Antoine Trên Mây

Chương 31: 31: Yến Ỷ Vân




Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Chẳng qua chỉ là tiểu cô nương, nên hành động của nàng cơ hồ không khiến người chú ý.

Nhưng mà cự tượng kỵ sĩ lại rút ra roi dài đến sáu trượng của hắn, âm thanh rít gào mãnh liệt như vòi rồng, hiển nhiên sau khi bị đánh trúng thì cho dù là yêu quái cũng đều bị bong da tróc thịt, phàm nhân sợ là phải bỏ mình tại chỗ.

Mắt thấy kẻ này còn muốn tổn thương người vô tội, lông mày nàng hơi giương, còn muốn ra tay, Trường Thiên đã quát khẽ bên tai nàng: “Còn muốn gây chuyện sao?”

Trong giọng nói của hắn mang theo hàm ý cảnh cáo, Ninh Tiểu Nhàn khẽ giật mình, nộ khí lập tức rút đi như thủy triều.

Nàng cũng không phải hào kiệt hành hiệp trượng nghĩa, lúc này trên người còn mang theo trọng trách quan trọng, thật đúng là không nên nhiều chuyện!

Lúc này nàng lại thấy được trong đám người kia có ba, bốn phàm nhân, hiển nhiên roi này của cự tượng kỵ sĩđánh xuống, bọn hắn là những người đầu tiên sống không nổi.

Đôi bàn tay trắng như phấn đang nắm chặt chậm rãi buông ra. Cứu một đứa bé, lại phải hi sinh ba, bốn người lớn, đây rốt cục là có đáng giá hay không?

May mắn không có người bức bách nàng trả lời vấn đề này, bởi vì trước khi roi đánh xuống, trong đám người bên phải voi lớn đã có một người lặng yên không một tiếng động xông lên phía trước, thoáng một chốc đã đem roi chộp trong tay.

Lần này cũng toàn bộ bằng man lực, xem thủ pháp của người này, tựa như là đem một đầu cự mãng còn sống nắm trong tay. Cây roi vung lên mang theo tiếng gió rít rào ác liệt cứ như vậy vô thanh vô tức mà bị cắt ngang trong tay hắn.

Cự tượng kỵ sĩ càng giận dữ hơn.Hắn không bắt được kẻ làm tổn thương đến bào đệ đã cực kỳ tức nghẹn, hiện nay lại có người xông lên đụng chạm tìm xui xẻo sao? Hắn gào thét một tiếng, sau đó dùng lực đoạt lại roi!

Kẻ này đúng thật là trời sinh có thần lực, thân hình của đối phương đều bị hắn kéo đến nghiêng một cái. Nhưng mà sau đó người này từ trong lòng lấy ta một tấm lệnh bài, âm thanh khàn khàn nói: “Ở đây không có địch nhân của ngươi! Người Kỳ Nam Tộc cũng không phải hạng ra tay với kẻ yếu!”

Lúc đó sắc trời không tối, mặt lệnh bài trong tay hắn bị ánh mặt trời chiếu rọi, đã phản xạ ra màu sắc ngọc thạch óng ánh trơn nhẵn trắng nõn.

Ninh Tiểu Nhàn liếc nhìn ra, đây là pháp khí dùng ngà voi chế thành, linh khí bức người.

Trên mặt cự tượng kỵ sĩ một hồi vặn vẹo, hiển nhiên nhận ra ký hiệu trên lệnh bài, ánh mắt lộ ra thần sắc kiêng kị. Đối phương đã trầm giọng nói: “Ngươi không phải muốn tiến vào đại điện sao, còn không mau đi?”

Cự tượng kỵ sĩ hừ nhẹ một tiếng, liếc đám người một cái, sau đó vỗ vỗ cổ của bào đệ.Trong thời gian ngắn chỉ mười hơi thở, voi lớn đã khôi phục lại, lung la lung lay đứng lên một lần nữa, chở hắn cất bước đi về trước.

Một trận hỗn loạn, tiêu tán trong vô hình.

Ninh Tiểu Nhàn mới bước ra ngoàiđường, bên tai đã truyền đến tiếng nói của Trường Thiên: “Nếu không có người ngoài giải vây, nàng chắc là đã quay trở lại đối đầu rồi, vẫn là làm sai có phải không?” Trong giọng nói còn có bất đắc dĩ nhàn nhạt.

Nếu không có người bên ngoài nhúng tay, nàng không chỉ thiếu chút nữa bại lộ chính mình mà còn phải bồi thêm mấy tính mạng. Nàng le lưỡi, cười làm lành nói: “Ta sai rồi,… Trường Thiên, lần tới không dám nữa. Nhưng mà người sau đó là ai, lại có thể cầm bài tử ngà voi.” Người Kỳ Nam Tộc và voi lớn có quan hệ huyết thống, cho nên trong tộc nghiêm cấm lưu thông chế phẩm ngà voi, chỉ có sau khi anh hùng Kỳ nam Tộc được công trận, răng nanh sẽ được chế thành các loại linh bài để lưu niệm, hơn nữa còn được nắm giữ trong tay các nhân vật cao tầng, tộc nhân bình thường không thể có được, cho nên đây cũng là biểu tượng cho thân phận.

Nàng đi nhanh hơn vài bước, Trường Thiên đột nhiên nói: “Có người nhắm vào nàng rồi.”

Có người thấy nàng xuất thủ? Ninh Tiểu Nhàn hơi kinh hãi, trong nội tâm hiện lên mấy cái ý nghĩ, bước chân chuyển hướng, đi đến phía thành Đông.

Nàng mới đi ra ngoài không đến hai trăm bước, trong đám người bên phải voi lớn lúc nãy có một người quay đầu nhìn về phương hướng nàng rời đi. Thân hình người này cũng không cao, trên mũ hắn đội còn có một lỗ nhỏ, đúng là vừa rồi bị nàng dùng khối gạch tiện tay xuyên qua. Cái mũ này che khuất hơn phân nửa mặt hắn, xen lẫn trong đám người cũng không thấy được, thế nhưng hắc y nhân sau khi ngăn trở roi của cự tượng kỵ sĩ lại lui trở về phía sau hắn, có chút khom lưng, nếu nhìn kỹ lại, còn có thêm hai phần tôn kính.

Hắn vẫy vẫy tay, nữ tử ôm tiểu tượng yêu đứng một bên tranh thủ thời gian tiến lên, đưa hài tử cho hắn. Tiểu quỷ này mới nhận kinh hãi lớn như vậy, giờ phút này đã cười hì hì vươn tay tới bắt lấy râu mép của hắn, hiển nhiên đã quên không còn một mảnh.

Người này lắc đầu thở dài: “Còn muốn hù dọa con một chút, nhìn xem bộ dáng không nhớ gì của con đi!” Nói xong, liếc nhìn nữ tử, thân thể nàng run rẩy. Nàng cũng thật sự là vận khí không tốt, chỉ mới thất thần một chút, hài tử mà nàng chăm sóc đã bỏ chạy, hết lần này đến lần khác một màn gặp nạn còn bị chủ nhân nhìn trong mắt.

Nàng run giọng nói: “Ngài, ta, ta nhất thời không cẩn thận, để, để tiểu chủ nhân…”

Chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, lời nói đã bị gián đoạn tại đây, chính là người này lắc đầu, trực tiếp đưa tay vặn gãy cổ nàng. Sau đó hắn tháo mũ xuống, hai mắt lại nhìn đến lổ thủng trên đường, lại nhìn trở về nói: “Thật là lợi hại. Thoạt nhìn chẳng qua chỉ là tiểu cô nương, lại có thể vận dụng lực lượng đơn thuần đến cảnh giới bực này.”

Trên mặt hắc y nhân lập tức lộ ra vẻ xấu hổ: “Thuộc hạ vô năng, cư nhiên lại để cho ngài bị tập kích.”

“Không liên quan đến ngươi.” Hắn hơi khoát tay chặn lại, “Nàng ra tay không báo hiệu trước, ta cũng không thể né tránh, nhưng mà động tác này của nàng lại là vì cứu con của ta… Trong thành xuất hiện nhân vật như vậy, tại sao ta lại không biết? Ngươi có theo kịp nàng không?”

Hắc y nhân nhẹ gật đầu: “Đãđuổi kịp rồi. Chính là trong chốc lát, nàngđãđi về hướng cửa Đông.”

***

Ninh Tiểu Nhànđích thực rất nhanh đã đến cửaĐông, lại dọc theo chân tường đi về trước hơn trăm bước, là đến Linh Ốc chuyên đặt thi thể.

Ở loại địa phương này liên hệ cùng người gác đêm không phải quá đơn giản sao, chỉ cần tiền bạc mở đường là tốt rồi. Cho nên sau khi nàng nói rõ đối tượng muốn tìm, lại ném ra năm lượng bạc, lão đầu tử này khom lưng dẫn nàng tới chỗ bảy thi thể đằng trước: “Ngài tới thật đúng dịp, những thi thể này được đưa tới ngày hôm qua, thêm hai canh giờ nữa là phải đem đi thiêu hủy rồi.”

Tuy thời tiết còn chưa nóng lên, nhưng mùi trong Linh Ốc cũng tuyệt đối không dễ ngửi. Lão đầu tử đã qua sáu mươi tuổi này, không biết đã gặp qua bao nhiêu mới miễn cưỡng chịu đựng được loại mùi này, sau khi lật xem thi thể thì lập tức quay người nôn thốc nôn tháo. Nhưng tiểu cô nương nũng nịu trước mắt này đem những tấm vải trắng che trên các thi thể vạch ra từng tấm từng tấm, đối với mùi hương kinh khủng kia phảng phất như không ngửi thấy, từ đầu đến cuối mặt đều không đổi sắc, thật là khiến hắn âm thầm lấy làm kỳ.

Ninh Tiểu Nhàn nhắm mắt một chút, tuy những thi thể này sau khi đã bị ngâm nước ba ngày, toàn thân đã sưng vù lên, nhưng nàng còn có thể lờ mờ phân biệt được mấy gương mặt quen thuộc, trong đó có Hòa lão tứ!

Nàng vẫn còn nhớ rõ kẻ này năm đó ở Khách Thập Nạp Thành tâm không cam tình không nguyện làm nội ứng cho nàng, bởi vì tiểu thê tử Mi Cô mềm mại đáng yêu của hắn đang có mang. Không nghĩ tới giờ phút này lại lặng yên không một tiếng động chết ở đây!

Sáu gương mặt khác, nàng nhận ra được hai người, đều là người trong tiên phỉ.Trên người những người này ngoại thương không nhiều lắm, nhưng có vài người là gân cốt bị đứt đoạn từng khúc, bị chết vô cùng thống khổ.

Vô luận đối thủ của bọn họ là ai, tâm địa đặc biệt tàn nhẫn, hơn nữa hành động bí mật. Nàng dùng thần niệm quét qua dò xét, cũng không thấy được manh mối hữu dụng.

Trường Thiên đột nhiên nói: “Ở đây không có Phó Vân Trường, có lẽ hắn còn chưa chết?”

Tiểu quỷ ở quầy hàng trong thành tìm được Lôi Kích Mộc của Phó Vân Trường, hắn lại là không tìm được thi thể, có thể thấy được… có tao ngộ khác, khả năng sống sót là không nhỏ.

Nàng có chút nhíu mày. Manh mối đến đây là gián đoạn, nàng và Trường Thiên cho dù rất giỏi cũng không tra nổi nữa, cho dù là biến thái như Hoàng Phủ Minh có thể thể sử dụng huyết dịch cùng tủy não để trộm xem trí nhớ của người chết khi còn sống, đối diện với mấy thi thể mục nát biến chất này cũng sẽ bất lực thôi phải không?

Ra khỏi Linh Ốc, nàng chậm rãi đi đến cánh rừng bên ngoài thành.

Đi theo con đường lớn về phía thành Đông, nàng luôn luôn có thể bắt được cảm giác bị rình mò. Nhưng mà mấy lần mở rộng thần niệm cũng không phát hiện được người theo dõi.

Ở địa phương âm u hoang vắng như vậy, xung quanh mười trượng càng không có một ai.Người theo dõi đến cùngẩn nấp ở nơiđâu, lòng đất sao?

Nàng đang muốn thả Chẩn Khâu ra, Trường Thiên lại trầm giọng nói: “Trên trời.”

Bầu trời? Nàng ngửa đầu nhìn lên.

Lúc này sắc trời đã hơi mờ tối, nhưng thị lực nhạy cảm của nàng vẫn có thể bắt được một điểm đen thật nhỏ bay lượn trên trời, ngẫu nhiên chui vào tầng mây, nhưng lại luôn luôn bồi hồi trên bầu trời Kỳ Nam Thành.

Sinh vật này đầu đen, cánh nâu, theo khoảng cách để phán đoán, cánh chim triển khai có thể đạt đến hai trượng.

Kim điêu? Nàng nhíu nhíu mày, hóa ra đối phương dùng để theo dõi nàng không phải là yêu quái bình thường, mà lại là chim bay thông thường. Người nào sẽ chú ý ác điểu bay cao hơn ngàn trượng trên không chứ?

Nhưng mà, hành tung của nó đã lộ, kế tiếp chính là sẽ trở thành con mồi a.

Ninh Tiểu Nhàn hí mắt nhìn nó trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười.

Hôm nay nàng ở mấy quán cơm trong thành không mua được cơm canh. Trước khi đưa tang lão thủ lĩnh của Kỳ Nam Tông, đám yêu quái trong nội thành đều phải đoạn thực, càng không thể nhóm lửa nấu ăn. Nàng đi dạo một vòng, ngoại trừ một chút hoa quả tươi cùng quả khô thì cũng không mua được gì. Coi như là phàm nhân chỉ dừng chân một chút không cần phải nhịn ăn đến đói hoảng thì cũng chỉ có thể ăn bánh ngô du mạch, món kia để ở trong thời tiết băng hàn đến bảy ngày, đã cứng không khác gì tảng đá, nếu nện lên trên đầu người cũng có thể đánh vỡ đầu chảy máu, kêu nàng làm sao nguyện ý bỏ vào miệng nhai nuốt?

Nàng là người không thịt không vui đó.



Kỳ Nam Thành Đông, hắc y nhân đột nhiên dừng bước.

Người đi phía trước hắn đã nhận ra: “Như thế nào?”

Hắc y nhân cau mày nói: “Ta không cảm ứng đượ cđiêu nhi. Không phải là nàng kia ra tay đối phó nó chứ?”

Giác quan của tiểu cô nương kia nhạy cảm như thế sao, ngay cả giám thị từ trên cao cũng có thể phát hiện? Người nọ cảm thấy hứng thú nói: “A? Kim điêu xuất hiện lần cuối ở đâu?”

“Vùng ngoại ô thành Đông.”

“Ồ, cách chúng ta rất gần rồi, đi thôi, đi xem.”

Hắc y nhân kia giật mình nói: “Người này không rõ lai lịch, ngài…?”

“Đợi ngươi gọi người đến, nàng sớm đã chạy không thấy người rồi.” Người này cười nói: “Đi thôi, đừng lề mề.”

***

Sắc trời đã tối, việc trong tay Ninh Tiểu Nhàn đã làm xong từ lâu, hiện tai đang ôm đầu gối, ngồi trên tảng đá lớn.

Cùng K ỳđã được nàng đem ra khỏi Thần Ma Ngục, biến thành một lò luyện đan cao gần bằng một người. Trải qua ba năm được đan sư củaẨn Lưu dốc lòng chăm sóc, lúc Phúc Vũ Đỉnh đang hoạt động thì trên thân đỉnh đen nhánh sẽ có ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt lưu chuyển, lão hổ do huyết dịch vẽ thành cũng càng thêm tươi sáng rõ nét linh động.

Ninh Tiểu Nhàn không thừa nhận cũng không được, tuy kỹ thuật vuốt mông ngựa của Cùng Kỳ vụng về, nhưng bản sự luyệnđan lại vô cùng tốt. Hiện tại nó ở một bên chăm chỉ làm việc, vừa nói: “Nữ chủ nhân, có cần phải thêm hai phần lửa không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.