Ảo Ma Bộ Pháp

Chương 4: Nửa đêm dạ quỷ viếng chùa




Nghe được Phong Thiếu Vũ đáp lời như vậy, Tô Bằng khẽ nhíu mày.

Bất kể nói thế nào, lần này xem như là vấn đề của Hội Trân Bảo, dù sao chỗ đấu gia là do bọn họ chọn, người chơi cũng là người bị hại.

Lúc này Phong Thiếu Vũ nói chuyện như vậy, hoàn toàn trở thành mâu thuẫn gay gắt rồi.

"Sân này chính là do Phong Thiếu Vũ tìm, sẽ không có chuyện ăn cây táo, rào cây sung, tự mình tìm người cướp lấy địa bàn của ca ca mình chứ? Nếu là như vậy người này thật sự không thể kết giao... Hoặc là, tính tình thiếu gia của hắn phát tác, chỉ là xử lý không thỏa đáng?"

Trong lòng Tô Bằng suy đoán.

“Ngươi chửi con mẹ ngươi ấy! Ta đánh chết tiểu tử nhà ngươi giờ! Vốn chính là thiêu thân của Hội Trân Bảo các ngươi, giờ hung dữ với chúng ta cái rắm gì? Ta thấy chính là Hội Trân Bảo các ngươi tìm người đánh lén, đám chết tiệt các ngươi coi người ta thành cái gì? Nơi này số tiền của những người chơi tham gia buổi đấu giá của Hội Trân Bảo các ngươi, ít nhất cũng có mười vạn hai mươi vạn lượng hoàng kim, lại thêm hàng hóa của những người nhờ các người bán đấu giá, ít nhất cũng phải hai mươi ba mươi vạn lượng hoàng kim! Trong hiện thực đây chính là hai mươi ba mươi tỷ, vì hai mươi ba mươi tỷ này, cho dù toàn bộ các người đều chết hết thì Hội Trân Bảo vẫn là buôn bán lời rồi!"

Người chơi bị Phong Thiếu Vũ trách móc kia, tính tình cũng hết sức nóng nảy, lập tức mắng ngược lại.

“Đúng vậy! Với số tiền hai mươi ba mươi tỷ kia, Hội Trân Bảo thật có thể bán đứng chúng ta! Sau đó bọn họ liền rửa sạch toàn bộ, không vào trò chơi nữa, không làm nữa là được rồi!"

"Có vẻ như là có chuyện như vậy, nếu không ta nói vì sao lần này không thấy được hội trưởng của bọn họ nữa chứ, hóa ra là người của tổ chức muốn vây đánh chúng ta!"

Lập tức, ngờ vực vô căn cứ cùng với cảm xúc bất mãn giữa những người chơi đã được nâng lên đến đỉnh điểm.

Mà lúc này, trong sân của trang chủ đã kín đầy những binh sĩ, những cao thủ mà phủ thứ sử Lương Châu mời tới đó tất cả cũng đang tụ tập cùng một chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào bên này như hổ rình mồi, về mặt vũ lực thì những NPC này đã chiếm được thượng phong.

Chẳng qua là, những người này không biết vì sao lại không có lập tức công kích mà chỉ là vây các người chơi lại.

Nội bộ bên trong các người chơi, bởi vì lời nói kịch liệt của Phong Thiếu Vũ, còn có ngôn luận vô căn cứ thêu dệt chuyện của người chơi kia đã khiến cho nghi kỵ nổi lên, những người chơi của Hội Trân Bảo, vô tình hay cố ý đều bị người chơi khác cô lập lại.

Ngay khi cảm xúc của người chơi đang kích động, sắp đẩy lên cao trào có thể sẽ nổ ra một trận sống mái với nhau thì trong Hội Trân Bảo đột nhiên có một người nam tử đứng ra nói:

“Tất cả mọi người yên tĩnh một chút, ta cảm thấy được, chuyện trọng yếu nhất trước mặt là đột phá khỏi vòng vây này!"

Tô Bằng nhìn người này một cái, chỉ thấy mặt mũi người này xem ra vẫn còn rất trẻ tuổi. Bộ dáng khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, nhưng mà đầu tóc đã hoa râm, một nửa đã bạc rồi, dường như sử dụng bộ não quá độ, chỉ thấy hắn đứng ra, nói:

“Ta là người của Hội Trân Bảo, Hội Trân Bảo đối với sự kiện lần này cũng không biết rõ tình hình. Bây giờ quan trọng nhất là phá vòng vây ra ngoài, chứ không phải là nội chiến sống mái với nhau! Pháp thuật mà tại hạ tu hành vừa vặn là một môn pháp thuật có thể hô hoán sương mù, xin chư vị cho ta hộ pháp một chút, ta lập tức thi triển pháp thuật, gọi sương mù tới đây, võ công đơn thể của chúng ta mạnh hơn những binh sĩ này. Thừa dịp sương mù vây kín mà phá vòng vây ra ngoài!"

Tô Bằng nghe xong người này nói chuyện, khẽ gật đầu, đây mới là thái độ ứng phó với nguy cơ.

Vì sự an toàn của bản thân, Tô Bằng nhân cơ hội mở miệng hô:

“Vị tiên sinh này nói rất đúng! Chúng ta trước tiên phá vòng vây ra ngoài đã rồi hãy nói sau!"

Nghe xong lời phụ họa của Tô Bằng, chung quanh không ít người cũng đều đồng ý, lần này không thảo luận ai là người đánh lén trước, có thể còn sống sót mà phá vòng vây ra ngoài, mới là con đường đúng đắn.

Các người chơi tự giác dịch chuyển xung quanh thuật sĩ của Hội Trân Bảo vừa mới nói chuyện kia, bao quanh để hắn ở giữa.

Mà còn thuật sĩ của Hội Trân Bảo vừa mới nói chuyện kia, lập tức từ trong lòng ngực lấy ra một viên minh châu. Tay hắn cầm viên minh châu này, ngồi xếp bằng giữa những người chơi, bắt đầu thi triển pháp thuật.

Lúc thuật sĩ đó đang đang thi triển, bỗng nhiên ngoài thôn trang truyền tới một tiếng rít, một hỏa tiễn bắn lên không trung.

“Đại đô thống có lệnh, giết!"

Thấy hỏa tiễn kia, quan quân Lương Châu bao vây lấy đám người chơi lập tức rút yêu đao ra, rống lớn một tiếng.

Binh sĩ chung quanh nghe xong, cùng kêu lên tay nắm lấy binh khí, vọt lên những người chơi trong vòng vây.

"Cố giữ! Cố giữ! Sắp xong rồi!"

Thanh âm của Phong Thiếu Vũ vang lên, hắn một bên hô la còn một bên khiển trách, tựa hồ là đang cùng với người nào đó chuẩn bị động thủ.

Những người chơi này, võ công cũng đều rất mạnh, chẳng qua là bị quân trận vòng vây lại chỗ này. Nếu bàn về một chọi một thì vẫn vượt xa những binh sĩ này, các người chơi tụ lại thành một đoàn, lực phòng ngự cao lên không ít, ngược lại không còn bị quân trận khắc chế tầng tầng như vừa nãy nữa, mà là có thể ngăn cản một hồi.

Mà lúc này, thành viên của Hội Trân Bảo tự xưng đã học qua pháp thuật được các người chơi vây vào giữa kia, pháp thuật của hắn đã sắp có hiệu quả, một lượng sương mù lớn không ngừng từ chỗ hắn làm trung tâm tuôn ra, đồng thời khu vực toàn bộ thôn trang cũng bắt đầu bị sương mù vây kín.

“Phản tặc sử dụng yêu pháp! Nhanh đi mời Pháp sư của Xích Kỳ Đạo tới phá giải pháp thuật của bọn hắn!"

Nhìn thấy chung quanh không ngừng xuất hiện sương mù màu trắng, quan chỉ huy của quân Lương Châu kia cũng cảm giác được không ổn, binh lính của hắn hắn vẫn biết rõ, đối chiến chính diện thì tố chất cũng không tệ lắm, nhưng mà nếu dưới tình thế toàn bộ thôn trang đều tràn ngập sương mù, với hoàn cảnh không phân biệt được địch ta thì hoàn toàn không phải là đối thủ của những người giang hồ này.

Hắn bây giờ chính là hi vọng nhờ vào đạo nhân của Xích Kỳ Đạo có biện pháp khắc chế loại pháp thuật này, đem đám sương mù này xua tan hết đi, bởi như vậy thì hắn có thể chiếm được ưu thế một lần nữa.

Chẳng qua là sương mù tới quá nhanh, không bao lâu toàn bộ thôn trang đều bị sương mù dày đặc, gần như nhìn không rõ lẫn nhau.

“Pháp thuật của người này thật là lợi hại!"

Tô Bằng thấy đám sương mù dày đặc này, trong lòng chấn động, loại pháp thuật hô hoán sương mù này, có lẽ không thể có năng lực sát thương đơn thể mạnh hơn Bí thuật bắt mồi của mình, nhưng mà pháp thuật này lại có phạm vi lớn hiếm thấy, nếu như hai quân đối chiến, hoặc là tác chiến ở những đặc thù, thả ra một đám sương mù dày đặc như vậy, đối với cục diện chiến đấu thắng bại có ảnh hưởng rất to lớn.

“Quả nhiên trong trò chơi này, đều là ngọa hổ tàng long!"

Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, nghĩ đến đây càng thêm cẩn thận nhiều hơn, ít đi một phần tự đại.

"A!"

“Ta bị chặt rồi!"

“Người đâu?"

Ngay lúc này, trong sương mù dày đặc không ngừng truyền đến tiếng gào thét, có điều nghe thanh âm thì người của quân Lương Châu bị thương tương đối nhiều, người chơi gần như không có chịu thương gì.

Vậy cũng là bình thường, dù sao người chơi có tố chất chiến đấu đơn độc, so với quân Lương Châu thì tốt hơn nhiều lắm, tiến vào loại tình huống này có thể nhanh chóng thích ứng hơn.

Tô Bằng cũng lần mò phương hướng của vòng vây binh sĩ trong trí nhớ của mình để phá vòng vây, sương mù dày đặc tuy lớn nhưng với Tô Bằng mà nói cũng là vòng yểm hộ tốt nhất, hắn có thể thông qua sự cảm ứng từ ngọc bội ác ý để biết người nào có địch ý với mình, nhưng kẻ địch thì lại không nhìn thấy hắn.

Trường kiếm của Tô Bằng tiến lên phá vòng vây, sau khi giết bảy tám quân sĩ Lương Châu, bỗng nhiên cảm giác phía trước dường như mơ hồ có một người.

Chẳng qua là Tô Bằng cũng không cảm giác được ác ý từ trên người hắn, cảm ứng của ngọc bội ác ý có chức năng phân biệt nhất định, nếu phía trước là người căm thù Tô Bằng, Tô Bằng có thể kéo dài sự cảm ứng đối với bọn họ một thời gian ngắn, mặc dù đối phương đã ẩn nấp bóng dáng, Tô Bằng cũng có thể cảm ứng được một đoạn thời gian ngắn, nhưng nếu phía trước đối với mình không có địch ý gì thì Tô Bằng liền không cảm giác được.

Thấy ngọc bội không có phản ứng gì, Tô Bằng biết rõ, người ở phía trước kia hẳn là một người chơi, người chơi này hình như cũng có thể cảm giác được phương hướng, vẫn một mực hướng về vòng vây của binh sĩ mà đi tới.

Tô Bằng cũng lười ra sức phá vòng vây, nên đi theo chân người chơi này.

Nhưng mà, Tô Bằng vừa mới đi được hai bước, đột nhiên cũng cảm giác được người chơi phía trước kia bỗng nhiên xoay người lại, bảo kiếm của người nọ giống như điện xẹt đột nhiên chém tới mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.