Ảo Ma Bộ Pháp

Chương 40: Đường về Trung Nguyên mịt mù diệu vợi




Thời gian trôi qua cực nhanh, chớp mắt đã đến ngày xuất giá!

Nhưng thời điểm lúc Thiên Thanh Hoàng nhìn thấy nữ quan chủ trì tiến đến, không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung… Đuổi được một Thiên Thanh Tuyết, lại nghênh đón một Tư Đồ Văn Thiên! Nhất quốc công chúa trở thành nữ quan hồi môn, vì Hiên Viên Tuyệt, nàng ta quả thật bất chấp!

“Đừng tưởng ngươi thắng, ta sẽ không bỏ qua đâu!” Đây là câu đầu tiên Tư Đồ Văn Thiên ôm nỗi hận nhìn nàng nói, trong mắt có ghen tị cùng ý chí nhất định phải được.

“…” Thiên Thanh Hoàng chọn lựa im lặng, bởi vì nàng có thể nói gì đây?

“Hắn thú ngươi chỉ vì chưa thấy rõ bộ mặt thật của ngươi. Nhưng không sao, bản công chúa sẽ cho hắn biết ta mới là tốt nhất, chỉ có ta mới xứng với hắn!” Nhìn Thiên Thanh Hoàng bất vi sở động, ngữ khí Tư Đồ Văn Thiên tăng thên tức giận.

Thiên Thanh Hoàng lười cùng người như vậy khắc khẩu, trực tiếp đi qua một bên để nha hoàn giúp nàng chuẩn bị.

“Thiên Thanh Hoàng!” Tư Đồ Văn Thiên nhìn Thiên Thanh Hoàng bộ dáng nhẹ như mây trôi, lửa giận trong lòng lại tăng vọt. Ở trong mắt nàng ta, Thiên Thanh Hoàng như vậy chính là khinh thường nàng ta nói, hoặc là khoe tân nương hôm nay là nàng.

“Thiên Thanh Hoàng! Ngươi không cần đắc ý, ngươi bất quá chỉ là một kẻ gả thay!”

“Đủ rồi!” Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng nâng mâu: “Nếu như ngươi còn phát ra nửa điểm thanh âm nữa, ta sẽ cho ngươi đi làm bạn cùng Thiên Thanh Tuyết, tin tưởng ngươi rất rõ Thiên Thanh Tuyết chết như thế nào đi?”

“Ta…” Tư Đồ Văn Thiên cả kinh trừng lớn mắt, nói không ra một chữ, Thiên Thanh Tuyết chết ra sao nàng ta tất nhiên biết, nghe nói lúc chết gương mặt xấu xí như lão phụ tám mươi. Nàng ta rất khó tưởng tượng chính mình sau khi biến thành như vậy!

“Không được!”

“Không được thì câm miệng lại cho ta, ta mặc kệ ngươi muốn thế nào, ngươi muốn làm Hiên Viên Tuyệt thú ngươi thì cứ đi tìm hắn, đừng ở chỗ ta nói không ngừng. Cẩn thận ta lập tức xuất thủ nhét độc dược vào miệng ngươi!”

Tư Đồ Văn Thiên cả kinh gắt gao che miệng, một chữ cũng không dám nói, thẳng đến khi đi theo đoàn người vào hoàng cung, trong lòng vẫn như trước còn sợ hãi, sợ Thiên Thanh Hoàng thật sự đem độc dược quăng vào miệng nàng ta.

Cửa chính Hoàng cung, hoàng thất và văn võ bá quan theo thứ tự mà đứng, Thiên Thanh Hoàng mặc hồng y đứng trước bọn họ, cùng đợi người tới đón nàng.

Dựa theo lễ nghi, Thiên Thanh Hoàng vốn phải ở cung Lý Đẳng đợi Hiên Viên Tuyệt cùng cung nhân đón ra, nhưng nàng không thích cung điện nặng nề kia, cho nên sớm đã tự đi, hơn nữa ngay cả khăn voan cũng không mang!

Lúc thân ảnh màu đen kia đi tới, tất cả mọi người đều kinh diễm, nhưng khi màu đen của hắn cùng màu đỏ của Thiên Thanh Hoàng tương giao, trong lòng lại dâng lên trào phúng, bọn họ còn tưởng Hiên Viên Tuyệt thật thích Thiên Thanh Hoàng, hiện tại xem ra cũng không hẳn vậy, bằng không vì sao vào ngày đại hôn lại không mặc hỉ phục?

Cảm thấy Thiên Thanh Hoàng không được sủng, trong lòng những người đó liền cân bằng rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía nàng mang theo khinh thường!

Thiên Thanh Hoàng nhất điểm cũng không rối rắm về y phục của Hiên Viên Tuyệt, cái này vốn là một tuồng kịch, cần gì phải để ý nhiều như thế? Nhìn hắn từng bước một đi tới chỗ mình, nàng lại một lần kinh diễm, giống như mỗi lần nhìn khuôn mặt hắn, nàng đều kinh diễm!

Y phục màu đen bao lấy thân hình ngang tàng thon dài, dưới ánh mặt trời chiếu xạ lại có điểm tiêm trưởng bóng dáng, trên khuôn mặt tuấn mỹ không một tia biểu tình, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng, tựa như muốn đem nàng vào nhốt vào trong đó.

Hắc y như mực, tóc đen tung bay, tuấn mỹ tuyệt luân, cùng khí phách uy nghiêm làm cho Hoàng cung hoa lệ nhất thời mất đi màu sắc, trong thiên địa chỉ còn một mạt thân ảnh đang chậm rãi đi đến. Thiên Thanh Hoàng bỗng nhớ tới một câu: Có chút tư thái không người nào có được, liền biến thành một hồi kinh hồng!

“Y phục của ta đang may gấp, lúc đến Tây Hạ, ta sẽ mặc hỉ phục màu đỏ!” Không nghĩ đến câu đầu tiên khi hắn mở miệng sẽ nói như vậy, Thiên Thanh Hoàng sửng sốt một chút, lập tức không thèm để ý cười.

“Ngươi không cần giải thích, ta không ngại!”

Hiên Viên Tuyệt nhíu mày, hắn không thích thái độ như vậy của nàng. Nàng hôm nay rõ ràng gả cho hắn, sao có thể không ngại?

“Đi thôi!” Hiên Viên Tuyệt vươn tay về phía Thiên Thanh Hoàng, bàn tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, thập phần hoàn mỹ!

Không biết là vì tay hắn, hay vì thanh âm hắn hơi mị hoặc, Thiên Thanh Hoàng không tự chủ được bỏ tay vào tâm tay hắn, tay nàng không tính nhỏ, nhưng so với hắn thì nhỏ hơn rất nhiều, năm ngón tay hắn nắm chặt, gắt gao bao bọc tay nàng, nhiệt độ cơ thể hắn từ bàn tay truyền tới, có chút lạnh lạnh, nhưng lại làm lòng người cảm thấy thoải mái. Ở thời khắc này, Thiên Thanh Hoàng bỗng sinh ra một loại ý nghĩ gả cho hắn cũng không sai! Nhưng chính là ý nghĩ này ngay sau đó đã lập tức bị nàng gạt bỏ. Bởi vì thân phận bọn họ, cho nên nhất định tất cả chỉ là một giấc mộng!

“Chúng ta đi!” Hắn nắm tay Thiên Thanh Hoàng, có phần lôi kéo đi ra!

“Ngươi không cùng Hoàng Thượng kia nói một chút sao?” Nào có ai đi đón dâu lại trực tiếp kéo tân nương đi?

“Hạ Hoàng, ngươi làm vậy không hợp lễ nghi!” Tư Đồ Thanh lập tức muốn ngăn lại, nhưng Hiên Viên Tuyệt sao phải quan tâm hắn, ánh mắt ý bảo Chung Hách ngăn Tư Đồ Thanh, sau đó kéo nhanh Thiên Thanh Hoàng biến mất trước tầm mắt tất cả mọi người. Hành vi đâu chỉ bá đạo, quả thực chính là kiêu ngạo, nếu đổi lại là những người khác, chỉ sợ sớm đã chết không biết bao nhiêu lần, nhưng cố tình người này lại là Hiên Viên Tuyệt, Tư Đồ Thanh trừ bỏ hờn dỗi, không còn phương pháp gì khác!

Một đường đi đến cửa cung, liền thấy đội ngũ năm trăm người đón dâu đứng sừng sững, nửa phần tư thế đón dâu cũng không có! Hiên Viên Tuyệt không nói nhiều, tay kéo Thiên Thanh Hoàng trực tiếp lên xe ngựa!

“Ha ha!” Ngồi vào trong xe, Thiên Thanh Hoàng rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, nàng chưa bao giờ nghĩ, thì ra lập gia đình chính là như vậy?! Đời này lần đầu tiên gả đi, cư nhiên cứ như thế bị chú rể kéo!

“Đến Tây Hạ ta sẽ trả lại cho nàng một hôn lễ!” Hiên Viên Tuyệt nhìn Thiên Thanh Hoàng cười đến sáng lạn, hơi nhướn mi, tâm tình thập phần hảo.

Hắn đang tự hứa hẹn với nàng? Thiên Thanh Hoàng thu lại ý cười nhìn Hiên Viên Tuyệt, ngữ khí thật vô cùng: “Ngươi không cần cảm thấy áy náy, ta sẽ không để ý. Ta đã muốn nói muốn rời đi, cho nên không cần làm nhiều như vậy!”

Áy náy? Hắn áy náy? Chết tiệt một câu không ngại, hắn cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy lời nào chói tai như vậy! Nàng quả thật nói muốn rời đi, bất quá hắn đáp ứng sao?

Hiên Viên Tuyệt không nói, bên trong xe ngựa nhất thời lâm vào trầm mặc, mà đội ngũ cũng lập tức bắt đầu khởi hành, Tư Đồ Thanh thậm chí còn chưa kịp tiễn!

Hoan Lạc và Hoan Hỷ đã thu thập xong cùng xuất phát, mà vị hoàng tự sợ bị Hiên Viên Tuyệt trách phạt kia cũng thí điên thí điên chạy theo, tuy rằng biết tránh được nhất thời trốn không được cả đời, nhưng có thể trốn nhất thời thì cứ trốn đi!

Xe ngựa xuất giá rất lớn, trừ vị trí của một cái bàn, những chỗ khác vẫn rất rộng. Chỗ ngồi và sàn đều trải da lông thật dài, rất thoải mái!

Ngay lúc Thiên Thanh Hoàng đang nghiên cứu xe ngựa, thanh âm Lãnh Nguyệt lạnh lùng ở bên ngoài vang lên: “Hoàng Thượng! Tư Đồ Văn Thiên nói nàng ta đi mệt, hỏi có thể cùng ngồi xe hay không?”

Thiên Thanh Hoàng cười nhạo, Tư Đồ Văn Thiên này vì Hiên Viên Tuyệt, cư nhiên chết cũng không sợ?

“Nàng ta chỉ là một nữ quan, có tư cách gì ngồi cùng trẫm?” Thanh âm lạnh lùng lộ ra tuyệt tình, một chút cũng không bận tâm Tư Đồ Văn Thiên là nhất quốc công chúa.

“Dạ!” Lãnh Nguyệt trả lời rồi cùng người bên cạnh phân phó một chút, sau đó không xa liền truyền đến tiếng Tư Đồ Văn Thiên tức giận mắng chửi, bất quá không có một ai để ý nàng ta!

Thiên Thanh Hoàng quay đầu nhìn Hiên Viên Tuyệt, hắn nhu hòa nhưng mang theo cương nghị bá đạo, hơi thở cao quý như trước không che giấu được, mỗi động tác nhấc tay nâng chân đều mang theo khí thế mơ hồ, người như vậy quả thực chính là trời sinh làm đế vương!

Nghe đồn hắn lạnh lùng thị huyết, tàn bạo bất nhân, nhưng ở trong nhận thức của nàng, sự bá đạo cơ trí cùng sự cao quý của hắn đâu giống lời đồn đại bên ngoài?

“Nàng đang nghĩ gì?” Hiên Viên Tuyệt quay đầu, con ngươi sâu thẳm chăm chú nhìn đôi mắt lạnh lùng của nàng, nội tâm không thể khống chế ‘bộp’ một tiếng, nàng có biết bộ dạng này có bao nhiêu mê người?

Khuôn mặt trang dung tinh xảo, so với bình thường hơn vài phần mị sắc, lông mày loan loan, da thịt như tuyết nổi bật dưới giá y, con ngươi lạnh lùng mang theo vẻ thản nhiên mê hoặc, lại chết tiệt hoặc nhân.

Đôi môi màu son no đủ oánh nhuận, không biết nghĩ gì mà vô thức mân nhẹ, không tiếng động dụ hoặc, làm lòng người nhịn không được muốn nếm thử hương vị.

Ở thời điểm Thiên Thanh Hoàng giật mình, hắn đột nhiên cúi đầu, bạc môi đặt lên bờ môi đỏ mọng… mềm mại, lành lạnh, hương vị so với trong tưởng tượng tốt hơn rất nhiều!

Đoàng! Thiên Thanh Hoàng cảm thấy có cái gì đó đang ở trong đầu nổ mạnh, nàng lập tức không biết nên phản ứng thế nào… Độ ấm ở môi cùng hơi thở của hắn quang quẩn nơi chóp mũi làm tim nàng không có quy luật đập nhanh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.