Áp Đáo Bảo

Chương 29: Mọi người lợi dụng lẫn nhau




Mà ở phía sau thiếu niên, có mấy con tuấn mã chạy theo, tất cả đều mặc quần áo vô cùng hoa lệ, bọn họ giữ biểu tình hưng phấn theo sau, nhìn những người phía trước hốt hoảng né tránh không ngừng, thậm chí một ít thiếu gia tiểu thư chi thứ cưỡi ngựa, càng lộ một cỗ hưng phấn không ai bì nổi. Tiếng hét “tránh ra cho lão tử!” vừa rồi chính là từ trong miệng vài tên thiếu niên phía sau.

- La Hào… Con thứ tư của La Thiên Phách…

Nhìn thấy gã thiếu niên kia, trong óc vốn rất tĩnh lặng của La Dật đột nhiên truyền tới tin tức, ngay sau đó là mọt ít hình ảnh khi nhục tới cùng cực của La Dật đối với hăn. Điều này khiến cho La Dật nhất thời híp con mắt lại.

Tốc độ của mấy người này cực nhanh, không bao lâu đã tới bên người La Dật. Bọn họ để mắt cao quá đầu, căn bản không hề chú ý tới có La Dật bên dưới.

Trong mắt La Dật đột nhiên lóe ra vẻ tươi cười ẩn chứa đùa ác thú vị, lóe lên nhìn những con ngựa cao to.

- Hôm nay, trước tiên thu chút lãi đi…

Vẻ tươi cười mở rộng, dưới chân La Dật đột nhiên hơi dậm nhẹ, một đạo chân khí băng hàn tới cực điểm nhất thời từ cơ thể La Dật theo mũi chân phát ra. Trong tiếng tách tách rất nhỏ, sau khoảng khắc, bông tuyết cấp tốc lấy La Dật làm trung tâm lan tràn ra. Chỉ vài cái chớp mắt, băng đã lan tràn tới trước bốn vó tuấn mã La Hào đang cưỡi…

Hí….

Một tiếng tuấn mã kêu lên vang trời, trong ánh mắt kinh ngạc tới cực điểm của mọi người, con tuấn mã của La Hào đột nhiên trượt chân, chân trước quỵ xuống, ngay sau đó toàn thân xô thẳng về phía trước, nhìn tình hình, cả con ngựa phảng phất như sắp trực tiếp lộn một vòng! Tiếng kinh hô nhất thời không tự chủ từ miệng tất cả mọi người xung quanh phát ra!

- A!...

Lập tức, sắc mặt La Hào biến hóa, đôi lông mày căng ra, nhưng phản ứng lại mười phần nhanh chóng, hai chân co rút lại, đầu ngón chân mạnh mẽ điểm trên thân ngựa, thân hình cũng theo lực lượng đẩy manh, tung bay lên cao.

La Hào phản ứng rất nhanh, tránh được một kiếp! Thế nhưng mấy tên thiếu niên đang chạy cấp tốc phía sau hắn lại không có vận may như vậy. Sắc mặt cả đám đều biến đổi, theo phản ứng muốn nhảy ra khỏi ngựa, thế nhưng cũng đã chậm.

Chỉ thấy mấy thất ngựa đồng thời dẫm đạp lên con ngựa của La Hào bị ngã đằng trước, tất cả đều mất móng trước, cả đám nhất thời người ngã ngựa đổ, tiếng kinh hô hoảng loạn vang lên không ngừng.

Toàn bộ quá trình nói thì dài, nhưng trên thực tế lại cực nhanh, chỉ trong vòng một tức đã kết thúc, xung quanh nhất thời loạn thành một đoàn.

La Hào trên không trung, thấy rõ tình cảnh lộn xộn bên dưới, trong lòng nhất thời cảm thấy may mắn, thậm nghĩ phản ứng của chính mình nhanh, bằng không nếu cũng ngã sấp như vậy, chẳng phải là mất sạch mặt mũi trước đám đệ tử chi thứ và hạ nhân xung quanh rồi sao? Vậy sao này bảo còn dám gặp ai?

La Hào âm thầm may mắn, cũng chưa kịp suy nghĩ nhiều. Hôm nay là ngày trời đông giá rét, mặt đất kết thành băng, coi như là chuyện bình thường.

Thân hình phiêu nhiên, chuẩn bị hạ xuống đất.

Nhưng mà, không ai chú ý tới, bên phải phía trước cách đó không xa, có một thiếu niên mặc y phục màu xanh, không hề hấp dẫn ánh mắt người khác, nụ cười ác thú vị lại rộng hơn một ít…

“Mục đích là thu chút lãi từ ngươi, nếu như thiếu ngươi thì quả thực không hoàn thành hiệu quả mong muốn a…”

Nhãn thần La Dật thoáng chuyển, dưới chân không nhanh không chậm, lần thứ hai hơi chếch lên, tiếng tách tách một lần nữa vang lên, bông tuyết trong khoảnh khắc lấy hắn làm trung tâm lan tràn…

Hiện tại La Dật đã tu luyện Triều Tịch Quyết tới tầng thứ bảy! Khí tức hồn hậu, hơn nữa uy lực kinh người. Một thùng nước cao chừng người lớn bình thường, bên trong hoàn toàn là nước sôi, La Dật dùng toàn lực đánh ra một kích, trong vòng một tức cũng có thể đóng băng toàn bộ… Uy lực to lớn có thể nghĩ.

Mà La Hào tu luyện Ương Kim Quyết bất quá chỉ là tầng thứ năm, sao có thể cảm ứng được nội tức của La Dật truyền tới!

Chỉ là muốn nội tức xuất thể, La Dật vẫn chưa tu luyện bất cứ công pháp nào, vì vậy còn chưa làm được. Hắn chỉ có thể dựa vào mặt đất đầy băng tuyết làm môi giới, hơi chút không chế phương hướng, lấy hắn làm trung tâm, để bông tuyết lan tràn ra ngoài.

Chỉ bất quá, dùng để đối phó với La Hào vẫn thừa đủ!

Bông tuyết kia vẫn chưa khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý, trong khoảng khắc đã lan tràn tới điểm dừng chân của La Hào. Mà cùng lúc đó, thân hình La Hào đã hạ xuống…

- Hử?

La Hào đang phiêu nhiên hạ xuống chợt biến sắc, lúc rơi xuống đất, đột nhiên cảm giác dưới chân trơn trượt, thiếu chút nữa ngã sấp, nhưng hắn phản ứng cực nhanh, mạnh mẽ cắn răng một cái, thắt lưng xoay tròn, cư nhiên trên mặt băng cứng chuyển động liên tục, theo lực quán tính trọng tâm, thân hình trược sang bên cạnh hơn trượng, hơn kém một chút liền rời khỏi nơi băng cứng do La Dật tạo thành…

Con mắt La Dật thoáng sáng ngời, hắc hắc cười gượng một tiếng. Dưới chân, một lần nữa điểm nhẹ, đạo băng khí thứ ba phóng đi, bông tuyết, một lần nữa lan tràn!

Thực lực của La Hàn coi như không tồi, tốc độ phản ứng rất nhanh. Nhưng dù sao cũng trong tình huống trọng lực hoàn toàn biến mất, có thể nghĩ được cách xoay tròn thắt lưng tạo thành lực xoáy, sau đó di động theo lực xoáy tròn này, đã coi như cực kỳ đáng khen. Vừa rời khỏi phạm vi băng cứng hơn trượng, khống chế đối với thân thể đã hoàn toàn vượt qua tầm tay hắn. Nếu như có thể đạp xuống dưới mặt đấy, có thể mượn một chút lực, hắn nhất định có thể giữ vững được trọng tâm, cuối cùng an toàn hạ xuống. Nhưng đáng tiếc…

Đạo băng khí thứ ba do La Dật phát ra tại khoảng khắc hắn tưởng chừng đã nắm chắc được trọng tâm, đến!

Rầm…

Thân thể La Hào hung hăng té lăn quay trên mặt đất, phát ra thanh âm nặng nề, vang vọng, theo quán tính, tiếp tục trượt đi hơn năm mét, trên người nhất thời dính đầy nước tuyết và bùn đất, cẩm bào toàn thân, nhất thời biến thành một đống hỗn độn.

Sắc mặt La Hào nhất thời biến thành màu gan lợn!

La Dật, nụ cười bên khóe miệng cũng dần dần mở rộng.

“Trứng thối không may, đây coi như chút tiền lãi, còn tiền vốn, qua một đoạn thời gian sẽ kết toán một lượt…”

Trong lòng thầm cười khẽ, xoay người, thản nhiên ôm sau gáy, tiếp tục tiến tới quảng trường trung tâm. Phía sau hắn, La Hào phẫn nộ tới mức tận cùng, tiếng quát nạt vang lên không ngừng. Không cần nghi ngờ, nô bộc phụ trách quét dọn tẩy rửa tuyết đọng thời gian vừa rồi, sắp sửa bị hắn giận chó đánh mèo rồi…

Diện tích La phủ cực lớn, tốc độ của La Dật lại không nhanh, hắn đã đi bộ ước chừng hơn nửa canh giờ, rất xa, lúc này mới nhìn thấy quảng trường trung tâm, nơi tổ chức niên tế. Mà tại quảng trường trung tâm hiện tại, đám người La Hào vừa bị La Dật đùa ác, sớm mang theo vẻ mặt tưc giận âm trầm vượt qua tới trước. Chỉ bất quá một thân chật vật vừa rồi, sớm đã biến thành dáng vẻ đầy khí thế, kiêu ngạo không ai bì nổi thường ngày. Sắc mặt La Hào càng nửa xanh nửa đỏ, thực giống như tắc kè hoa.

Nhìn bộ dáng bọn chúng thúc ngựa chạy chậm cẩn thận từng ti từng tí, La Dật âm thầm cười đau cả bụng.

- Thảo nào tất cả mọi người đều thích chơi xấu sau lưng… Cảm giác này không tồi!

Trong lòng La Dật cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.