Áp Đáo Bảo

Chương 13: Nhũ mẫu riêng của ta




- Xuân di…

Thanh âm hơi khàn khàn từ trong miệng La Dật phát ra. Nhìn thấy rõ người phụ nhân xa lạ, xuất thân nghèo khó, trong lòng La Dật lại sinh ra một cỗ ấm áp, La Dật minh bạch, người phụ nhân này là ‘thị nữ Xuân di’, người đã nuôi lớn vị ‘Dật thiếu gia’ kia.

Người phụ nhân nghe thấy tiếng La Dật khàn khàn gọi Xuân di liền vội vã đứng dậy. Nước mắt thành hàng, môi run run, nhẹ nhàng vuốt trán La Dật, nói:

- Không sao nữa rồi, không sao nữa rồi. Dật thiếu gia, ta giúp ngươi uống thuốc, uống thuốc rồi, ngươi sẽ khỏe lại nhanh…

Cả đời Xuân di không xuất giá, dành đoạn cuộc đời đẹp nhất của nữ nhân đi nuôi dưỡng ‘Dật thiếu gia’ trưởng thành. Bởi vì ‘Dật thiếu gia’ có xuất thân đặc thù, khiến địa vị của hắn ở trong La gia còn không bằng nô bộc. Là người nuôi dưỡng hắn, những năm gần đây Xuân di đã chịu phải không biết bao nhiêu ủy khuất, nhưng rồi vẫn cắn răng vượt qua, chỉ mong sao Dật thiếu gia có thể sớm trưởng thành, đó đã là mong ước cả đời của nàng. Cũng chính vì vậy, khi thấy vị Dật thiếu gia được người ta khiêng trở về, cả người bê bết máu, khiến nàng thiếu chút hôn mê…

- Xuân di… Đừng khóc nữa, ta không sao…

Đại khái là vì bị ‘Dật thiếu gia’ kia ảnh hưởng, La Dât đối với vị phụ nhân này cũng cảm giác thân thiết vô cùng. Thấy bộ dáng khóc thương bi thiết của nàng, tuy rằng biết vị ‘Dật thiếu gia’ mà nàng quan tâm không phải mình, nhưng hắn vẫn xuất ra một dáng tươi cười, nói lời trấn an.

- Hắn sao có thể nhẫn tâm hạ độc thủ như vậy… Nếu nhị gia còn sông, cho đám cẩu nô kia một trăm lá gan cũng không dám như vậy… Ô ô…

Hai mắt Xuân di đẫm lệ, vuốt ve cái trán La Dật… Từ nhỏ đã phải sống khổ, còn bị đám tiểu nhân hãm hại, Xuân di đã sớm coi hắn thành nhi tử chính mình, sao không thương tâm cho được?

Dựa theo ký ức của vị ‘Dật thiếu gia’, La Dật biết được… Vị phụ thân tiện nghi của hắn là La Thiên Phong, vốn là con trai La Hùng, gia chủ đương nhiệm của La gia, thân phận tôn quý hiển hách. Thiên tư hắn xuất chúng, tới năm ba mươi, thực lực đã đột phá Hậu Thiên, tiến vào Tiên Thiên, được xưng là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất nhất của phủ Thiên Đô. Chỉ tiếc trời kỵ anh tài, nghe kể La Thiên Phong không biết tự á, cấu kết với yêu ma, bị đông đảo cường giả vây công tới Thiên Giản Bích Chướng, ép tới Vạn Năm Huyết Uyên, dẫn tới thi cốt không còn.

Cũng bởi vậy, La Dật là huyết mạch duy nhất của hắn mới phải chịu cảnh mọi người khinh nhục… Bằng không, tình cảnh La Dật cũng không đến nỗi như vậy.

Con trai độc nhất của cường giả đệ nhất Thiên Đô… Thân phận hiển hách cỡ nào? Đừng nói là tổng quản La Tam kia, dù có thân phận tôn quý như các trưởng lão trong tộc, cũng không dám lớn tiếng một lời.

Chỉ tiếc…

- Yêu ma… Lại không biết “yêu ma” nói tới rốt cuộc là gì? Là ‘tu sĩ ma đạo’ có lý niệm đối lập với ‘nhân sĩ chính đạo’ trong tiểu thuyết võ hiệp? Hay là ‘yêu quái’ có thể biến hóa như trong tiểu thuyết tu chân?...

Trong lòng La Dật cũng âm thầm phỏng đoán…

Tại thế kỷ 21 trên Địa Cầu, hắn cũng chỉ là sinh viên tốt nghiệp đại học hạng ba mà thôi. Sau khi tốt nghiệp liền ở nhà một năm chờ việc, ngoại trừ việc hàng ngày vô bổ, lên mạng chơi trò chơi cũng không biết làm gì khác. Loại sinh hoạt ngày qua ngày buồn chán như vậy cũng khiến hắn phiền muộn tới cực điểm. Tuy nói không cực đoan tới mức tự sát, nhưng vẫn vô cùng chán nản và khô khan.

Bởi vậy, hắn cũng trầm mê vào trong hàng nghìn hàng vạn tiểu thuyết kỳ huyễn, những thế giới thần bí và khó lường… Từ rất lâu trước đó đã từng tìm thử các cách có thể giúp mình xuyên qua…

Lần này hắn đang chơi trò chơi được hai ngày hai đêm, ngủ gục ngay trên bàn máy tinh, trong lúc mơ màng làm đổ cốc nước vào ổ điện, vì vậy…

Cả đời hắn là cô nhi, sống không có gì đáng tiếc, hôm nay xuyên qua, ngược lại còn được thỏa mãn mộng tưởng rồi…

- Dật thiếu gia, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi xem thuốc được chưa…



Uống thuốc xong, phụ nhân lại chuyện trò với La Dật, căn dặn hắn phải nghỉ ngơi cho tốt, sau cùng mới rời đi… Nàng vẫn là nô bộc của La gia, tuy rằng phụ trách nuôi dưỡng ‘Dật thiếu gia’ nhưng vị quản gia phụ trách quản lý vẫn giao cho nàng không ít việc… Ngày trước La Dật có thể lén giúp nàng một số việc vặt, nhưng hiện La Dật đã trọng thương, toàn bộ trọng trách đều phải đặt lại trên người nàng, có thể tưởng tượng được cực nhọc tới dường nào.

Ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ chiếu xuống trên giường, La Dật ngẩng đầu nhìn lên, cố gắng ngồi dậy.

- Người này xuất thủ thật quá nặng đi… Ai, ngươi an tâm đi thôi, đợi tới lúc có đủ thực lực, tất sẽ báo thù cho ngươi.

Trên ngực truyền tới từng cơn đau kịch liệt khiến sắc mặt La Dật có chút trắng nhợt… Bất quá La Dật cũng biết, thương thế bực này đối với hắn mà nói cũng không tính là trí mạng. Không biết bởi vì duyên cớ gì, vốn mấy xương ngực bị vỡ tới hôm nay đã hồi phục lại như cũ, chỉ còn mỗi đau đớn chưa được tiêu trừ. Bất quá, chỉ cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian là có thể khôi phục được rồi…

Mà vị ‘Dật thiếu gia’ đau khổ kia đã sớm lìa đời. Hiện chỉ còn lại một ít ký ức tàn dư lưu lại trong linh hồn La Dật… Cũng chính một ít ký ức này có sự giúp đỡ rất lớn với La Dật.

- Đây là một thế giới thượng võ, không giống như tại Địa Cầu, ở đây cũng không chuộng khoa học kỹ thuật mà luôn chú trọng tới lực lượng, đi khai phá lực lượng bản thân con người, tìm kiếm sự liên hệ vi diệu giữa thân thể và tự nhiên… Ở chỗ này, lực lượng con người hoàn toàn không có cực hạn. Chuyện các cường giả võ nghệ cao cường, có thể băng tường vượt nóc chỉ là chuyện nhỏ… Có thể di sơn đảo hải, phá núi thành khe, phất tay liền tiêu diệt cả một tòa thành…

Con đường đi tới cường giả đại thể chia thành hai cảnh giới là Hậu Thiên và Tiên Thiên. Hậu Thiên có mười tầng, đạt tới Hậu Thiên tầng mười liền có tỷ lệ nhất định đạt tới cảnh giới Tiên Thiên… Sauk hi đạt tới Tiên Thiên, liền có thể câu thông với thiên địa, mượn dùng lực thiên địa ngưng luyện thân thể, giúp thân thể đạt tới một loại trình độ cường đại khó có thể tưởng tượng được, cũng tự có được cho mình các loại thần thông… Chỉ bất quá, cảnh giới Tiên Thiên rất khó đột phá được, chỉ trong một phần vạn…

Thời gian, lặng lẽ trôi qua…

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, La Dật mới thở dài ra một hơi… Bên ngoài, sớm đã thành một mảnh tối đen.

- Cuộc sống sinh hoạt bình thường quá mức phiền chán… Nếu ông trời đã cho ta cơ hội lần này, như vậy ta tự nhiên muốn sống một cuộc sống đặc sắc hơn!

Hạ quyết tâm, La Dật khẽ thở ra một hơi, ngồi xếp bằng, trong đầu chậm rãi lướt qua công pháp tu hahf của thế giới này.

- May là còn có ký ức của kẻ bất hạnh kia. Hắn tuy thiên tư không tốt, nhưng vẫn không cam lòng, ghi nhớ phương thức tu hành này thật rõ ràng. Hơn nữa cũng thuộc lòng huyệt vị toàn thân… Bằng không, chỉ sợ hiện tại ta còn không biết bắt đầu như thế nào đây…

Khóe miệng La Dật hiện lên một tia cười khẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.