Áp Đáo Bảo

Chương 49: Trao đổi sính lễ




Không cần biết là anh muốn chịu nhục, hoặc là anh tạm thời khuất phục, anh chỉ cần biết một điều, đối mặt với cường thế tuyệt đối, cúi đầu chính là lựa chọn duy nhất của anh. Nếu không cúi đầu, ý nghĩa anh không cần tiếp tục làm như thế, bởi vì anh đã ngã nhào xuống đất.

Tâm tình Tôn Nguyên Bồi hiện tại chính là như vậy!

Làm nhân vật lĩnh quân đời thứ ba của Tôn gia, Tôn Nguyên Bồi có tư bản, có tiền vốn, dù hắn thật sự làm ầm ĩ trong này, Hoàng Phủ Thanh Phong cũng không đến nỗi làm gì hắn. Nhưng phải biết rằng nếu hắn lựa chọn làm như vậy, ý nghĩa sự tình không còn cơ hội xoay chuyển, ý nghĩa Tôn gia phải thừa nhận thế lực sau lưng Hoàng Phủ Thanh Phong cùng Tô Mộc toàn lực chèn ép.

Tôn Nguyên Bồi có thể gánh vác được trách nhiệm này sao? Tuyệt đối không thể!

Cho nên mặc dù Tôn Nguyên Bồi biết tình thế hiện tại có chút xấu hổ, nhưng vẫn phải cúi thấp đầu của mình.

Bởi vì hắn biết những lời Tô Mộc vừa nói thật sự là nói vào trong tim Hoàng Phủ Thanh Phong. Chuyện này vốn chính là bên bọn hắn không đúng, nếu Hoàng Phủ Thanh Phong còn nói chuyện cho bọn hắn, hội quán Bát Kỳ không cần tiếp tục kinh doanh làm gì. Hơn nữa nàng làm như vậy, xem như là giải vây cho hắn. Nếu không chẳng lẽ để cho Tôn Nguyên Thắng xử lý ba bình rượu kia hay sao?

Quả thật chính là chuyện cười!

Nếu hôm nay Tôn Nguyên Thắng thật sự uống hết ba bình rượu, Tôn Nguyên Bồi dám cam đoan sau khi đi ra khỏi cửa hội quán, Tôn Nguyên Thắng đừng mong sau này tiếp tục đặt chân yên ổn trong thủ đô, chỉ có thể tới Ma Đô nhờ cánh chim cha của hắn che chở, tiếp tục sống không lý tưởng.

- Hoàng Phủ tỷ, sự tình hôm nay sau này tôi nhất định cho cô một câu trả lời. Còn ngại không đủ dọa người sao? Nhanh chóng đứng lên, đi theo tôi!

Tôn Nguyên Bồi xoay người liền đi ra khỏi phòng.

Tô Mộc cũng không tiếp tục ngăn cản, đã dựng lên hình tượng cao ngạo lãnh huyết, mục đích đã đạt tới, không cần tiếp tục gây chuyện. Phải biết rằng có một số việc nên có mức độ, tốt quá hóa lốp.

- Hoàng Phủ tỷ, tôi giới thiệu với cô, vị này chính là Tô Mộc, là huynh đệ của tôi. Chuyện xảy ra hôm nay chúng tôi thật sự vô tội, chúng tôi đang ăn cơm, ai nghĩ tới bọn hắn lại xông vào nháo sự.

Lý Nhạc Thiên nhanh chóng giới thiệu.

- Tô Mộc?

Trong nháy mắt Hoàng Phủ Thanh Phong nghe được tên này, trên mặt không khỏi hiện lên ánh sáng, cỗ phẫn nộ trong lòng biến mất không ít, ánh mắt nhìn về phía Tô Mộc có thêm hương vị nghiền ngẫm.

- Sự tình hôm nay là do Bát Kỳ chúng tôi làm việc không chu đáo, như vậy đi, bàn ăn này để tôi mời khách. Tiểu Lý tử, vui vẻ ăn cơm cùng huynh đệ của anh đi.

Hoàng Phủ Thanh Phong cười nói.

- Vậy sao được!

Lý Nhạc Thiên vội vàng nói.

- Tôi nói được là được!

Hoàng Phủ Thanh Phogn quyết đoán nói, làm cho Tô Mộc phải nhìn nàng với cặp mắt khác. Phải biết rằng bàn cơm này không rẻ tiền, nàng nói miễn phí liền miễn phí. Quyết đoán như vậy không phải ai cũng làm được, huống chi còn là một cô gái!

Nghĩ tới bối cảnh thâm hậu của Hoàng Phủ Thanh Phong mà Lý Nhạc Thiên đã nói, nghĩ tới dáng vẻ sợ đầu sợ đuôi của Tôn Nguyên Bồi khi đối mặt với nàng, trong lòng Tô Mộc quyết định chủ ý thật nhanh. Đối với người như vậy Tô Mộc sẽ không đi trêu chọc, có thể kết giao nhân mạch là tốt nhất, không cần phải gây thù hằn khắp nơi. Hơn nữa hắn chỉ là tới dùng cơm, nếu vì Tôn Nguyên Bồi mà tạo nên địch nhân như nàng, thật sự không cần thiết.

- Hoàng Phủ tỷ, tôi có thể xưng hô cô như vậy không?

Tô Mộc cười hỏi.

- Đương nhiên có thể!

Hoàng Phủ Thanh Phong rõ ràng biết được nội tình của Tô Mộc, nói ra lời này thật tự nhiên.

- Việc hôm nay tuy rằng không phải tôi muốn gây ra, nhưng dù sao cũng bởi vì tôi dựng lên. Làm hại nơi này biến thành như vậy, thật sự không phải ý tôi mong muốn. Càng khỏi nói làm hỏng bức tranh chữ của Hoàng Phủ tỷ. Tôi biết bức tranh chữ này xuất từ tay danh gia, tôi cũng biết cô muốn đạt được bức tranh cũng phải phí một phen trắc trở. Một khi đã như vậy, tôi nguyện ý đền Hoàng Phủ tỷ một bức tranh, không biết Hoàng Phủ tỷ có muốn hay không?

Tô Mộc hỏi.

- Anh biết thư pháp?

Hai mắt Hoàng Phủ Thanh Phong tỏa sáng.

- Chỉ là hiểu sơ, không dám múa rìu qua mắt thợ, nhưng bức tranh của Hoàng Phủ là do tôi làm hỏng, tôi lại không có tiền, không bồi thường không được ah.

Tô Mộc nhún vai nói.

- Da mặt của người này thật đủ dày!

- Chỉ nhìn cậu như vậy còn dám nói biết thư pháp?

- Nói như vậy tôi thật muốn nhìn xem thư pháp của tiểu oa nhi này như thế nào?

Ngay khi lời của Tô Mộc nói ra không bao lâu, Hoàng Phủ Thanh Phong định mở miệng nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên truyền tới vài thanh âm, lại có ba thân ảnh đi tới. Ba người vừa xuất hiện trong phòng, ngay cả ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Phong cũng chợt híp lại, đáy lòng chợt có cảm giác bất đắc dĩ, lại kèm theo cái nhìn phản cảm với Tôn Nguyên Bồi.

Ba người này không phải ai khác, chính là ba thư pháp gia có danh tiếng trong giới thư pháp hiện tại, mà bức tranh chữ của Hoàng Phủ Thanh Phong xuất từ tay một người bên trong, người này là Vinh Xương. Hai người còn lại danh tiếng kém hơn Vinh Xương một chút, nhưng chữ viết không kém, tên là Lâm Hà cùng Vọng Giang.

Chính xác mà nói đều là nhã hào của ba người bọn họ.

Đúng như suy đoán của Hoàng Phủ Thanh Phong, ba người này chính là khách nhân của Tôn Nguyên Bồi, vừa rồi cũng đi cùng hắn. Nhưng vì họ không muốn lẫn vào chuyện mâu thuẫn bên trong, nhưng bây giờ nghe Tô Mộc nói như vậy, không khỏi muốn vào nhìn xem thanh niên kia có thật sự biết thư pháp như lời hắn nói hay không.

Một màn này Tôn Nguyên Bồi cũng vui vẻ nhìn thấy, hắn không biện pháp đối nghịch với Hoàng Phủ Thanh Phong, nhưng nàng cũng không thể khi dễ mấy thư pháp gia kia đi? Nếu thật sự bức họ nóng nảy, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì.

- Vinh Xương tiên sinh!

Hoàng Phủ Thanh Phong cười nói.

- Hoàng Phủ tiểu thư, thật không ngờ gặp cô ở trong này.

Vinh Xương là một lão nhân, trên mặt toát ra ngạo khí kiệt ngạo bất tuần, ánh mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Phong không hề có chút ý tứ yếu thế.

- Lâm Hà tiên sinh, Vọng Giang tiên sinh, thật không ngờ hai vị cũng tới chỗ nhà hàng nhỏ của tôi.

Hoàng Phủ Thanh Phong lại lên tiếng chào hỏi.

- Hoàng Phủ tiểu thư, chúng tôi được mời mà tới.

Vọng Giang nói.

- Phải đó, vốn không muốn đi vào, nhưng nghe vị tiểu oa nhi này nói chuyện kiêu ngạo như thế, thật sự làm chúng tôi tò mò.

Vọng Giang đưa mắt nhìn qua Tô Mộc, vẻ cao ngạo trong lòng khiến cho hắn toát ra cảm giác ưu việt.

- Tôi thật muốn kiến thức vị tiểu oa nhi này rốt cục có bao nhiêu tự tin, có thể nói mình viết được chữ không kém gì Vinh Xương tiên sinh.

Vinh Xương am hiểu lối viết thảo, Lâm Hà am hiểu thể chữ lệ, Vọng Giang lại thích chữ khải, ba người này thật có danh hào trong thư pháp giới. Mỗi bức tranh chữ đều bán được với giá tốt, cho nên ba người đều thật ngạo khí, đây là chuyện bình thường.

- Thật sự được không?

Bùi Phi thấp giọng hỏi.

- Tôi làm sao biết, tôi thật sự không biết!

Diệp Mộng Á lắc đầu nói.

- Đừng nhìn em, em cũng không biết Tô ca biết thư pháp hay không nữa?

Ngụy Mạn có chút sốt ruột.

Phải biết rằng chuyện hôm nay đều do Ngụy Mạn dựng lên, nếu làm Tô Mộc bị xấu mặt, nàng thật sự cảm thấy áy náy. Tô ca, đột nhiên anh đòi viết thư pháp làm gì, thật là, anh thật sự biết thư pháp sao?

Không trách Ngụy Mạn lo lắng như thế, là bởi vì nàng không biết chân tướng. Nhưng nếu ai nói với nàng bức Phúc Mãn Giang Hồng ở trong văn phòng hội sinh viên Giang đại xuất từ tay Tô Mộc, nàng tuyệt đối sẽ không sốt ruột như bây giờ. Phải biết rằng bức Phúc Mãn Giang Hồng chính là chiêu bài cực mạnh của hội sinh viên, không biết từng có bao nhiêu văn nhân mặc khách mộ danh mà tới, chỉ vì giám định cùng thưởng thức một phen.

Một màn thật ngoài ý muốn!

Tô Mộc thật không nghĩ tới ba người này xuất hiện trong phòng Chính Hoàng Kỳ, hơn nữa xem tư thế Hoàng Phủ Thanh Phong có kính ý khá cao với ba người bọn họ. Đương nhiên nguyên nhân vì sao thì Tô Mộc cũng biết. Nhưng mặc dù là như thế Tô Mộc cũng không hề lộ ra chút ý tứ sợ hãi, nếu nói làm chuyện khác còn có thể khó khăn, nhưng nói tới thư pháp, mặc dù là Thương Đình cũng phải gật đầu thừa nhận Tô Mộc đã có xuất sư.

Tô Mộc có tuyệt đối tự tin có thể ứng phó trường hợp trước mắt!

Huống chi ở trong mắt Tô Mộc, bức tranh bị hắn làm hỏng cũng không có gì là kinh điển, nhiều nhất chỉ có thể xem là thượng phẩm mà không phải cực phẩm. Bởi vì trong bức tranh mang theo thật nhiều khí tức con buôn, nếu tâm tình một người không đủ yên tĩnh, không thể xem thường danh lợi, muốn viết ra tác phẩm chân chính là một việc vô cùng khó khăn.

- Tiểu oa nhi, không nói gạt cậu, bức tranh này là do tôi viết, nếu cậu đã dám nói ra lời kiêu ngạo như vậy, thì viết cho chúng tôi xem đi.

Vinh Xương đi tới, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường nói.

- Huynh đệ, được không?

Lý Nhạc Thiên tiến lên thấp giọng hỏi.

- Không được cũng phải được thôi, tùy tiện đi.

Tô Mộc tùy ý nói, câu trả lời như vậy làm Hoàng Phủ Thanh Phong thật bất đắc dĩ, vẫy tay cho người dọn dẹp bàn, mang tới văn phòng tứ bảo.

Bởi vì hội quán Bát Kỳ là hội quán xa hoa, Hoàng Phủ Thanh Phong cũng biết thường có danh nhân đi tới, cho nên cầm kỳ thư họa, văn phòng tứ bảo đều chuẩn bị đầy đủ, làm như vậy để ứng phó khi cần thiết.

Hoàng Phủ Thanh Phong biết thân phận của Tô Mộc, biết hắn là cháu nuôi của Từ Trung Nguyên, biết hắn là đệ tử của Ngô Thanh Nguyên, hai bài viết náo động cao tầng là do hắn đưa ra, chính vì nàng biết cho nên không muốn làm khó hắn. Dù sao đừng nói là Từ Trung Nguyên hay Ngô Thanh Nguyên, đắc tội lão gia tử nào đối với nàng đều là một hồi tai nạn. Vì vậy nàng mới lên tiếng để nhóm người Tôn Nguyên Bồi rời khỏi, ai ngờ Tô Mộc lại đưa ra lời nói này.

Tô Mộc, chẳng lẽ anh thật sự muốn tự chuốc lấy nhục nhã sao?

Đứng trước bàn, Tô Mộc hít sâu một hơi, điều chỉnh lại trạng thái, ngẩng đầu nhìn Vinh Xương cười:

- Lão tiên sinh, ngài hẳn am hiểu cách viết thảo đúng không? Vậy tôi bêu xấu, trước viết một bức tranh chữ thảo vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.