Áp Đáo Bảo

Chương 7: Cuộc mắng chửi một người biến thành trận khẩu chiến




Sau khi Tô Mộc rời khỏi thôn Phương Lĩnh, trực tiếp trở lại quản ủy hội, an bài xong mọi chuyện, hiện giờ toàn bộ kế hoạch của khu Cao Khai đã ổn thỏa, đến lúc đó chỉ phải chờ đợi Lý Nhạc Thiên tới đây, ký kết hợp đồng, trở thành xí nghiệp đứng đầu khu Cao Khai. Chỉ cần có trụ sở điện ảnh và truyền hình của công ty giải trí Lý thị tiến vào chiếm giữ, hơn nữa còn có mấy xí nghiệp còn lại, Tô Mộc có lòng tin tuyệt đối, khu Cao Khai sẽ nghênh đón những xí nghiệp còn lại tiến vào.

Sau khi an bài xong những chuyện này, Tô Mộc liền trực tiếp kêu Vũ Phượng đến phòng. Hiện tại Tô Mộc sử dụng Vũ Phượng cũng rất lưu loát. Mà hắn sử dụng như vậy, cũng khiến cho Khương Nhiên hoàn toàn từ bỏ ý định, hắn cũng không còn hứng tạo nên bất kỳ gợn sóng nào, hắn biết hắn chắc chắn sẽ bị điều đi. Về phần điều tới chỗ nào, cũng không phải là chuyện hắn có thể khống chế.

Đây cũng là lời nói trong quan trường, bất kỳ bước nào cũng không thể đi sai.

- Tô chủ nhiệm, ngài tìm tôi?

Sau khi Vũ Phượng tiến vào liền nói.

- Tôi đã chuẩn bị để cho Trương Quan Trung của cục văn hóa trở thành thư ký của tôi, cô hãy chuẩn bị tất cả tài liệu thủ tục, làm xong trong hai ngày, làm sao đến thứ hai hắn có thể tới làm. Nếu như bên phía bộ tổ chức thị ủy cần lập hồ sơ cô cũng đi làm.

Tô Mộc nói.

- Vâng, tôi hiểu!

Vũ Phượng nói.

- Ừ, tối nay tôi sẽ đến kinh thành một chuyến, nếu quản ủy hội có chuyện gì, nhớ gọi điện thoại cho tôi.

Tô Mộc nói.

- Tôi biết rồi!

Vũ Phượng vội vàng nói.

Tô Mộc chịu nói chuyện như vậy với mình, đối với Vũ Phượng mà nói quả thực chính là hảo sự khó có thể tưởng tượng, điều này nói rõ Tô Mộc không xem nàng là người ngoài. Nghĩ đến nếu Khương Nhiên rời đi, mình có thể lên thay. Vũ Phượng làm việc này vô cùng lưu loát.

Về phần bên phía bộ trưởng bộ tổ chức thị ủy, Tô Mộc cũng không lo lắng chút nào. Phải biết rằng Bàng Tử Trăn là người đứng bên phía Lý Hưng Hoa, Tô Mộc là người thế nào, ở thành phố Cổ Lan sắm vai gì, Bàng Tử Trăn rất rõ ràng. Huống chi trước đó Tô Mộc cũng đã gọi điện thoại cho Bàng Tử Trăn, hắn tin tưởng, chuyện này tuyệt đối sẽ xử lý tốt.

Chẳng qua Tô Mộc làm sao cũng không nghĩ tới. Bàng Tử Trăn lại nể tình như vậy, tự mình phân phó xuống dưới, kêu một phó bộ trưởng của bộ tổ chức tự mình tiến hành nói chuyện với Trương Quan Trung.

Trong một tiệm sửa xe ngoại ô thành phố Cổ Lan.

Tiệm sửa xe này ở thành phố Cổ Lan thật sự rất vô danh. Nhưng đây chẳng qua là đối ngoại, trong hội đối nội, ai cũng biết. Muốn tìm Yến Tiễn cứ tới nơi này tuyệt đối là đúng. Bởi vì Yến Tiễn không có yêu thích nào khác, chỉ thích trang trí xe, thích lái xe do chính mình cải tạo. Nói đến kỹ thuật cải tạo và đua xe, Yến Tiễn tuyệt đối không kém cỏi.

Dung mạo của Yến Tiễn thực sự cao lớn, thực sự anh tuấn, có một mái tóc cuộn sóng, mới nhìn giống như đầu sư tử. Nếu như đơn thuần nói đến gương mặt, Yến Tiễn tuyệt đối không thể bắt bẻ. Gương mặt hoàn mỹ, góc cạnh. Nếu như có người cho rằng Yến Tiễn chỉ là một kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, vậy thì hoàn toàn sai rồi.

Cái gọi là thô lỗ không chịu nổi, chẳng qua là mặt nạ của Yến Tiễn.

Sống mang mặt nạ, là thói quen của Yến Tiễn.

Nói thí dụ như hiện tại!

Bốp!

Yến Tiễn hung hăng đánh vật cầm trong tay lên miếng sắt bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ tức giận. Nhìn Cao Bằng Phi đứng trước mắt, quát lớn nói:

-Hắn thật sự nói như vậy sao?

- Đúng vậy!

Cao Bằng Phi cúi đầu, trong mắt chớp động vẻ điên cuồng thô bạo, gấp giọng nói:

- Yến thiếu, hắn chính là nói như vậy, hắn nói Yến thiếu có là gì. Tất cả đều là người cặn bã. Hắn còn đánh ngã người của tôi xuống đất, Yếu thiếu, anh cũng biết, chuyện đêm đó, cũng không phải tôi cố ý gây nên. Tôi cũng chuẩn bị lấy tiền bồi thường cho bọn họ, ai ngờ Trương Quan Trung lại dùng cái này uy hiếp tôi. Anh nói tôi làm sao có thể chịu được? Chẳng qua không biết hắn kiếm từ đâu ra một cao thủ, tôi không có cách nào, mới tới đây cầu cứu anh?

- Cao thủ?

Yến Tiễn cau mày nói.

- Không sai, chính là một cao thủ. Anh nghĩ, người có thể đánh ngã bốn người bên cạnh tôi, người như vậy còn không phải là cao thủ sao? Hắc hắc, Yến thiếu, anh cũng biết, trong số chúng ta Yến thiếu là người có thân thủ cao minh, nếu anh tự mình xuất mã, tôi bảo đảm tuyệt đối có thể thu thập tên khốn kia. Dĩ nhiên, tôi cũng biết, để cho Yến thiếu ra mặt giải quyết, là quá nể mặt tên khốn kia, nhưng tôi không còn cách nào?

Cao Bằng Phi vẻ mặt như đưa đám nói.

Hừ!

Trong lòng Yến Tiễn cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt vẫn duy trì cao ngạo trước sau như một:

- Cao thủ chó má, ở trong mắt tôi chính là một món ăn, một món ăn tôi muốn nấu thế nào thì nấu. Nhưng Bằng Phi à, cậu cũng biết, gần đây tôi thật sự có chút bận rộn, đang cải tạo chiếc xe này, còn thiếu hụt chút linh kiện, những linh kiện này rất trọng yếu, nếu tôi không đợi được, thật sự không có tâm tư đi làm việc.

- Tôi biết Yếu thiếu thiếu cái gì, vừa vặn mấy ngày qua tôi có chiếm được một ít đồ chơi, có lẽ Yến thiếu sẽ rất thích.

Vừa nói Cao Bằng Phi liền lấy ra một số linh kiện, mà những linh kiện này, vừa vặn chính là những thứ Yến Tiễn đang cần để cải tạo chiếc xe này.

Sau khi nhìn thấy những linh kiện này, trên mặt Yến Tiễn nhất thời hớn hở:

- Bằng Phi, tôi biết cậu là người có tâm, cậu rất có tiền đồ phát triển. Được rồi, chuyện này cậu đừng quản, tôi tự có chủ trương. Chờ tôi cải tạo xong chiếc xe này, sẽ đi đòi lại công đạo cho cậu.

- Vậy thì đa tạ Yến thiếu!

Cao Bằng Phi vội vàng cười làm lành, trong lòng cũng rất đau lòng. Phải biết rằng những linh kiện này đã xài của hắn không ít tiền, nhưng không có cách nào. Số tiền này là hắn tình nguyện cho Yến Tiễn, chứ tuyệt đối không đưa cho Trương Quan Trung. Cho Yến Tiễn, còn có thể mò được chỗ tốt, nếu đưa cho Trương Quan Trung, vậy sau này thể diện của hắn còn để vào đâu?

Đợi sau khi Cao Bằng Phi rời khỏi tiệm sửa xe, bên cạnh Yến Tiễn xuất hiện một nữ nhân cao gầy, nàng có chút khinh bỉ nhìn theo bóng lưng Cao Bằng Phi, khóe miệng dựng lên:

- A Tiễn, chẳng lẽ anh thật sự muốn giúp Cao Bằng Phi sao?

- Giúp? Anh có nói sẽ giúp hắn sao?

Lúc này trên mặt Yến Tiễn, toát ra một nụ cười thần bí, làm gì còn vẻ tức giận thô bạo như vừa rồi.

- Có một số người tự cho mình là thông minh, nếu bọn họ thích như vậy, vậy cứ để cho bọn họ làm như vậy. Người như Cao Bằng Phi, căn bản không đáng để anh ra mặt, hắn thật sự xem anh là người coi tiền như rác, muốn anh làm súng của hắn, hắn cũng xứng sao?

- A Tiễn, anh nói đúng lắm.

Cô gái cười nói.

- Được rồi, đừng lo lắng nữa, nếu có nhiều linh kiện tốt như vậy, vậy chúng ta cải tạo chiếc xe này đi. Chiếc xe này còn quan trọng hơn Cao Bằng Phi!

Yến Tiễn thu hồi ánh mắt, khẽ cười nói.

- Được!

Cô gái gật đầu.

Không ai biết trong tiệm sửa xe vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tiệm sửa xe vẫn giống như trước đây, tiếp tục vang lên tiếng búa gõ thanh thúy.

Sau giờ ngọ.

Tô Mộc cũng không đợi đến lúc tan việc mới rời đi, sau khi chuẩn bị xong thủ tục xin nghỉ phép, hắn liền rời đi. Chu Từ lái xe đưa hắn đến phi trường, chỉ có điều không phải tới phi trường Thịnh Kinh, mà là một phi trường gần trong tỉnh. Lựa chọn nơi này thật ra không có nhiều nguyên nhân, chính là ham khoảng cách gần. Đợi sau khi mua vé, đã là buổi tối.

- Thế nào? Thật sự không chuẩn bị để cho người ta hầu hạ anh thêm một lần sao?

Chu Từ cười nói. Cho dù ở trong phi trường, nàng cũng không có cố kỵ, hai đầu lông mày toát ra ý tứ trêu chọc hết sức chói mắt.

- Chu đại tỷ coi như là tôi sợ chị rồi?

Tô Mộc bất đắc dĩ nhún vai nói.

- Hắc hắc!

Chu Từ cười nghiêng ngả:

- Được rồi, anh yên tâm tới kinh thành đi, em nghĩ có lẽ em cũng phải tạm thời trở về, bởi vì bên Thanh Lâm còn có chuyện chờ em xử lý....

- Em phải về sao? Vậy còn hội sở Cẩm Tú?

Tô Mộc hỏi.

- Hiện tại mới biết hỏi người ta, trước kia sao không hỏi.

Chu Từ gắt giọng, nàng vừa nói như thế, cũng làm cho Tô Mộc thật sự có chút xấu hổ:

- Chuyện này thật ra anh đã nghĩ tới...

- Được rồi, chuyện này em không cho anh quản, không trách được anh. Nhưng anh yên tâm, không có chuyện gì, chuyện của hội sở Cẩm Tú em đã thỏa đàm rồi, hơn nữa tất cả đang làm thủ tục. Chuyển nhượng giấy tờ cũng phù hợp với quy định, anh không cần thiết quan tâm.

Chu Từ cắt đứt lời Tô Mộc.

- Em nói vậy anh an tâm.

Tô Mộc nói.

Chỉ cần tất cả giấy tờ của Chu Từ đều phù hợp với quy định là tốt rồi, như vậy tối thiểu có thể bảo đảm sau này không có nhiều phiền toái không cần thiết. Như vậy xem ra Chu Từ nhất định có vận dụng quan hệ, nếu không không có cách nào làm xong trong thời gian ngắn như vậy.

Về phần quan hệ trong đó là cái gì, Tô Mộc không đi hỏi nhiều. Đây là chuyện của Chu Từ, hắn không muốn can thiệp. Hai người lại tùy ý hàn huyên mấy câu, liền đến thời gian lên máy bay.

- Sau này đừng có chuyện gì cũng tự mình đi làm, nếu chuyện gì em cũng có thể làm, vậy không phải lộ ra vẻ anh đặc biệt vô dụng sao? Anh là người đàn ông của em, chuyện của em chính là chuyện của anh, biết chưa? Đừng làm cho mình quá mệt mỏi!

Đây là câu Tô Mộc nói với Chu Từ khi hai người tạm biệt nhau, chính là câu nói như vậy khiến Chu Từ nhất thời cảm động, đưa mắt nhìn thân ảnh Tô Mộc biến mất trước mắt, vẻ kích động vẫn không biến mất.

- Em biết anh là người đàn ông của em, em cũng biết em là người phụ nữ của anh.Chính vì như vậy, em không muốn chuyện gì cũng bắt anh giúp em, như vậy em không còn là người phụ nữ của anh nữa, mà là gánh nặng của anh. Em biết thân phận của em, tôi cũng biết thân phận của anh, Tô Mộc, yên tâm đi, em sẽ không sao, chúng ta sẽ không sao.

Ý nghĩ của Chu Từ, Tô Mộc không cách nào biết được. Hiện tại hắn đang ngồi trên phi cơ, bụng còn hơi đói. Bởi vì hắn ngồi khoang hạng nhất, cho nên hoàn cảnh tươn đối an tĩnh, sau khi hắn ngồi xuống liền bắt đầu chuẩn bị ăn cơm. Làm sao cũng phải ăn lót dạ trước, về phần ở kinh thành, tin tưởng sau khi máy bay hạ cánh, Phương Thạc sẽ an bài tốt.

- Tiên sinh, đi một mình sao?

Đúng lúc này, bên tai Tô Mộc đột nhiên truyền đến một giọng nói. Khi hắn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trước mắt không biết từ lúc nào xuất hiện một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.