Antifan Ư??? Không Sao Anh Vẫn Yêu Em

Chương 9: Đều có tâm tư




Viên Liệt tìm Viên Lạc truy vấn chuyện sinh thần bát tự.

Viên Lạc hơi cúi đầu, không hề giải thích, chờ mãi đến khi Viên Liệt hỏi xong.

Viên Liệt khiển trách hắn một trận, chợt phát hiện hắn không cãi lại, lấy làm lạ hỏi, “Ngươi không có gì muốn nói ư?”

Viên Lạc trầm mặc thật lâu, rồi ngẩng đầu nhìn hắn, “Đại ca, ngươi không đồng ý để ta thú Linh nhi sao?”

Viên Liệt sửng sốt, mấp máy miệng, “Không phải ý đó…”

“Nếu ta tính ra bát tự tương khắc, người Tề gia có thể sẽ phản đối bọn ta thành thân.” Viên Lạc hỏi, “Vậy ngươi muốn ta phải làm sao đây?”

“Dù thế ngươi cũng không nên gạt người a, nhất định sẽ có ngày bị vạch trần.”

“A.” Viên Lạc bật cười, nhìn Viên Liệt, “Đại ca ngươi đã từng tính thử bát tự của ngươi và Tịch Ly chưa?”

Chỉ hỏi một câu mà khiến Viên Liệt muốn á khẩu không trả lời được, một hồi lâu, Viên Liệt phản biện, “Ta đang nói về ngươi và Linh nhi.”

“Linh nhi nhất quyết một lòng với Tịch Ly!”  Viên Lạc hỏi Viên Liệt, “Ta giúp ngươi cưới nàng không tốt sao?”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Viên Liệt nhíu mày, trái lại trong lòng có chút động, đúng là hắn không thích cái kiểu Linh nhi quấn lấy Tịch Ly, khi biết Linh nhi cùng Viên Lạc quyết định thành thân, hắn thực sự mừng thầm trong bụng.

“Ta thích Tịch Ly, thế nhưng Tịch Ly không ưng ta, nể tình huynh đệ, ta bỏ cuộc rồi.” Viên Lạc nói với chút sầu thảm, “Linh nhi chưa hẳn đã thích ta…Chí ít… Nàng cũng không ghét ta như Tịch Ly. Ta thích nàng, muốn thú về nhà sống yên ổn, ngươi bảo ta bỏ cuộc chỉ vì một cái bát tự sao? Đại ca, ngươi muốn ta đem lòng dạ vứt đi đâu đây? Phải chăng ngươi cho rằng cả Tịch Ly lẫn Linh nhi ta đều không xứng?”

“Ta không hề có ý này.” Viên Liệt lắc đầu, “Sao ngươi lại nghĩ về đại ca như thế?”

“Có đôi lúc ta nghĩ, trong mắt ngươi ta căn bản chẳng khác chi một đống rác rưởi.” Viên Lạc cười khổ nói, “Đặc biệt từ khi Tịch Ly tới, trong mắt ngươi chỉ có hắn, ngươi vẫn còn là Viên Liệt sao?”

Viên Liệt cảm thấy đâu đó trong lòng bị xuyên thấu, thoáng bực bội.

“Dù gì Tề Diệc cũng biết chuyện này rồi.” Viên Lạc lắc đầu, “Tâm ý ta đã nguội lạnh, các ngươi cứ bàn đi, Linh nhi không xuất giá thì thôi, ngươi giúp nàng tìm hảo nhân gia đừng để nàng bị người khi dễ, ta sẽ xuất gia làm hòa thượng.”

“Ai!” Viên Liệt cuống cuồng ngăn cản hắn, “Ngươi đừng nghĩ xằng, ngươi muốn chọc phụ thân tức chết a?!”

Viên Lạc cắn răng, cúi đầu im lặng.

“Được rồi.” Viên Liệt khoát khoát tay, “Ngươi chờ vài hôm, chỉ cần Tề Diệc không nói ra ta cũng sẽ không nói. Nếu thực sự không được, ta thay ngươi đi cầu lão Vương gia, người xuất thân võ tướng vốn vừa ý ngươi, hai ngươi lại có hôn ước từ nhỏ… Nói chung ngươi đừng làm càn, ta sẽ nghĩ cách cho ngươi.”

Một lúc lâu sau, Viên Lạc mới gượng gạo mà gật đầu, cứ như giận dỗi nhau thuở nhỏ.

Viên Liệt thở dài một tiếng cũng vô pháp nổi giận với hắn, vươn tay vỗ vỗ vai hắn, “Ngươi với ta là thân huynh đệ, chẳng ai thân thiết hơn ngươi cả, ngươi hiểu chứ?!”

Viên Lạc gật đầu.

Viên Liệt xoay người rời đi.

Chờ Viên Liệt đi rồi, Viên Lạc lạnh lùng nhếch mép, xem như không có chuyện gì trở về thư phòng đọc thư tín, gần đây thư từ của hắn tăng đáng kể.

Chiều đến, Tề Diệc dùng bữa xong đến tìm Tịch Ly, bắt gặp Tịch Ly nằm chợp mắt trên trường kỷ, bàn trà bên cạnh có một chung nhỏ, trong chung còn sót chút rượu, một cánh bạch mai nổi trên mặt rượu.

“Tịch Ly.” Tề Diệc nguyên bản cứ ngỡ Tịch Ly đang ngủ.

Nhưng ngay khi hắn lên tiếng Tịch Ly lại mở mắt, Tề Diệc quả thực bị dọa giật nảy mình.

“Ngươi đang thức a?” Tề Diệc nhìn quanh một vòng, “Viên Liệt đâu?”

Tịch Ly nhấc tay, nhẹ nhàng vuốt Diệt Diệt cuộn tròn ngủ say bên cạnh, hỏi, “Muốn đi xem tuyển phi à?”

“Ân!” Tề Diệc nhíu nhíu chân mày, hạ giọng hỏi Tịch Ly, “Chắc Viên Liệt sẽ không vì chuyện của Viên Lạc mà tức giận ha? Có khi nào hai huynh đệ bọn họ cãi nhau không?”

Tịch Ly khẽ nhếch khóe miệng, nhìn Tề Diệc, “Nếu ngươi là Viên Liệt, ngươi có đủ lập trường để tranh cãi với Viên Lạc không?”

Tề Diệc ngẩn người, há mồm lắc đầu, lời thật khó nghe, Viên Liệt hầu như tranh đoạt hết kỳ vọng của Viên Lạc, Viên Lạc đã thua, nếu còn không để hắn thú Linh nhi, quả thực chẳng còn đạo lý gì để nói nữa, làm đại ca kiểu ấy thì cả đời đừng mong còn có thể nhìn mặt huynh đệ.

Tịch Ly đứng dậy, có hơi uể oải, “Quên đi, khỏi chờ hắn, chúng ta đi thôi.”

“A?” Tề Diệc nhíu mày, “Hai ngươi cãi nhau sao?”

Tịch Ly nhìn Tề Diệc, tựa hồ đang nghĩ gì, nhưng lại nhanh chóng lắc đầu, “Bỏ đi… Bất hảo.”

“A?” Tề Diệc có hơi mờ mịt, hiện tại hắn đang phân biệt xem câu nào là nói với hắn, câu nào là độc thoại.

“Đi thôi.” Tịch Ly cất bước ra ngoài, trèo lên mã xa của Tề Diệc, khởi hành tiến cung.

Tề Diệc ngồi vào xe, trông thấy Tịch Ly tựa vào đệm, nhìn qua màn che ngắm cảnh vật bên ngoài.

Tề Diệc dĩ nhiên nhìn ra được người kia không vui, nhưng cũng chẳng xen vào, chính như Tịch Ly bảo, có vài câu, hắn không đủ tư cách nói ra, bất quá, hắn không đành lòng nhìn người này buồn bực, chỉ có thế thôi.

Xe lộc cộc chạy tới cửa hoàng cung.

Tịch Ly lười biếng xuống xe, nhận ra một cỗ xe ngựa đỗ trước mặt, xa huy hắc sắc của xe ngựa Viên gia có hơi chướng mắt, mã xa dừng lại, vén màn bước xuống chính là Viên Liệt.

“Ai?” Tề Diệc hơi mất hứng, đã hẹn cùng nhau đi, sao Viên Liệt lại tự tới?! Hơn nữa xét hướng đi của hắn, rõ ràng phải đánh một vòng cách xa đường từ phủ nha của Ân Tịch Ly, Viên Liệt đây là có ý gì?

Tề Diệc vừa định hỏi Viên Liệt đôi câu, Tịch Ly chẳng nói chẳng rằng cũng không buồn chào Viên Liệt, tăng cước bộ tiến vào hoàng cung.

Trên đường có rất nhiều đại thần đến chào hỏi, Viên Liệt và Ân Tịch Ly đều nhất nhất đáp lễ, nhưng vẫn không nhìn nhau.

Tề Diệc đang suy nghĩ, phải chăng là diễn kịch? Hai người không dám? Nhưng trên thực tế phần lớn chư thần trong cung đều nghĩ hai người bọn họ không hợp mấy.

Thế nhưng nhìn kỹ hai người kia, Tề Diệc biết rõ không đúng, Viên Liệt luôn cau mày bực bội, Tịch Ly lại luôn xuất thần phân tâm.

Vào ngự hoa viên, thấy các dãy bàn phía trước đã bị ngồi kín, dãy cuối vẫn còn trống, Tịch Ly tìm một vị trí ở hướng đông ngồi xuống, Viên Liệt thì lại chọn chỗ xa nhất về hướng tây.

“Hai ngươi làm gì nha?” Tề Diệc không nhịn được hỏi Tịch Ly, “Viên Liệt đã làm gì? Chọc ngươi mất hứng.”

Tịch Ly gác chân, chỉnh lý lại vạt áo, phát ngôn trái lại có mấy phần oán niệm, “Con người luôn luôn có tư tâm.”

Tề Diệc ngẫm nghĩ một chút, hỏi, “Ngươi ám chỉ, Viên Liệt vì Viên Lạc, cho nên mới giận ngươi?”

Tịch Ly mỉm cười, “Trên đời này, bất luận là huynh đệ, tỷ muội, phụ mẫu, tử nữ, đều là người khác, bản ngã chân chính, chỉ có chính mình thôi.”

“Là ý gì a?” Tề Diệc mờ mịt.

“Nếu hai bên mang tư tâm quá nặng, đã không chịu hạ mình, lại thêm tính cách không giả dối, hảo sĩ diện…” Nói đoạn, Ân Tịch Ly khẽ lắc đầu, “Vậy thì cả đời không thể đồng hành, cho dù có lo lắng cho đối phương cũng dẫn đến mâu thuẫn thôi.”

Tề Diệc nghe mãi vẫn không hiểu, nhưng cái kiểu thản nhiên của Tịch Ly khiến hắn hơi ray rứt, tựa như có bộ phận nào đó bị đục khoét… Rõ ràng sáng sớm nay còn phấn khởi như thế, tiểu tử Viên Liệt này!

Trong lòng Tề Diệc bực bội, đồng thời cho rằng Viên Lạc có liên quan đến việc này! Hiện tại Viên Lạc đã tạo thành công một hố sâu ngăn cách giữa Viên Liệt và Tịch Ly. Nghĩ tới đây, Tề Diệc không khỏi hồ nghi. Kỳ thực nếu Viên Lạc có thể thành đôi với Tề Linh thì rất tốt…Vừa nghĩ đến, hắn liền lắc lắc đầu, tự thấy bản thân không đúng! Tịch Ly đã nói qua, nếu muốn tốt cho Linh nhi, chớ gả Linh nhi cho Viên Lạc.

Ngẩng đầu, bỗng thấy Tịch Ly tự bao giờ đang quan sát hắn, khóe miệng vương tiếu ý.

“Ách…” Tề Diệc nhìn hắn.

Tịch Ly mỉm cười, “Tề Diệc, ngươi quả là người tốt hiếm có.”

Tề Diệc lấy tay gãi đầu, có chút thẹn thùng.

“Không nên lúc nào cũng nghĩ cho kẻ khác.” Tịch Ly hạ giọng bảo, “Thỉnh thoảng nghĩ đến bản thân đi, nhất là những kẻ không can hệ.”

Tề Diệc càng nghe đến cùng, càng không thể tập trung vào điều Tịch Ly nói, mà lại có chút mê muội ngắm nhìn khuôn mặt Tịch Ly, cả giọng nói dễ nghe kia, chỉ là không muốn người này buồn phiền… Bất luận làm cái gì cũng được, hắn không muốn Tịch Ly phật lòng.

Nghĩ đến đó, Tề Diệc xoay mặt sang Viên Liệt.

Chẳng ngờ Viên Liệt cũng đang nhìn hai người bọn họ…Trong khoảnh khắc ánh mắt tương giao, Tề Diệc rùng mình.

Đôi mắt Viên Liệt mơ hồ ẩn chứa một loại sát khí.

Tề Diệc theo Viên Liệt chinh chiến, con người của Viên Liệt không giống với thường nhân, sát tâm của hắn càng đậm, thì sát ý trong mắt càng nhạt. Vì đã lâu không có chiến sự, vẻ phật ý phát ra từ Viên Liệt rất rõ ràng, đã lâu rồi hắn không thấy…Viên Liệt thế này, khiến hắn nhớ tới trước kia, hắn ở cạnh Tịch Ly, có thể khiến Viên Liệt mất hứng đến vậy sao? Hay chỉ đơn thuần là bản tính hiển lộ mà thôi?

Chính xác a, từ khi nào, Viên Liệt lại có thể nói đùa cùng người khác? Thậm chí còn đùa giỡn lưu manh nữa, Viên Liệt trước đây hầu như luôn ít lời kiệm ngữ, chẳng ai nhìn thấu được tâm tư hắn. Nói thế nào nhỉ, sau khi Viên Liệt và Tịch Ly hợp lại, cơ hồ so với nguyên bản trở nên… mềm yếu? Không đúng, không nên dùng từ này, vậy là cái gì?

Tề Diệc vẫn nghiêng đầu khó hiểu.

Tịch Ly vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn, “Xem náo nhiệt đi, đầu óc ngươi chậm tiêu, nghĩ cũng không ra đâu.”

Tề Diệc đỏ mặt, bất đắc dĩ nói, “Không cần thẳng thắn như thế a.” Hai mắt cũng vô thức nhìn bàn tay Tịch Ly đang đặt lên tay mình, tay thật ấm.

Tịch Ly nhìn hắn giây lát, nhích lại gần, nói nhỏ vào tai Tề Diệc, “Ta nói cái gì ra, ngươi cũng sẽ nghe theo ba?”

Tề Diệc ngây ngốc gật đầu.

Tịch Ly bật cười, “Vậy có vấn đề rồi.”

Tề Diệc sửng sốt há hốc miệng, cũng ý thức được là có vấn đề.

“Ngươi với ta tốt nhất làm bằng hữu cả đời, ta không muốn thương tổn đến ngươi, cũng không muốn ngươi thương tổn người khác.” Tịch Ly nói xong, chợt cảm thấy nhiệt độ trên tay Tề Diệc thoáng cái hạ xuống, trong mắt phảng phất chút thương cảm.

Tịch Ly lắc đầu, quả là một kẻ thuần lương, rồi tự thấy việc mình làm có gì đó đê tiện, không nên lợi dụng hắn, dù chỉ một chút, quả nhiên…bản thân cũng là người ích kỷ.

Tịch Ly bỏ tay Tề Diệc ra, lơ đãng liếc nhìn Viên Liệt ở xa xa.

Mà nhãn thần của Viên Liệt lúc này tựa hồ có thể đốt sạch toàn bộ cây cối phòng ốc trong ngự hoa viên đi, vừa không chịu thua, vừa đố kị.

Tịch Ly thực sự khó nén khỏi bật cười, ngay cả một tia áy náy dành cho Tề Diệc mới đây cũng phai nhạt, lắc đầu lẩm bẩm rủa một câu, “Đồ ngốc.”

Tề Diệc ngẩn người, quay đầu lại, vừa vặn thấy rõ đôi mắt của Viên Liệt, trong nháy mắt lâp tức minh bạch.

Ngay khi bầu không khí đang căng thẳng, bỗng có tiếng chiêng trong trẻo vang lên, tổng quản thái giám hô to: “Tuyển phi bắt đầu!”

Sau đó nhạc trống nổi lên, Viên Liệt mới chậm rãi thu lại đường nhìn.

Tịch Ly thấy Tề Diệc đã nhận ra, nhân tiện nói: “Đắc tội rồi.”

“Không hề gì.” Tề Diệc quay sang, nghiêm túc nói với Tịch Ly: “Ngươi hết giận là tốt rồi, cần ta chọc tức Viên Liệt thì cứ nói thẳng, ta chẳng ngại đâu.”

Tịch Ly khẽ nhíu mày, Tề Diệc hẳn là một kẻ chung tình, là mẫu người đáng để cùng thề non hẹn biển sông cạn đá mòn đây, thế nhưng hắn vẫn không cách nào tiếp nhận được.

Tình cảm của người kia tựa như sơn trân hải vị, là mỹ vị nhưng vô pháp khiến hắn động lòng, mà kỳ thực Viên Liệt lúc thì xa cách, lúc thì kiềm nén rồi lưỡng lự, cảm tình kia có khi đường hoàng sâu đậm, có khi câu nệ hèn mọn, tựa như rượu mạnh có độc dược mãn tính. Thứ tình cảm ấy, càng vùng vẫy càng khắc sâu, tốt nhất cứ khắc thẳng vào lòng, khắc đến đẫm máu, mới không uổng phí một lần yêu.

Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Tịch Ly đứng bật dậy.

Tề Diệc sửng sốt, chứng kiến Tịch Ly bước nhanh qua chỗ Viên Liệt, đưa tay giật lấy bình rượu hắn cầm, mặt không biến sắc, đổ cả một vò đầy rượu từ đầu đến chân Viên Liệt, rót ướt cả người hắn.

Bất chấp toàn triều văn võ đang mục trừng khẩu ngốc, Tịch Ly vung tay ném bình rượu, giũ tay áo tiêu sái bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.