[AOV] Học Viện Liên Quân

Chương 17




Hơn nữa, ông Lộ cũng đã dặn dò, cho dù thế nào cũng phải nhiều lần thể hiện lời xin lỗi và tiếng cảm ơn của mình, phải để cho người của nhà họ Hạ thấy được thành ý của hắn.

Lời ông Lộ nói, hắn đều nhớ kỹ từng câu, việc bảo hắn làm, hắn phải làm cho bằng được.

Bởi vì… hai hôm nữa ba hắn sẽ tới đây, nếu hắn làm hỏng việc gì thì sau khi trở về ba hắn sẽ xử lý hắn.

Du Dực nhìn bài trong tay, nhăn mày, mời họ ăn cơm, vậy thì phải xem đến lúc đó hắn có còn tiền mời họ ăn nữa hay không?

Học phí hôm nay, Du Dực sẽ không giảm giá, càng sẽ không khách khí.

Du Dực cười, “Được thôi…”

Tô Lão Đại thở dài, lắc đầu, tên này thật không biết lượng sức còn nghĩ đến chuyện mời cơm nữa, sợ là đến lúc đó ngay cả quần lót và tất hắn đều chẳng còn nữa. Cái cửa này còn bước ra không được, thì sao mời người khác ăn cơm đây?

Lộ Hướng Đông vừa nghe Du Dực nói liền thấy vui vẻ, hắn cảm thấy Du Dực khá dễ nói chuyện, đồng ý rất nhanh, thế là vừa vui mừng, hắn liền cho Du Dực ăn thêm hai con bài.

Không bao lâu sau, Du Dực đẩy bài: “Hồ rồi!”

Tô Lão Đại cố ý nói, “Ôi, anh Lộ à, tôi thấy bài anh tốt thế, sao lại để cho Du Dực thắng rồi, chắc không phải anh cố ý nhường đấy chứ?”

Lộ Hướng Đông xua tay, “Không có, không có, tuyệt đối không có, ở trước mặt ba anh đây tôi nào dám nhường chứ, đúng không, là do bài của anh Du tốt hơn, vận may cũng tốt cho nên mới không đỡ nỗi được tài vận đấy chứ.”

Khóe môi Du Dực cong lên, “Vậy phải nhờ vào lời nói may mắn của anh Lộ rồi.”

Vòng hai, Lộ Hướng Đông vẫn nhường bài, nhưng đối tượng là Hạ An Lan, đây là tổng thống tương lai đó, không thể thờ ơ, không thể đắc tội, phải khiến cho tổng thống vui vẻ.

Thế là vòng này Hạ An Lan hồ.

Tô Lão Đại giả vờ không vui lên tiếng, “Anh Lộ à, anh đừng trách tôi không nói với anh nhé, nếu anh còn không sử dụng năng lực thật của mình ra, thì chúng tôi sẽ giận thật đấy, đánh bài thì thắng thắng thua thua mới bình thường, phải dựa vào bản lĩnh thật của mình mới được, chúng tôi không thể để anh nhường nhịn mãi được, anh nói xem có đúng không?”

Lộ Hướng Đông vội giải thích, “Không có, thật sự không có, đây… là do hai anh đây may mắn thôi…”

Tô Lão Đại cười: “Thế anh nói vận may của tôi không tốt rồi?

“Không có, không có, sao tôi có nhiều thế được chứ…”

Hạ An Lan lên tiếng, “Được rồi, anh cả, đánh bài, đừng dọa người ta nữa.”

“Dọa người, nhìn cách cậu nói kìa, có sao? Lúc nãy rõ ràng là anh đang nói chuyện thân thiết với anh Lộ mà. Tôi nói đúng không anh Lộ?”

“Đúng đúng, anh Tô đây đang nói đùa với tôi, chúng ta tiếp tục đánh bài, đánh bài…”

Sau lưng Lộ Hướng Đông đổ một lớp mồ hôi, người trên cái bàn này, hắn chính là thứ thấp nhất của chuỗi thức ăn, ai cũng có thể ăn hắn, ngoại trừ hắn ra ai cũng không dễ dây vào.

Khi đánh vòng thứ ba, Lộ Hướng Đông không dám nhường nữa, cho dù muốn nhường cũng sẽ không làm rõ rệt như thế nữa.

Nhưng khi hắn đầy nghiêm thúc thì phát hiện, việc làm ở hai ván trước thật ngu ngốc.

Mò mấy ván liền, mồ hôi trên đầu Lộ Hướng Đông ngày càng nhiều, sắc mặt cũng ngày càng không tốt. Hắn liên tục lau mồ hôi, lo lắng nhìn xuống con bài của mình.

Trong lòng hắn nghĩ, rốt cuộc hắn ngu ngốc cỡ nào khi lại cảm thấy bản thân sẽ có cơ hội thắng, cho nên hai ván trước hắn còn nhường nhịn người ta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.