Antoine Trên Mây

Chương 23: 23: Chiến Thắng Trong Một Phút




Trương Đức vừa nói xong thì cái âm thanh kia lại vang lên mang theo mấy dọa nạt: 

" Tiểu tử thối, tiểu tử nhà ngươi tưởng lão phu đã chết rồi sao mà lại dám nói xấu ta phía sau lưng. Đã vậy ta sẽ đặc biệt ưu tiên cho tiểu tử ngươi tham gia trò chơi trước." 

Âm thanh này vừa vang lên thì dọa cho Trương Đức nhảy dựng lên, hắn nhanh chóng nấp phía sau Ngạo Vô Song hai mắt đảo quanh nhìn mọi nơi nhưng không thấy ông lão kia ở đâu. Sau một lúc hắn mới nói lớn: 

" Lão đầu đất, có giỏi thì hiện thân ra đánh tay đôi với ta, chỉ biết ở trong bóng tối dùng âm chiêu, dọa nạt người khác." 

Mọi người bên cạnh nghe Trương Đức liên tục hò hét cùng với tồn tại vương giả thì không khỏi sợ hãi thay hắn những tồn tại ở nơi đây đừng nói là là bọn hắn, đến ngay cả lão tổ đến đây cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cúp đuôi làm chó nhỏ. 

Cầu được ước thấy, Trương Đức vừa dứt lời thì ngay ở bên cạnh đám người xuất hiện một ông lão cường tráng cả người cứ như con gấu, ánh mắt lăng lệ, khí tức tán dật ra khiến cả đám tim đập chân run. Trương Đức cảm thấy một cỗ đại thế đè ép đến không thở nổi, khi hắn gần như không chịu nổi áp lực từ ông lão thì bộ Diệu Tinh Chiến Giáp sáng lên mạnh mẽ, tạo thành một cái lồng phòng ngự bảo vệ lấy Trương Đức. 

Cùng lúc đó diệu tinh Chiến Kiếm đang nằm bên trong nhẫn không gian cũng như cảm nhận tới Trương Đức nguy hiểm tự chủ bay ra khỏi nhẫn không gian biến hóa thành một nhân loại không có mặt tấn công về phía ông lão. Đến ngay cả thú sủng Tu La Điểu cũng đi ra hỗ trợ. 

Tu La Điểu rít lên một âm thanh chói tai, sau đó nó đập cánh tạo thành vô số tia đỏ bắn thẳng vào ông lão. 

Ông lão là một tồn tại mạnh nhất ở cái nơi Cổ Địa này có tu vi sâu không lường được, cộng với địa thế sẵn có nên khi bị bất ngờ tập kích lão cũng không có hoảng loạn, mà là nổ một nụ cười trần đầy hứng thú. 

Ông lão như con gấu lớn đập một phát về thẳng Vô Diện Nhân Diệu Tinh Kiếm, " Keng " một tiếng thật lớn vang lên như hai thành thép va chạm nhau, Vô Diện Nhân bị ăn một đòn của ông lão thì liền như đạn pháo bay thẳng vào vách động bên cạnh tạo ra một cái hố sâu. 

Vừa giải quyết xong vô diện nhân thì công kích của Tu La Điểu cũng đã đến, ông lão lại đấm ra một quyền lập tức các sợ tơ máu tán loạn biến mất nhưng sắc mặt ông lão lại biến đổi vì ông lão nhìn bàn tay mình đang có vài giọt máu chảy ra. 

" Không tệ, thần thông ám chú. " Nhìn về phía Tu La Điểu ông lão vươn tay ra rồi nắm chặt như có bàn tay vô hình ngay lập tức bắt lấy Tu La Điểu, Tu La Điểu đập cánh giẩy giụa muốn thoát nhưng vô dụng, nó bị ông lão tóm lại rồi xách như con gà.

Nhìn về phía Trương Đức ông lão nói: 

" Tiểu tử rất không tệ chỉ có tu vi.... ấy sao mới có kim đan kỳ thôi." Lúc này ông lão mới nhìn kỹ Trương Đức, ông đang định khen hắn một chút thiên tài xuất thiếu niên nhưng mà với tu vi Kim Đan kỳ thì không thể nào phù hợp với câu nói kia rồi. 

Trương Đức đang trong sự kinh ngạc trước sức mạnh của ông lão trước mặt nghe vậy thì hồi thần lại, hắn gãi gãi đầu nói: 

" Tiền bối, lúc trước vãn bối lỡ miệng người không nên để ý à. Ha ha. " 

Nhìn cái biểu hiện gãi gái ót của Trương Đức ông lão lúc này có cái nhìn khác về tên ngày, người thiếu niên trước mắt này không phải là ngông cuồng,tự đại mà là một thằng ngốc không biết sợ là cái gì. Ông lão có thể nhìn ra Trương Đức trong mắt sự ngờ nghệch, lại cảm nhận một ông lão liền thấy Trương Đức khí tức không có một chút sát khí chứng tỏ còn chưa một lần giết người. 

Một người lấy âm khí tu luyện mà không có sát khí, không có giết người, ông lão cũng phải khâm phục khả năng tu luyện của Trương Đức, thực tế muốn luyện hóa âm khí thì cần có sát khí phụ trợ, không có sát khí phụ trợ thì có tu đến mười kiếp cũng vậy thôi nhưng cái gì cũng có vài trường hợp đặc biệt như Trương Đức. 

Ông lão lúc này nghiêm nét mặt lại, cả người có một sự uy nghiêm đáng sợ nhìn Trương Đức nói: 

" Tiểu tử ngươi không sợ ta ở nơi này giết chết ngươi sao? " 

Khí thế bức người, uy thế vô hình khiến cho cả đám người Ngọc Điệp sắc mặt sợ hãi không thôi, cả đám như mấy con gà nhỏ ở dưới móng vuốt của diều hâu vậy. Bọn họ lúc này không ai có dũng khí dám nhìn lên ông lão. 

Trương Đức cũng sợ hãi, hắn cũng không phải là Xuân Đức mà không sợ nhưng cái nỗi sợ kia nhanh chóng bị áp chế. Hắn nghĩ tới Xuân Đức đã từng nói: " Lão đệ à, sau này đi ra ngoài cũng không cần sợ bố con thằng nào cả, chết thì đã có đại ca lo cho, đại ca đã lưu trữ một phần thần hồn của đệ cùng mọi người trong nhà, nếu ai không may gặp chuyện thì vẫn có thể lần nữa sống lại chỉ mất công tu luyện lại mà thôi."

Trương Đức ở bên trong sự bảo vệ của Diệu Tinh Áo Giáp nhìn lên ông lão, khuôn mặt có phần non nớt nhưng trên mặt lại không có sự hoảng sợ nào cả. Hắn rất thành thật nói ra. 

" Ai mà không sợ chết trừ mấy người chán sống ra. Nhưng mà ta cũng không sợ lão đầu nhà ngươi ra tay dù sao ở nơi này ta có chết thì không bao lâu sau ta cũng sẽ sống lại mà thôi, chỉ là mất công tu luyện lại một lần nữa. Đại ca ta đã nói, đã có cách bảo tồn cái mạng thì đếch cần sợ bố con thằng nào hết, thích liên cứ đánh, chúng ta khô máu đến cùng." 

Ông lão có phần kinh ngạc trước thái độ của Trương Đức, ông nhìn qua mấy mười mấy người bạn bên cạnh hắn rồi lại chuyển qua nhìn hắn nói: 

" Ngươi không sợ ta giết chết những người bạn của ngươi sao? Nhìn các ngươi cũng rất thân thiết, vậy ta sẽ rút hồn luyện phách bọn họ rồi từ từ tra tấn, tiểu tử ngươi bỏ được sao, nở nhìn mấy người bọn họ chịu hành hạ vô tận năm tháng sao. " 

Trương Đức hiện lên vẻ do dự nhưng sau đó hắn nói: 

" Trước lúc ta chết thì ta sẽ giết chết tất cả bọn họ, hình thần đều diệt. Tuy có hơi nhẫn tâm một chút nhưng dù sao vẫn còn hơn là bị lão đầu người hành hạ." 

Nhưng vì sợ mấy người Ngọc Điệp thương tâm nên hắn vội truyền âm nói cho mấy người bọn họ biết " Đệ có cách cho mọi người giữ lại một mạng, không cần lo lắng. Mọi người cũng đừng có giận nhé biết đâu lại lừa được ông lão kia. Đệ nhìn ông lão kia tu luyện quá nhiều đầu óc cũng không bình thường, rất có thể bị đần, có lẽ rất dễ gạt." 

Trương Đức vừa truyền âm xong cho mọi người thì 

" Ha ha ha " 

không biết từ lúc nào ở bên trái vách động có một cô gái xinh đẹp như yêu ma, cả người mặc hắc y đang ông bụng mà cười, nàng lúc này một tay chỉ ông lão, một tay ôm bụng, phát ra tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, nàng cười đến nổi nước mắt cũng trào cả ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.