĩnh hẻo lánh chó gà không sủa này!"

"Chú Dư, chuyện năm đó tự làm tự chịu, hà cớ gì còn liên lụy đến hôm nay?"

"Liên lụy cái rắm! Bây giờ được dịp để xả cơn giận, tôi hà tất bỏ qua?" trùm Văn Dư không còn vẻ hào sảng như lúc nãy, ông ta bắt đầu trở mặt, vứt điếu xì gà xuống đất, giọng nói cũng đã lạnh đi.

Diệp Sở biết ngay ông ta sẽ thế này, hắn cũng đanh mặt lại:

"Vậy chú muốn thế nào?"

"Mạng của cậu!"

"Để tôi nhắc cho chú nhớ, Diệp gia không có rảnh mà đến đây nói giỡn với chú. Gìa rồi, chú ý sức khỏe đi!"

"Diệp Sở, tao xem hôm nay mày làm sao ra khỏi đây!"

Vừa dứt lời Diệp Sở thấy xung quanh hình như có gì đó không đúng, không khí vốn yên tĩnh lúc nãy lại bỗng nhiên trở nên ồn ào. Liên tục có hàng trăm kẻ xuất hiện đứng bao vây Diệp Sở và người của hắn, hai bên ngay lập tức rút súng chĩa vào nhau, Kha cũng đột nhiên được trùm Văn Dư cởi trói.

Diệp Sở thấy cảnh này, liền biết tình thế không ổn. Lại thấy Kha cấu kết với trùm Văn Dư, hắn lạnh giọng:

"Kha, cậu được hắn trả bao nhiêu?"

Kha không đáp, chỉ cúi đầu đứng sau trùm Văn Dư, lúc này ông ta cười đắc chí:

"Diệp Sở, tôi không thu phục người bằng tiền mà bằng quyền lực! Nếu hôm nay cậu chịu quỳ xuống dưới chân tôi van xin tôi có lẽ sẽ cho các người đường lui!"

Diệp Sở dường như nghe được chuyện cười hài nhất thế gian, hắn cười lạnh một tiếng:

"Ha, cho dù tôi có chết cũng không có chuyện đó xảy ra đâu. Cùng lắm hôm nay tôi và ông, chúng ta đồng quy vu tận. Ông cũng hân hạnh lắm mới được bồi táng cùng tôi đấy!"

Trùm Văn Dư giận tái mặt:

"Lên cho tao!"

Câu này vừa nói ra đã báo hiệu cho một hồi gió tanh mưa máu bắt đầu. Lực lượng của hai lên lao vào nhau cắn xé, căn phòng vang lên những tiếng nổ "đùng đùng" của súng đạn, phá vỡ bầu không ý yên tĩnh giữa đêm khuya. Một trận đại chiến xảy ra, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào não làm cho những người có mặt càng thêm điên cuồng mà tấn công nhau.

Thuộc hạ của hai bên đều dũng mãnh thiện chiến, tất nhiên lúc đầu là bên của Nhẫn chiếm thế thượng phong vì dù sao đó cũng là lò đào tạo sát thủ, chiến đấu với những kẻ này không thành vấn đề. Nhưng càng về sau, sự chênh lệch lực lượng càng lớn khi Nhẫn đã đuối sức mà lại không thể gọi thêm cứu viện, còn bên phía trùm Văn Dư thì ồ ạt xông lên như nấm mọc.

P/S: Đọc rồi cho 1 sao đi mà ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.