Ảo Ma Bộ Pháp

Chương 22: Vội vàng cất bước chia tay




“Ngươi… Ngươi đồ nghiệp chướng, ta sao lại sinh ra nghiệt súc như vậy?”

Thiên Dịch Ngôn lửa giận tận trời, vung tay lên: “Người tới! Mang gia pháp!”

Nghe vậy, ba nữ nhân kia trong mắt đồng thời hiện lên ý cười thâm hiểm, nhất là Lý Kỳ, ánh mắt như trước sưng đỏ, nhưng khi nhìn Thiên Thanh Hoàng lại vô cùng oán độc, tựa hồ hận không thể giết chết nàng.

Rất nhanh có người cầm một cây gậy to thô chạy lại. Vật như vậy đánh ở trên người thì không cần phải nói cũng có thể tưởng tượng sẽ bao nhiêu đau đớn.

Thiên Dịch Ngôn lấy qua, đối Thiên Thanh Hoàng trợn mắt quát: “Quỳ xuống!”

Thiên Thanh Hoàng bình tĩnh đứng tại chỗ, lãnh ý tụ tập trên người.

Thiên Dịch Ngôn thấy nàng không quỳ, nét mặt già nua tức giận đến bừng đỏ, giơ lên cây roi đằng điều, hung hăng hạ xuống: “Ba!”

Đằng điều dừng trên thân thể phát ra thanh âm vang dội, chỉ tiếc là người bị đánh không phải Thiên Thanh Hoàng, mà chính là lục y phu nhân nguyên bản vẫn đứng một bên xem kịch vui không biết khi nào đã bị Thiên Thanh Hoàng kéo lại chắn trước mặt. Thiên Dịch Ngôn vung gậy dừng trên người nàng ta, lưu lại một vệt vết máu!

“A! Lão gia! Đau quá a! Ngươi như thế nào đánh ta a!” Lục y phu nhân đau đến thét chói tai, che miệng vết thương muốn tránh ra, nhưng là thân mình đã bị Thiên Thanh Hoàng túm chặt không thể nhúc nhích.

“Súc sinh! Còn không mau buông di nương ngươi ra?” Thiên Dịch Ngôn nhìn lục y phu nhân đột nhiên xuất hiện trước lúc đằng điều hạ xuống cũng có chút kinh ngạc, hắn thực sự không thấy rõ động tác của Thiên Thanh Hoàng, không rõ Bạch Minh Minh đứng ở phía sau hắn như thế nào đột nhiên chạy lên phía trước!

“Thiên tướng gia đánh rất vui đi?” Thiên Thanh Hoàng một phen kháp trụ cổ lục y phu nhân, thanh âm lãnh tựa hàn băng: “Thiên tướng gia nếu không muốn thị thiếp của mình hương tiêu ngọc vẫn, thì ta khuyên ngươi tốt nhất buông ‘Gia pháp’ trong tay ra!”

“Thiên Thanh Hoàng! Ngươi cư nhiên dám…” Thiên Dịch Ngôn sửng sốt, trước mắt này là nữ nhi của hắn hay sao? Kia lãnh liệt hơi thở, khí thế nhìn chúng sinh, lạnh lùng ngữ khí, điều này sao có thể là nữ nhi của hắn!

“A…” Thiên Thanh Hoàng tăng thêm lực đạo trên tay, rất nhanh sắc mặt người nọ đã xám như tro, chỉ cần nàng thoáng dùng sức, nàng ta sẽ lập tức chết.

Giờ phút này Thiên Thanh Hoàng phá lệ làm cho người khác sợ hãi, nàng cứ như vậy liền tùy ý nắm bắt một sinh mệnh, ánh mắt không chuyển, tựa hồ nàng chính là chúa tể tử thần, sinh tử không đáng một cái chớp mắt.

“Ca…” Thanh thúy thanh âm vang vọng bên tai mọi người, cơ hồ là theo bản năng mà nhìn về phía tay Thiên Thanh Hoàng, quả nhiên đầu nữ nhân kia đã lệch về một bên, hai mắt trừng trừng, chết không nhắm mắt!

“Thiên Thanh Hoàng ngươi cư nhiên dám hạ thủ!”

Dù đã gặp qua sóng to gió lớn, nhưng giờ phút này khi Thiên Dịch Ngôn nhìn Thiên Thanh Hoàng như vậy tùy ý giết người, cũng không khỏi kinh hoảng sợ hãi.

“Ngươi sợ?” Thiên Thanh Hoàng cười lạnh, buông thi thể trên tay, đối Lý phu nhân khoát tay, người nọ lập tức rời khỏi vị trí ban đầu, nháy mắt cổ cũng bị nàng nắm chặt trong tay, Lý Kỳ giờ phút này hoảng sợ vạn phần, nàng như thế nào cũng không nghĩ được kết cục sẽ như vậy: “Không nên… Ta là Thượng Thư đại nhân muội muội…”

“Ta không quản ngươi là muội muội của ai, động vào ta chỉ có một kết cục!” Thiên Thanh Hoàng khóe môi gợi lên một chút thị huyết tiếu ý, sau đó trên tay dần dần dùng sức, thanh âm ‘răng rắc, răng rắc’ thanh thúy vô cùng, xương cổ Lý phu nhân lập tức bị Thiên Thanh Hoàng bóp nát!

“…” Giờ khắc này trong viện không ai nói ra lời, chỉ có khôn cùng sợ hãi, hồng y nữ nhân kinh hoảng quỳ trên đất, sợ hãi người kế tiếp sẽ chính là mình!

“Thiên Thanh Hoàng! Ngươi có biết giết người là phạm pháp?” Thiên Dịch Ngôn vẻ mặt hoảng sợ.

Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Ta đương nhiên biết giết người là phạm pháp. Nhưng là Đông Hán pháp luật quản không nổi ta!”

“Ai! Bản công tử nguyên bản muốn ra ngoài đi dạo, vậy mà không nghĩ tới liền thấy Hoàng Nhi ở đây giết người. Lại nói tiếp, bộ dáng Hoàng Nhi giết người thật sự mê người nha!” Một thanh âm dày đặc đánh vỡ nhất viện tĩnh tĩnh, trên đầu tường, một hồng y xinh đẹp nam tử bán ỷ dựa vào, yêu dã khuôn mặt lộ vẻ tà tứ tiếu ý, rất mê người!

“Hoa Hồ Điệp như thế nào đến đây?” Hoan Hỷ nhìn người trên đầu tường, bất mãn nhíu mày.

Mà Thiên Thanh Hoàng nhìn đến người nọ cũng là giật giật khóe miệng, trên đời này có ai nửa đêm canh ba chỉ mặc nhất kiện y sam chạy đi chơi sao?

Trước ngực lộ ra một khoảng lớn tuyết trắng da thịt, áo choàng dưới thân đại khái khoác vào, hai bắp đùi cường kiện xinh đẹp không chút che giấu bại lộ trong không khí, rất xứng với khuôn mặt hỗn đản của hắn, quả thực chính là dụ người phạm tội, không sợ chạm chán cùng hái hoa tặc.

Trong nháy mắt, hồng ảnh hiện lên, người trên đầu tường đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thiên Thanh Hoàng, không biết từ nơi nào lấy ra một khăn lụa màu đỏ, nắm lấy tay Thiên Thanh Hoàng, mạnh mẽ chà sát: “Hoàng Nhi như thế nào có thể để những kẻ đó làm ô uế tay ngươi, lần sau muốn giết người thì cứ trực tiếp nói cho Úc ca một tiếng. Ta sẽ không để Hoàng Nhi tự mình động thủ.”

Ngữ khí lãnh đạm, tựa hồ giết người chẳng qua giống như bóp chết một con kiến, bạc lạnh làm người khác kinh hãi!

“Ngươi là ai?” Thiên Dich Ngôn nhìn yêu nghiệt nam tử đột nhiên xuất hiện, nhìn hắn tựa hồ cùng Thiên Thanh Hoàng vô cùng thân thiết. Nhưng chính là Vũ Kinh từ khi nào xuất hiên một nam tử xuất sắc như vậy? Vì sao hắn không biết?

Hoa Úc quay đầu, lãnh đạm liếc mắt: “Thiên tướng gia hảo! Ách! Đã quên tự giới thiệu, tại hạ là Mị Âm uyển Hoa Úc, nói vậy tướng gia hẳn sẽ không xa lạ đi!”

Đâu chỉ là không xa lạ, quả thực chính là như sấm đánh bên tai, nghe đồn hắn là Mị Âm uyển đệ nhất hoa khôi, Mị Âm uyển chủ nhân khu thứ tư. Tuy rằng nam tử kia yêu mị thực cốt, nhưng làm cho người người nhớ kỹ lại chính là thủ đoạn của hắn, quả thực có thể dùng từ cực kỳ tàn ác để hình dung, người đắc tội với hắn chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Mị Âm uyển lệnh truy sát, không chết không ngừng!

Hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới chính mình lại tận mắt gặp phải thị huyết ma đầu trong truyền thuyết kia, lại càng không nghĩ tới cư nhiên như vậy yêu mị, tựa một đóa hoa thuốc phiện màu đen, kịch độc yêu diễm. Nhưng là Thiên Thanh Hoàng làm sao có thể quen hắn?

“Hoàng Nhi ngươi cùng Hoa công tử như thế nào quen biết?” Phải biết rằng tuy mỗi ma đầu đều kính nhi viễn chi, nhưng có thể kết giao cũng tuyệt đối không phải người bình thường; tâm tư vừa chuyển, cư nhiên xưng hô cũng thay đổi.

Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng cười: “Thiên tướng gia không cần quản ta như thế nào quen người khác, ngươi chỉ cần biết nếu ngươi dám đem chuyện tối nay nói ra ngoài, thì ngươi cứ chờ Mị Âm uyển ra lệnh truy sát đi!”

Dứt lời, cũng không nhìn mấy người bọn họ nữa, lạnh lùng xoay người: “Trừ Thiên Dịch Ngôn, những người khác đều giết!”

“Cái gì?” “Không được!” Những người đó vừa mới nhìn Hoa Úc kinh diễm hoàn hồn liền ngay lập tức nghe được tin như thế, nhất thời sợ tới mức hoa dung thất sắc.

“Hừ!” Hoan Hỷ khinh thường hừ một tiếng, trên mặt tiểu oa nhi tất cả đều là lạnh lùng, hai tỷ muội đồng thời ra tay, trong nháy mắt máu tươi đỏ sân, ngoại trừ Thiên Dịch Ngôn ngây ngốc sửng sốt, tất cả đều đã nằm trong vũng máu.

Thiên Dịch Ngôn không biết chính mình ngày đó như thế nào đi khỏi cái sân kia, chỉ là chờ khi hắn tỉnh táo lại thì đã là buổi sáng ngày hôm sau. Trong đầu duy nhất chỉ có một ý niệm, đó chính là: Đáng sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.