Ảo Ma Bộ Pháp

Chương 16: Tam Đàm Ấn Nguyệt Tâm Đăng trổ tài tuyệt kỹ




Đại bộ phận mọi người đang phiền não vì chuyện Thiên Thanh Tuyết gả cho Tư Đồ Dực, nhưng mà Tư Đồ Lãng lại càng phiền não hơn, trước mắt thấy sứ giả Tây Hạ gần hai tháng nữa sẽ đến được Vũ Kinh, rất khó khiến hoàng đế thay đổi chủ ý để cho người khác thay thế xuất giá, hơn nữa hiện tại thêm chuyện của Thiên Thanh Tuyết, chỉ sợ dù hắn có đi nói chăng nữa thì chuyện cũng không có khả năng thay đổi!

Chẳng lẽ hắn thật sự cứ như vậy nhận mệnh sao? Lệnh truy sát của Mị âm uyển như một đao treo ở trên đầu hắn, ở bất kì thời điểm nào đều có thể lấy mạng hắn!

“Không được! Ta không thể ngồi chờ chết!” Tư Đồ Lãng ở trong phòng bất an đi qua đi lại, vừa vặn thị thiếp của hắn bưng canh lại đây bị thị vệ chắn ngoài cửa, bình thường Tư Đồ Lãng cũng coi như sủng vị thị thiếp này, cho nên khí diễm của nàng tự nhiên kiêu ngạo một chút, hai mắt trừng trừng, chỉ vào cái mũi của thị vệ mắng to: “Có biết ta là ai không? Ngươi cư nhiên dám ngăn đón đường đi của ta, muốn chết có phải hay không?”

“Phu nhân, thái tử phân phó không muốn làm cho bất luận kẻ nào đi vào quấy rầy!”

“Bản phu nhân làm sao có thể so sánh cùng với những người khác? Cẩn thận ta gọi thái tử kêu người giết ngươi!”

Tiếng khắc khẩu ở ngoài cửa truyền đến Tư Đồ Lãng đã không còn có thể nghe thấy, suy nghĩ duy nhất đang dừng lại tại câu nói “Kêu người giết ngươi”, vẻ mặt vốn lo lắng trở lên rộng mở trong sáng!

“Chỉ cần Thiên Thanh Hoàng đã chết, khế ước kia cũng sẽ không tồn tại, không cần sợ lệnh truy sát, cũng không cần đi cầu phụ hoàng, nhất cử lưỡng tiện(1)!” Hạ quyết tâm, hắn vung tay lên với người đang đứng ở trong bóng đêm; đó là Ảnh vệ mà hoàng hậu huấn luyện vì hắn, bình thường chính là bảo hộ an toàn của hắn, hiện tại rốt cục có chuyện làm.

Ngay tại thời điểm Tư Đồ Lãng đắc chí vì quyết định của chính mình, lại không biết rằng hắn đang đem chính mình hướng về phía tử vong!

Thiên Gia hậu viện

Thiên Thanh Hoàng nằm dưới tàng cây đọc sách, hai tỷ muội Hoan Hỷ Hoan Lạc mỗi người ngồi một bên, một người quạt, một người bóc nho.

Sắc mặt nguyên bản đang vui cười của hai người đột nhiên rùng mình, thân mình nhanh chóng đứng lên, một trái một phải đem Thiên Thanh Hoàng bảo hộ ở bên trong, trên mặt của oa nhi đã không còn chút biểu tình nào, hai đôi mắt nhìn bốn phía đề phòng.

Vài đạo bóng dáng vô thanh vô tức bay ra từ một bên cây cối đem ba người vây quanh, tổng cộng có bảy người, toàn thân đều mặc hắc y*quần áo màu đen*, chỉ lộ một đôi mắt ra bên ngoài.

“Sát!” Hắc y thấp giọng nói một câu, mọi người nháy mắt động, bảy người võ công không kém, thân ảnh mơ hồ, chiêu thức rõ ràng lưu loát, tất cả đều là sát chiêu; Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc võ công cũng không kém, một chọi một có lẽ có thể thắng, nhưng bây giờ lại phải đối mặt với nhiều người võ công cao như vậy hiển nhiên lực bất tòng tâm.

Ngay tại thời điểm kiếm của một hắc y nhân sắp sửa chém tới cánh tay của Hoan Lạc, nguyên bản Thiên Thanh Hoàng đang nằm ở dưới tàng cây nháy mắt biến mất, rồi lại xuất hiện ở trước người Hoan Lạc, hai ngón tay kẹp lấy kiếm của hắc y nhân, dùng sức gập lại, khiến cho bảo kiếm thượng phẩm lập tức biến thành sắt vụn!

“Các ngươi lui ra ngoài!” Dứt lời, Thiên Thanh Hoàng không hề nhìn xem hai người, mũi chân điểm, nhảy qua bức tường và bay đi!

Mục đích của hắc y nhân là ám sát Thiên Thanh Hoàng, hiện tại thấy nàng chạy, tự nhiên mặc kệ hai người bọn họ, lập tức đuổi theo.

Sau hậu viện của Thiên Gia là một mảnh rừng trúc, một hàng trúc dày xen kẽ che lại toàn bộ hậu viện, không ai để ý, thoạt nhìn thực hoang phế; lúc trước Thiên Thanh Hoàng nói đến hậu viện này cũng không phải hoàn toàn là lừa cái mẹ, giờ phút này nàng đang đứng ở trên mặt của cái giếng, nhưng bên trong không có thi thể người như nàng đã nói, chỉ là một cái giếng bình thường hoang phế mà thôi, bất quá qua đêm nay nó sẽ không còn được như thế nữa rồi!

Bảy bóng dáng bay tới, lần này không còn khách khí cùng nàng nữa, trực tiếp công kích, Thiên Thanh Hoàng nghiêng về phía sau, tránh thoát nhất chiêu, thân ảnh cũng đồng thời biến mất không thấy.

Vài hắc y nhân trong nháy mắt kinh ngạc, một người sống như thế tự nhiên hư không biến mất, làm sao mà bọn họ không sợ hãi được!

Mấy người đề phòng nhìn chằm chằm bốn phía, nhưng một tiếng gió đều không có, đột nhiên có người nhận ra một tia gió nhẹ, chờ hắn phản ứng được thời điểm, lưỡi dao mỏng manh ở trong bóng đêm hiện lên một tia ánh sáng, bay nhanh xẹt qua cổ của hắn, khiến cho máu tươi chảy ra như chút!

Một cái,hai cái,ba cái,bảy cái! Cùng với Thiên Thanh Hoàng ra tay bảy người toàn bộ ngã xuống, kỳ thật chuyện tình cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt mà thôi!

Một cước một đem bọn họ đá xuống giếng cạn, về phần vết máu, sáng mai sẽ biến mất không thấy.

Đột nhiên ‘Sưu sưu’ hai tiếng xé gió rất nhỏ truyền đến, Thanh Hoàng bay nhanh xoay người, hóa ra tiếng gió nghe được đó là tiếng của hai mũi tên, đợi đến lúc nàng phát hiện lại xuất hiện thêm bốn mũi tên nữa, thân mình linh hoạt trốn tránh, trong lòng cũng tràn đầy kinh hãi, thiếu chút nữa liền gặp hạn!

Thân ảnh biến mất, thời điểm lại xuất hiện cũng là ở địa phương vừa mới bắn ra mũi tên, nhưng chỉ còn một khối thi thể của hắc y nhân, thi thể này vẫn còn có độ ấm, thực hiển nhiên là sau khi hắn ở bắn ra tên mới bị giết chết.

Giết người diệt khẩu? Hẳn là không phải! Như vậy là ai giết người này? Đột nhiên ánh mắt của Thiên Thanh Hoàng dừng ở phía dưới cổ của hắn, nơi đó có một đoạn trúc nhiễm huyết thẳng tắp cắm xuống đất, thực hiển nhiên đây là hung khí! Rốt cuộc là ai?

Người nọ không có lưu lại dấu vết gì rõ ràng, Thiên Thanh Hoàng cũng không muốn nghĩ việc rối rắm, xoay người đem cổ thi thể này đá tiếp xuống giếng cạn, nhìn ánh trăng đêm nay không quá sáng, nở một chút nụ cười nguy hiểm “Thái tử sao?”

(1) Làm một việc mà được hai cái lợi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.