Anne Tóc Đỏ Làng Avonlea

Chương 40: Về nhà (1)




“Anh, quá đen tối, tôi không đi nữa.” Sử Trì Trì hầm hừ nói.

“Một tháng, mỗi ngày sẽ đều đón cô tan sở.” Trần Bụi tựa hồ đã sớm ngờ tới cô có thể như vậy, không chút hoang mang bổ sung.

“A, vậy thì tạm được.”

Sử Trì Trì suy nghĩ một chút lại hỏi: “Nhưng làm sao anh biết nhất định tôi sẽ làm việc ở đó, ngộ nhỡ tôi muốn làm chỗ xa hơn thì sao?”

“Cô nhất định sẽ làm ở đó,”

Trần Bụi dừng một chút nói tiếp: “Nghe nói ông chủ nơi đó thích những người đầu óc ngốc nghếch.” Trần Bụi vừa nói xong liền phóng xe đi mất.

“Cái tên khốn kiếp này, anh mới đầu óc ngốc nghếch, cả nhà anh mới đầu óc ngốc nghếch!”

Sử Trì Trì mắng thì mằng, ngày thứ hai còn ngồi xe Trần Bụi đi phỏng vấn, bởi vì tiện. Còn có chính là cô đối với anh rất yên tâm. Mặc dù xe anh là là loại xe lậu, nhưng chẳng qua cô luôn yên tâm về anh. Về điểm này, chính Sử Trì Trì cũng có chút không hiểu.

Một buổi sáng như thường ngày, kẹt xe. Trần Bụi vẫn đang đọc báo, Sử Trì Trì thì lại nhìn anh. Sử Trì Trì ngắm nửa khuôn mặt anh một lát, thình lình hỏi: “Trần Bụi, chúng ta trước kia chưa từng gặp nhau sao?”

Trần Bụi hơi cứng người, rất nhanh đáp: “Không biết.”

Sử Trì Trì hé mắt, nỗ lực nghĩ một chút, mới băn khoăn nói: “Nhưng tôi có cảm giác, tựa hồ đã từng gặp anh ở nơi nào đó, anh có thấy kỳ lạ không?”

Trần Bụi chớp chớp mặt một cái trêu đùa nói: “Có lẽ, cô đối với những anh chàng đẹp trai đều cảm thấy như đã từng quen biết.”

“Xì, tự cho là đúng.” Sử Trì Trì khẽ gắt một tiếng, không để ý đến anh nữa, cúi đầu nhìn “Thủ lĩnh tiếu lâm”.

“Trì Trì.” Trần Bụi đột nhiên gọi.

“Ừ.” Sử Trì Trì kinh ngạc ngẩng đầu, thời điểm anh kêu tên cô sao rất quen thuộc, tựa như là đã gọi thế từ rất lâu.

“Cô đặc biệt thích công việc ở Tứ Hải sao?” Anh không chút để ý hỏi.

“Dĩ nhiên, bởi vì ở đó lương cao, hơn nữa lại gần nhà.”

“Tốt lắm, cô nhất định sẽ thành công.” Trần Bụi nói.

“Sao anh lại khẳng định như vậy, anh cũng đâu phải là ông chủ ở đó.”

“Bởi vì…….”

“Dừng lại, tôi biết rõ là anh định nói gì.” Sử Trì Trì nhanh chóng ngắt lời anh, cô không muốn tự ái bị tổn thương lần nữa.

“Được thôi, tôi sẽ không nói.”

Sau đó hai người không nói chuyệnTrì Trì thỉnh thoảng lườm anh một cái, cô làm sao có thể cảm thấy như đã từng quen biết cái tên lạnh lùng này. Đầu óc của mình bị cửa kẹp mới nghĩ như vậy.

“Nhưng là, bất luận thế nào vẫn có cảm giác đó……”

Sử Trì Trì đang ngẩn người ngắm nửa khuôn mặt của anh thì Trần Bụi ngước mắt cười nhạt: “Cô hình như lại sắp bị trễ.”

“A, xong rồi xong rồi, đều tại tôi vận số không tốt!” Sử Trì Trì thảm thiết kêu một tiếng rồi vèo một cái liền nhảy xuống xe.

Sử Trì Trì lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét xông đến đích – Cao ốc Hạo Nhiên. Gần đến rồi, gần đến rồi. Trong miệng cô lẩm bẩm, chạy như bay lên lầu năm, phòng 501, cô gõ cửa trước một cái, không ai trả lời. Trong lòng cuống lên vội vã đẩy cửa phòng 32 11 ra. Nguy rồi, những người khác nhất định cũng phỏng vấn xong rồi, gian phòng trống rỗng không có một ai.

“Không thể nào, tôi lần này không có trễ, mọi người chết chỗ nào rồi?”

Sử Trì Trì lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, không sai, là 9strong0. Sử Trì Trì giống như thường ngày lẩm bẩm lầu bầu.

“Còn có người chưa chết.”

Một giọng nói lạnh như băng từ giữa chồng văn kiện cao ngất truyền đến. Một cái đầu đen từ từ lộ ra, thật là đáng sợ. Phong Lôi ngẩng đầu, dùng ánh mắt sắc bén quan sát cô từ đầu tới chân một lần, sau đó rất khinh thường khẽ hừ một tiếng, từ trên tập tài liệu không nhìn rõ mặt, nửa thân trên cũng không nhìn

“Có người sao không nói một tiếng?”

Sử Trì Trì liếc người con trai ở trước mặt một cái. Lại nhớ ra anh ngộ nhỡ là đang quan sát mặt mình thì phiền toái, vì vậy cô nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, sau đó rất ngây thơ đáng yêu nhìn anh cười cười. Phong Lôi không chút nào thu nhận thành ý, tiếp tục cúi xuống. Sử Trì Trì âm thầm oán, nhìn cái mặt lạnh như băng cũng biết người này là một tiểu tử không thương chủ nhân, cho nên đối xử với người khác mới khó chịu như vậy.

“Tôi tới nộp đơn.” Dù sao cũng đã tới, thế nào cũng muốn thử một lần.

“Nộp đơn?” Phong Lôi lại quan sát cô một lần nữa, áo nhung màu trắng, quần jean màu xanh lam, giày thể thao, hơn nữa khuôn mặt rất hiếu kỳ linh hoạt không che dấu được, mười phần là một cô gái nhỏ chưa trải việc đời.

“Cô bao nhiêu tuổi?” Anh sợ mình lầm, vì vậy không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Anh có bao nhiêu tài sản?” Sử Trì Trì không đáp hỏi ngược lại một câu.

Phong Lôi nhíu mày một cái, không nghĩ ra tại sao cô lại hỏi vấn đề này.

“Không muốn trả lời sao, phải biết rằng tuổi của phụ nữ và tài sản của đàn ông đều là bí mật.” Cho anh một bài học.

“Ừ.” Phong Lôi cười một tiếng, vẻ mặt so với vừa rồi giãn ra rất nhiều. Cô gái này thật thú vị, đúng rồi, cô ta tựa hồ còn không thể coi là

Phong Lôi tự nhiên bắt đầu cởi trang phục, mới gần một tuần lễ, đã bị dồn ứ quá nhiều văn kiện đủ loại. Anh từ lúc xuống máy bay đến giờ một khắc nhàn rỗi cũng không có, lại vừa bị cô gái này cắt ngang. Cũng tốt, anh cũng nên nghỉ ngơi một lúc rồi. Nhưng mà những động tác đơn giản hàng ngày của anh ở trong mắt Trì Trì lại có ý nghĩa khác. Anh ở trước mặt cô đem cởi áo nới thắt lưng, còn vừa cởi vừa cười, anh ta có ý gì? Mặt Sử Trì Trì thoắt trắng, hồng rồi lại xanh lét.

Không thể nào! Chẳng lẽ, cô gặp phải tên biến thái trong truyền thuyết rồi hả? Không phải cô đa nghi mà là đầu năm nay mấy gã biến thái quá nhiều. Bạn thân Vãn Vãn luôn gặp phải mấy chuyện này. Nhớ có một lần, cô cùng Vãn Vãn đi đến một nhà nhìn qua rất giống một công ty chân chính phỏng vấn, một lão già biến thái, để cả thân thể trần truồng phỏng vấn cô, nữ nhi nhát gan trong sáng Vãn Vãn gặp phải trường hợp này, sợ tới mức khóc mãi, Sử Trì Trì cô bất chấp tất cả xông vào, nhằm vào hạ bộ lão biến thái kia tung một cước. Lão bị đá kêu gào thảm thiết. Lão già kia, dám coi thường. Đừng xem người đàn ông này là loại chó đội lốt người, thì ra cũng là bệnh thần kinh.

Không tốt sao, hiện tại cô chỉ có một mình, tên kia lại thân thể cường tráng, thôi, con gái tốt không thể chịu thiệt. 36 kế, kế chạy làm đầu tiên. Nhưng là, nghĩ lại, cô cũng không thể chạy nhanh hơn hắn. Vì vậy, cầm điểm tâm sáng vừa mới mua xong – ba cái bánh bao – đập thẳng tới, sau đó co cẳng chạy.

“Cô, cô đứng lại đó cho tôi.”

Phong Lôi nóng giận cực độ, anh có đáng bị tấn công như vậy, anh không phải là muốn cởi đồ nha, chỉ định chọc cô. Anh càng kêu Trì Trì càng chạy nhanh hơn.

Dưới lầu, Trần Bụi vẫn còn ở trong xe đọc báo.

“T” Anh tùy ý hỏi.

“Cái gì thế nào? Gặp phải một tên biến thái, trước mặt tôi cởi quần áo.”

“Vậy sao?” Trần Bụi rốt cuộc cũng ngẩng lên, thanh âm có chút gợn sóng.

“Lừa anh thì có tiền lương sao?” Sử Trì Trì nhìn cái dáng vẻ khó có thể tin kia, không khỏi nổi giận.

“Tôi nghĩ cô có thể đã hiểu lầm?”

Sử Trì Trì hung hăng trừng mắt nhìn anh. Trần Bụi dừng lại không nói.

Ai, công việc bị nhỡ, ngày mai tiếp tục phỏng vấn thôi. Sử Trì Trì bước chân nặng nề lên lầu, trong nhà đèn sáng trưng, muộn như vậy mới trở về.

“Sớm như vậy, không cần làm thêm giờ à?” Cô không còn hơi sức chào hỏi.

“Sao hôm nay cậu không đến? Cậu không biết tớ phải năn nỉ rất lâu chị Vương mới đồng ý sao.” Giang Vãn Vãn bất mãn trợn mắt nhìn cô.

“Đợi chút, cậu nói vừa rồi cậu đi đến đâu phỏng vấn?”

Vãn Vãn kêu một tiếng đứng lên, đôi mắt đẹp hung hăng nhìn cô chằm chằm. Cô gái này lúc này chẳng còn vẻ trong sáng mảnh mai

“Phòng 501 ấy, đến thì mọi người phỏng vấn xong rồi, chỉ thấy một tên biến thái.”

“Tớ thực sự phục cậu rồi, tớ nói với cậu chính là 401, 501 là phòng làm việc của Tổng giám đốc, phía trên không phải viết rõ ràng sao?”

“Tớ cũng thấy thế, tớ còn tưởng phỏng vấn tại phòng làm việc của Tổng giám đốc!”

“Cậu thấy công ty nào đặt địa điểm phỏng vấn tại phòng làm việc của Tổng giám đốc không?”

Giang Vãn Vãn thật sự lười phải lý luận cùng cô, tự đi dưỡng da cho mình. Một cơ hội tốt như vậy lại bị cô bỏ lỡ.

“Thôi, tớ nhất định sẽ lưu ý, nói không chừng sẽ còn tuyển dụng nữa.” Vãn Vãn ngồi ở đối diện cô thoa kem dưỡng da.

“Không cần làm phiền cậu, tự tớ sẽ nghĩ ra biện pháp.”

Cô cũng không muốn vào làm ở công ty có tên biến thái kia. Cứ như ngày nào đó cô đi vào, sẽ nhìn thấy hắn ta thân thể trần truồng chờ cô.

“Vãn Vãn, tên biến thái kia không làm gì cậu chứ?”

Trì Trì có chút lo âu hỏi. Vãn Vãn là cô gái xinh đẹp động lòng người như vậy, không biết có bao nhiêu tên háo sắc động lòng đấy. Biết cô ấy nhiều năm như vậy, nhiệm vụ của cô chính là thay cô ấy đuổi đi những tên không biết thương hoa tiếc ngọc.

“Tớ dù có muốn, đáng tiếc không có cái phúc phận đó.”

Giang Vãn Vãn không khỏi mất mát trả lời, mặc dù cô dáng dấp rất đẹp, nhưng tại cái công ty mỹ nữ như mây đó cũng chỉ là một đóa hoa nhỏ bé tầm thường mà thôi. Nghe cô nói thế, Trì Trì yên tâm. Ăn một tô mỳ to, o o ngủ. Ngày hôm nay cô căn bản không ăn bao nhiêu, ba cái bánh bao cũng ném cho tên kia, ai…., tiếc đứt ruột. Suy nghĩ một chút cũng đau lòng. Trong mơ, đầy phòng đều là bánh bao trắng trẻo mập mạp nóng hổi.

Không quá hai ngày, Giang Vãn Vãn lại tìm cho cô một công việc, mặc dù là một việc vặt, nhưng công việc nhẹ nhõm, tiền lương cũng không thấp, quan hệ đồng nghiệp đơn giản, vừa thích hợp với loài sinh vật đơn bào Sử Trì Trì này.

“Nhưng tớ không muốn gặp người đàn ông kia.” Sử Trì Trì lo lắng nói, vẫn là do cô cầm bánh bao đập anh ta.

“Sẽ không, có người vào công ty một năm rồi, còn chưa có cơ hội nhìn thấy mặt củaTổng giám đốc đấy.” Sử Trì Trì nghe xong lời này, mới yên tâm đi làm.

Vừa vào công ty, đúng lúc có một số đồ dùng làm việc muốn chuyển vào, một đám người luống cuống tay chân khuân vác. Nhìn những người đàn ông kia, từng người béo béo mập mập đến khom lưng cũng khó khăn. Bây giờ đàn ông, thật là càng ngày càng không còn dùng được. Sử Trì Trì nho nhỏ thở dài. Giúp họ một tay, không kém nha, người khác một thùng, cô có thể mang hai thùng.

“Bây giờ con gái càng ngày càng không giống con gái.” Chú mập chảy mỡ bên cạnh thở dài một tiếng.

“Đó là bởi vì đàn ông càng ngày càng không giống đàn ông.” Sử Trì Trì trợnông chú một cái, cô kỵ nhất là có người nói mình không giống con gái.

“Công ty chúng tôi không có đàn ông sao? Từ khi nào phải khiến một phụ nữ làm công nhân bốc vác?”

Phong Lôi vừa lúc đi ngang qua nơi này, vừa vặn nghe được hai người đối thoại.

“Tổng, Tổng giám đốc.” Chú mập miệng há phải có thể nhét vào một cái trứng gà.

“Là tên biến thái.”

Sử Trì Trì làm bộ như bày mấy cái thùng, không ngẩng đầu lên nhìn anh ta, anh ta sẽ không phát hiện, bởi vì cô thay quần áo rồi, lại vừa đúng lúc quay lưng về phía anh. Sử Trì Trì âm thầm mất hứng. Đi mau đi, cô hô hoán ở trong lòng. Thế nhưng anh lại đi về phía cô, ở trước mặt cô đứng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.