Áp Trại Tân Nương

Chương 5: Ma thủ




- Mấy người quen nhau?
Tần Hồng thấy giữa hai người có mùi thuốc súng, liền cười nói.

- Ha ha, chỉ là chút hiểu lầm, hôm trước…
Trương Vệ Đông thấy Tần Hồng hỏi vậy, định chuẩn bị kể toàn bộ chuyện hôm trước. Dù sao hắn cũng là người có lí, không sợ người khác nói hắn là đồ lưu manh.

Thế nhưng những lời này rơi vào trong tai cô gái kia thì không giống vậy, mà còn khiến cô giận dữ, thiếu chút nữa cắn nát hàm răng. Chỉ tiếc là lúc này cô không thể để cơn giận bùng phát, vẫn phải cố gắng nặn ra bộ mặt tươi cười, vội vàng cắt ngang:
- Ha ha, đúng vậy. Xế chiều hôm trước chúng tôi gặp nhau trong hành lang, khi đó trông anh ta liếc ngang liếc dọc, tôi còn tưởng là ăn trộm chứ! Sau đó hỏi thăm mới biết được hóa ra là lão sư tới báo cáo.

Trương Vệ Đông thấy cô gái này nói mình như vậy đương nhiên không cam lòng, định bắn trả vài câu thì bỗng có mùi hương xông vào mũi, cô gái kia cười hì hì, đến trước mặt hắn, vươn bàn tay nhỏ bé ra, nói:
- Hóa ra anh cũng là người làm công trong học viện. Tôi là Tô Lăng Phỉ, là giảng viên học viện, đồng thời cũng đang làm luận án tiến sĩ với giáo sư Tần.

Nói xong cô liền quay đầu đi, tránh ánh mắt của Tần Hồng, sau đó hung tợn liếc mắt ra hiệu với Trương Vệ Đông.

Ánh mắt của Tần Hồng bị Trương Vệ Đông ngăn cản, còn hai gã đàn ông sau lưng Tô Lăng Phỉ thì đương nhiên không thấy được ánh mắt hung tợn của cô. Ba người thấy Tô đại mỹ nữ thấy nam nhân không biến sắc giờ lại chủ động chào hỏi, bắt tay, tươi cười với Trương Vệ Đông, trong lòng kinh ngạc không thôi. Hai tên đứng sau nhìn Trương Vệ Đông với ánh mắt đố kỵ. Hai người họ làm luận án với cùng một vị giáo sư, còn cùng nhau công tác khoảng một năm, đến giờ vẫn chưa từng chạm qua bàn tay nhỏ bé của cô, không ngờ Trương Vệ Đông vừa tới, Tô đại mỹ nữ đã chủ động duỗi bàn tay trắng như ngọc ra.

Bọn họ nào biết rằng vị lão sư trẻ tuổi đeo kính này ngay cả núi đôi của Tô đại mỹ nữ cũng đã được nhìn.

Bảy năm qua, Trương Vệ Đông thiếu người trò chuyện, hơi thiếu thốn tình cảm, nhưng lại là người thông minh tuyệt đỉnh. Thấy Tô Lăng Phỉ rõ ràng vô cùng chán ghét mình, nhưng lại tỏ thái độ hoan nghênh, lập tức biết nếu mình nói chuyện đó ra sẽ khiến cô mất hết danh dự. Bản thân hắn thiếu chút nữa hại người ta mất hết thanh danh, trong lòng Trương Vệ Đông không khỏi có chút áy náy, vì vậy cũng lười so đo với Tô đại mỹ nữ đã ví mình như vậy, chỉ vươn tay ra nắm lấy, mỉm cười nói:
- Trương Vệ Đông, về sau còn cần Tô lão sư chỉ giáo nhiều.

Tay ngọc ấm áp, mềm mại như không xương. Một cảm giác khác như khi nắm tay xuất hiện trong đầu Trương Vệ Đông, chỉ là hắn còn chưa kịp thưởng thức kỹ cảm giác đó, Tô Lăng Phỉ đã như bị rắn cắn tay, nhanh chóng rụt về, khiến cho Trương Vệ Đông cô đơn trong bảy năm qua có chút mất mát.

Bởi vì cuộc nói chuyện khi trước, hảo cảm của giáo sư Tần Hồng với Trương Vệ Đông đã tăng gấp đôi, giờ thấy hắn giới thiệu mình đơn giản như vậy, không hề sơn son thiếp vàng lên mặt bản thân, lại càng cảm thấy vừa ý hơn, ông ta cười nói:
- Ta giới một chút. Trương Vệ Đông, năm nay 23 tuổi, bác sĩ chuyên khoa tốt nghiệp đại học Phương Đông, là nhân tài trẻ tuổi năm nay học viện chúng ta mời tới!

Nghe thấy Trương Vệ Đông không chỉ là bác sĩ tốt nghiệp ở đại học Phương Đông lừng danh cả nước, hơn nữa năm nay mới 23 tuổi, không chỉ hai gã đàn ông đứng phía sau kinh hãi, mà ngay cả Tô Lăng Phỉ từ xưa đến nay luôn cao ngạo cũng bất ngờ.

Tần Hồng rất hài lòng khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của ba người, lại giới thiệu hai người kia với Trương Vệ Đông. Một người là Đổng Vân Kiệt, là nghiên cứu sinh của Tần Hồng, lớn hơn Trương Vệ Đông 6 tuổi, tóc cũng đã có không ít chỗ bạc, so với thanh niên non nớt như Trương Vệ Đông thì trông già dặn hơn hẳn. Người kia là Triệu Minh Hoa, đang làm luận án thạc sĩ cũng với giáo sư Tần Hồng. Tuy là nghiên cứu sinh thạc sĩ nhưng chỉ lớn hơn Trương Vệ Đông 2 tuổi, tướng mạo cũng chỉ già dặn hơn Trương Vệ Đông một chút.

Trương Vệ Đông bắt tay với hai người, thấy hai người đều già hơn mình, lại nghĩ bản thân muốn làm gương sáng cho người khác, bộ mặt thì như học sinh, trong lòng không khỏi có phần phiền muộn.

May nhớ có công phu tu luyện, chỉ cần Trương Vệ Đông không buông thả nội tâm, dưới tình huống bình thường đều không lộ cảm xúc. Bằng không nếu để Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa biết Trương Vệ Đông vì bộ mặt trẻ tuổi mà buồn bực, e là bọn họ thổ huyết mà chết.

Sau khi làm quen với nhau xong, bốn người ngồi thảo luận phân công đề tài nghiên cứu. Nghiên cứu sinh tiến sĩ đen đủi gặp tai nạn xe cô kịa là người phụ trách nghiên cứu “ảnh hưởng của nhân tố vi sinh vật tới thoái biến dầu mỏ” cùng Tô Lăng Phỉ, vì vậy thật không may, Trương Vệ Đông và Tô Lăng Phỉ được phân vào một tổ.

Nghe nói tên “chuyên nhìn trộm” kia cùng một tổ với mình, trong lòng Tô Lăng Phỉ đương nhiên là phản đối ngàn vạn lần. Thực tế ngay khi Tần Hồng sắp xếp chỗ của Trương Vệ Đông ngay trước bàn làm việc của cô, cô đã phiền muộn tới cực điểm. Giờ thì tốt rồi, không chỉ ở cùng một tầng với tiểu tử này, còn ngồi bàn trước bàn sau trong cùng văn phòng.

Thế nhưng giáo sư Tần Hồng là một người phụ nữ sắt đá trong công việc, huống chi Tô Lăng Phỉ cũng không thể nói rõ lí do, sau khi bàn bạc xong, đành bấm bụng dẫn Trương Vệ Đông tới chỗ làm việc của hắn.

Phòng làm việc của học viện khá khan hiếm. Ngoại trừ lãnh đạo học viện, giáo sư hoặc phó giáo sư rất xuất sắc mới có được phòng làm việc riêng. Giảng viên kiêm nghiên cứu sinh tiến sĩ như Tô Lăng Phỉ hay người mới tiến cử như Trương Vệ Đông, chưa có bất kỳ chức danh gì thì đều dùng chung văn phòng lớn. Còn nghiên cứu sinh tiến sĩ, thạc sĩ thì đương nhiên càng không thể có phòng làm việc riêng.

Đổng Vân Kiệt và Triệu Minh Hoa hiện giờ vẫn chỉ được coi là học sinh, không ở cùng văn phòng với Tô Lăng Phỉ. Họ ở tầng 4, Tô Lăng Phỉ ở phòng 303, tầng 3.

303 là căn phòng có diện tích khá lớn, có một lối đi đối diện cửa phòng chia phòng thành hai bên, đặt sáu chiếc bàn lớn, hiện giờ đang có bốn vị lão sư trẻ tuổi, trong đó bao gồm cả một vị phó giáo sư, cho nên trong phòng chỉ có hai chỗ trống. Đương nhiên từ giờ trở đi thì chỉ còn một rồi.

Không biết là do nguyên nhân nghỉ hè hay là vì mọi người trong phòng đang làm việc ở phòng thí nghiệm mà lúc này trong văn phòng không có một ai.

- Đây là vị trí của anh.
Tô Lăng Phỉ tức giận đặt mông ngồi vào vị trí của mình ở gần cửa sổ, sau đó chỉ vào chỗ trước mặt, lạnh lùng nói. Vị trí này trước kia vốn có người, nhưng năm trước người đó được thăng hàm phó giáo sư, lại xin được hạng mục ngân sách của quốc gia, nước lên thì thuyền lên, lão được phân cho một phòng làm việc riêng.

Trương Vệ Đông không phải là người thích nhiều lời, hơn nữa sau khi ra khỏi phòng làm việc của phó viện trưởng, gương mặt Tô Lăng Phỉ luôn căng thẳng, giống như Trương Vệ Đông từng cưỡng gian cô. Vì vậy, hắn cũng chẳng muốn hỏi thăm những chuyện liên quan tới nhân viên trong phòng, chỉ không mặn không nhạt cảm ơn một tiếng, sau đó khóa mồm dọn dẹp phòng làm việc. Sau khi dọn dẹp xong, không nói lời nào rót một chén trà, vừa uống vừa bật laptop truy cập một vài websites khoa học kỹ thuật.

Tô Lăng Phỉ không chỉ là mỹ nữ nổi danh học viện Hoàn Công, cho dù trong toàn bộ đại học Ngô Châu cũng là mỹ nữ cực phẩm. Hơn nữa cô không chỉ là lão sư mà còn là một vị tiến sĩ trẻ tuổi, khiến cho dung mạo xinh đẹp của cô được phủ thêm sắc thái thần bí. Một nữ nhân xinh đẹp tầm thường sao có thể sánh với một nữ nhân xinh đẹp thần bí, như vậy mới khiến nam nhân sinh ra dục vọng chinh phục. Cho nên sau khi cô tới đại học Ngô Châu, người ngưỡng mộ theo đuổi có thể nói là từ tân sinh viên tới các giáo sư trẻ tuổi, đủ các loại tầng lớp. Nhưng Tô Lăng Phỉ đều lãnh đạm với tất cả mọi người, dần dần, sinh viên tự ti mặc cảm, rút lui, còn những phần tử trí thức như giảng viên đại học, giáo sư đầy thanh cao, tự trọng kia thì không chịu được đả kích, cũng đồng loạt rút lui, không tiếp tục công phá thành lũy này nữa. Nhưng cho dù như vậy, Tô Lăng Phỉ đi tới đâu cũng là tiêu điểm, là đối tượng được tất cả đám đàn ông nịnh nọt.

Nhưng hôm nay Tô Lăng Phỉ lại bị ai đó không thèm để vào mắt, hơn nữa còn trong tình huống cô nam quả nữ cùng chung một phòng. Nếu đổi là những người khác trong phòng làm việc, Tô Lăng Phỉ chỉ ước bọn họ không tới quấy rầy cô, để cô được yên tĩnh làm việc. Nhưng Trương Vệ Đông thì khác, trong lòng Tô Lăng Phỉ cảm thấy ấm ức xen lẫn chút phẫn nộ không nói lên lời. Cô cảm thấy bất kỳ nam nhân nào cũng có thể không thèm chú ý tới cô, nhưng Trương Vệ Đông thì không được. Ít nhất Trương Vệ Đông cũng phải cho cô một lời xin lỗi chính thức về chuyện hôm trước.

Nhưng đã một giờ trôi qua, Trương Vệ Đông vẫn cương quyết như một nhà tăng khổ hạnh đã chặt đứt thất tình lục dục, đừng nói là chủ động nói với Tô Lăng Phỉ một câu, ngay cả liếc mắt nhìn cô một cái cũng chẳng có.

Liếc nhìn làm cái gì, dù sao ánh mắt cô ta như muốn giết người, như muốn ăn tươi nuốt sống, Trương Vệ Đông đương nhiên không tự làm mình mất mặt!

Nhìn Trương Vệ Đông từ đằng sau, Tô Lăng Phỉ cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi, hận không thể cầm chồng sách trên bàn đập vào đầu Trương Vệ Đông, cho hắn biết thế nào là sức mạnh của “tri thức”!

- Tiểu tử ngươi cứ chờ đấy! Bà cô không khiến ngươi phải khóc thành tiếng thì bà cô này sẽ không mang họ Tô!
Tô Lăng Phỉ tự thấy mình không thể nán lại trong phòng làm việc nữa, hừ một tiếng, đứng dậy, lắc mông đi ra ngoài.

Một cơn gió mang mùi hương nhàn nhạt thoảng qua, rốt cục thì Trương Vệ Đông cũng ngẩng đầu lên, nhìn Tô Lăng Phỉ đi ra ngoài, không khỏi lắc lắc đầu.

Cô gái này ngoài cái tính hơi khó chịu ra, thì dáng người thực không tồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.