Antoine Trên Mây

Chương 47: 47: Cân Bốn




Dạo này Bạch An Túc cứ thèm ăn một cách bất thường, bất cứ khi nào cậu cũng muốn ăn, ăn và ăn... Đặc biệt là những món chua, thứ gì càng chua, cậu lại càng hận không thể ăn hết nó một lúc. Lưu Đình Vĩ nhìn mức độ ăn uống tăng đột ngột như vậy cũng có chút bất ngờ. Nhưng nghĩ lại cậu đang tuổi ăn tuổi lớn nên cũng không có nhắc nhở gì nhiều. Còn lại thì hầu như chỉ căn dặn việc ăn chua của cậu, lắm lúc anh còn trêu chọc đại loại vài câu như

- Bảo bối, em nói xem. Càng ngày anh càng thấy em giống người mang thai đi, lúc nào cũng thèm ăn chua cả... Hay là trong bụng em đang có con của anh nhỉ?

Mà mỗi lần nghe như vậy, Bạch An Túc đều đỏ mặt mà bĩu môi phản kháng lại vài câu. Sau đó thì đâu lại vài đấy, việc ăn uống vô độ vẫn tiếp tục xảy ra. Lưu Đình Vĩ cũng không cấm đoán cậu, thậm chí còn cho cậu thêm nhiều tiền tiêu vặt một chút. Để nhóc con này thích ăn cái gì thì cứ ăn, không sợ bị đói

----------***---------

Việc đi học đã trở lại, sau khi hết năm tiết buổi sáng, bụng liền đói cồn cào. Vì được người kia nuông chiều,  Bạch An Túc không thể nhịn đói như lúc trước được nữa, liền một hai kéo tay Hà Dĩ Đông đi thẳng xuống căn tin, miệng thì không ngừng nói

- Dĩ Đông, mau nhanh lên... Tớ đói, muốn ăn cơm, ăn thật nhiều cơm nha

Sau đó, cậu cùng hắn liền đi đến quầy bán cơm, mua hai suất cơm loại A cùng một hộp sữa socola, rồi mang vẻ mặt hạnh phúc, mang theo suất ăn đi đến một cái bàn gần đó. Hà Dĩ Đông nhìn bạn mình dạo này cứ một lúc lại muốn ăn, một lúc lại kêu đói. Còn lâu lâu bảo thèm ăn chua, liền nhíu mày than thở

- Bạch Bạch, cậu có thấy dạo này cậu đang ăn nhiều lắm không? Ban nãy vừa uống hai hộp sữa, chưa được một lúc thì than đói rồi chạy xuống mua cơm... Nhìn xem, thịt má của cậu dạo này nhiều hơn rồi đấy... Là tên kia bỏ đói cậu hả?

Bạch An Túc nhai miếng cà rốt hầm rồi nuốt xuống bụng, sau đó mới trả lời câu hỏi của người kia

- Không có.... Đình Vĩ đối xử với ta rất tốt, anh ấy biết tớ dạo này đang thèm ăn cho nên có mua rất nhiều món về bồi bổ thêm... Nhưng mà tớ có cảm giác thèm ăn, cậu nhìn xem. Cả người chỗ nào cũng toàn là thịt, nhất là cái bụng có cản giác to ra thêm mặc dù biết là đang tăng cân, nhưng tớ không thể khống chế nổi cơn thèm ăn của mình... Anh ấy thì nói, vì tớ đang ở tuổi phát triển, nên ăn nhiều là chuyện bình thường

Bạch An Túc thở dài một hơi, bỗng nhiên điện thoại di động mới được Lưu Đình  Vĩ mua, từ trong túi rung lên, cậu nhanh tay lấy nó ra.... Là cuộc gọi của anh, không nghĩ gì nhiều, cậu liền nhấn nút nghe

- Đại Vĩ, là em đây... Anh đã ăn cơm chưa?

Bên kia âm thanh trầm thấp, chứa đầy ôn nhu vang lên đáp lại cậu

- Anh đã ăn rồi, còn em?

- Em mới vừa ăn... Đồ ăn thật ngon~~~

Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo âm thanh vui vẻ khiến lòng anh cảm thấy nhẹ nhỏm hơn. Nở nụ cười trên môi, Lưu Đình Vĩ dặn dò cậu

- Bảo bối, hôm nay không thể đón em về được, bảy giờ tối anh mới tan làm. Em dạo này đang tuổi dậy thì nên nhanh đói, đi về thì cứ kiếm gì lót dạ trước đi nhé. Tối nay  cũng không cần nấu cơm, một người bạn của anh vừa mở nhà hàng, hôm nay sẽ dẫn em đến đó ăn có được không?

- Được được, đều nghe lời anh cả. Đình Vĩ, anh cũng phải chú ý sức khỏe, đừng làm việc quá sức nhé. Ngày mai em làm canh gà cho anh ăn

Đối với Lưu Đình Vĩ, chỉ cần nhóc con của anh nghe lời, biết quan tâm đến anh. Nhiêu đó thôi cũng khiến vị chủ tịch của chúng ta không thể dứt ra khỏi hủ mật này được. Nhìn tấm ảnh cả hai chụp trung, được lồng cẩn thận vào khung hình đặt trên bàn làm việc. Anh vừa cười vừa nói

- Ừ... Anh còn phải làm việc, vậy buổi tối gặp lại em. An Túc, học hành cho thật tốt đấy... Tạm biệt

- Em biết rồi mà, tạm biệt anh nha~~

Cuộc gọi kết thúc, Bạch An Túc nhìn dãy số trong màn hình mà cười một mình  khiến Hà Dĩ Đông ngồi đối diện phải le lười trêu chọc

- Hai người làm tớ thật ganh tị nha. Từ ngày cậu có người yêu đến giờ, tính tình hoạt bát hơn hẳn ha.... Anh anh em em ngọt hơn đường, làm tớ ngán đến nỗi không muốn ăn cơm

Bạch An Túc bị trêu có chút xấu hổ, vội cúi người xuống, trước khi bỏ muỗng cơm tiếp theo vào miệng. Cậu nói với Dĩ Đông

- Cậu... Cậu mau ăn cơm đi, gần đến giờ vào học rồi kìa

Hà Dĩ Đông hứ một tiếng thật dài, sau đó cũng tiếp tục ăn phần cơm của mình. Chỉ là qua mười lăm phút sau, nhìn đến suất cơm đã bị mình tiêu diệt nhanh gọn, Bạch An Túc liền xoa xoa cái bụng. Nói nhỏ với hắn

- Dĩ Đông, tớ ăn thêm một suất nữa nhé, như vậy chưa no....

Hắn nghe vậy liền giật mình, mắt trợn to không nói nên lời nhìn người ở trước mắt xem có phải là bạn của mình thật hay không... Sức ăn quả là mẹ nó.... Thật là ăn khỏe mà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.