Annabelle - Người Phụ Nữ Tuyệt Vời

Chương 7




Rốt cục là ai thắp lửa tình yêu rồi dập tắt?

Đến cùng là ai đã làm người ta tỉnh rồi lại mất đi?

Tự dưng Đường Trọng nhớ tới hai câu này, cũng không biết là ở trong bài thơ nào.

Đường Trọng không đi vệ sinh. Vị trí nhà vệ sinh không phải ra ngoài rồi rẽ trái.

Rẽ trái chính là lối ra. Hoa Minh biết Đường Trọng muốn ra ngoài hít thở không khí.

Bên ngoài đèn vàng, rượu ngon, tiếng cười, tiếng ca thoải mái.

Những người khách đến đây đều tìm hoan lạc, những tiểu thư hộp đêm kia cũng chỉ có thể biểu hiện vô cùng sung sướng.

Đường Trọng đi ra khỏi đại sảnh lập lòe ánh sáng, đứng dưới mái nhà cong nhìn mưa phùn róc rách như bầu trời u buồn.

Hắn không mang dù.

Bây giờ đang là giờ cao điểm buôn bán, những người khách vào nối liền không dứt, những tiểu thư đứng ở cửa ra vào vội vàng mời khách quý vào cửa, vậy mà chẳng ai chú ý tới người đang đứng ở nơi hẻo lánh này.

Hắn đang lấy áo phủ lên người, chuẩn bị chạy sang chỗ đón xe ven đường thì một người đàn ông trung tuổi cầm một cái dù màu đen đi tới, cười hỏi:

- Xin hỏi có phải Đường Trọng tiên sinh không?

- Là tôi.

Đường Trọng nói. Hắn cảnh giác nhìn chằm chằm vào người đàn ông lạ mặt, xác định mình không biết hắn, cũng chưa gặp hắn bao giờ.

- Thu tiên sinh muốn gặp ngài.

Lúc người đàn ông nói chuyện, hắn đưa ra một danh thiếp nạm vàng mạ bạc được đánh bóng tinh tế, trên đó viết ba chữ to “Thu Hồng Đồ” và một loạt dãy số.

Không có bất cứ danh hiệu nào, chỉ dựa vào cái tên này là có thể chứng minh tất cả.

Đường Trọng thích những người tự tin khí phách như vậy. Những tờ danh thiếp hai mặt tràn ngập danh hiệu không phải do nội tâm không tự tin thì chính là lừa đảo.

- A…

Đường Trọng nở nụ cười, nói:

- Rốt cục ông ta cũng xuất hiện rồi.

- Nếu như Đường tiên sinh đồng ý thì bây giờ tôi sẽ đưa xe tới.

Người đàn ông trung tuổi đeo kính mắt mỉm cười hỏi. Khuôn mặt tươi cười vô cùng chuyên nghiệp.

- Đồng ý.

Đường Trọng dứt khoát nói:

- Mỗi ngày đều có vô số người xếp hàng chờ gặp Thu tiên sinh, tôi có cơ hội như vậy thì làm sao có thể bỏ qua chứ?

Người đàn ông trung tuổi cười cười, đưa tay ra hiệu mời. Cách đó không xa, một chiếc Mercesdes-Benz sáng đèn lên, sau đó chậm rãi lái về bên này.

- Xem ra các ông chờ đã lâu rồi.

Đường Trọng cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ Thu Hồng Đồ phái người đến cửa ra vào Lôi Đình Hợp Thành theo dõi mình là có ý gì. Chẳng lẽ ông ta còn lo sau khi kết thúc yến hội sinh nhật, mình sẽ đưa con gái lão đến khách sạn nho nhỏ rồi thuê phòng sao?

Đáng tiếc là mình đã phụ kỳ vọng của ông ta rồi.

- Đây là do Thu tiên sinh đã nhắn nhủ.

Người đàn ông trung tuổi cũng không tức giận, mỉm cười giải thích nói.

Chiếc Mescesdes đã tới trước mặt bọn hắn. Người đàn ông trung niên giúp hắn mở cửa xe. Hắn cũng không khách khí, ngồi luôn vào trong xe.

Người đàn ông trung niên ngồi vào vị trí phụ lái. Sau đó xe bắt đầu khởi động.

Người đàn ông trung niên không có ý mở miệng nói chuyện, Đường Trọng cũng có tâm sự riêng của mình. Vì thế mà trong suốt quãng đường đi, không ai trao đổi với ai câu nào.

Khoảng chừng 20 phút sau, xe đã dừng lại trước cửa lớn của một tiểu khu. Sau khi lái xe trải qua một loạt thông thành phức tạp, xe lại khởi động, chạy đến sân lớn của tiểu biệt thự mới dừng lại.

Người đàn ông trung niên nhanh chóng xuống xe, giơ cái dù đen lớn ra tới giúp Đường Trọng kéo cửa xe.

Đường Trọng gật đầu cảm ơn. Hắn được người đàn ông trung niên che ô đi vào trong biệt thự.

Đẩy cửa phòng ra, một luồng khí ấm áp ập vào mặt. Đồng thời trước mắt hắn còn xuất hiện một khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Quen thuộc chính là vì Đường Trọng đã thấy hình người này trên không ít tạp chí kinh tế, báo chí, trên internet. Thậm chí cả tập san tài chính và kinh tế của trường học cũng ghi lại con đường quật khởi của ông ta.

Lạ lẫm chính là bọn họ mới chính thức gặp mặt nhau lần đầu, lần trước chỉ liếc qua trước cửa lớn Nam Đại mà thôi. Mà bản thân người này cũng không giống ảnh cho lắm. Trong ảnh, ông ta mặc âu phục, đeo kính mắt, dáng vẻ tươi cười ôn hòa, thoạt nhìn tưởng là trưởng lão hiền lành. Nhưng bây giờ ông ta không đeo kính mắt, trên mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sắc bén như là đang nhìn chằm chằm vào tên giặc cướp muốn trộm con gái lão.

Thu Hồng Đồ, chủ tịch tập đoàn hùng vĩ tự mình nghênh đón trước cửa ra vào.

- Chúng ta cần gặp mặt sớm hơn một chút.

Thu Hồng Đồ chủ động duỗi bàn tay lớn về phía Đường Trọng, nói:

- Chỉ là gần đầy luôn bận rộn ở Mỹ thu mua một cái dự án, thật sự không thể nào thoát ra để trở về được.

- Bây giờ cũng không muộn.

Đường Trọng cũng đưa tay ra nắm bàn tay của người này, nói.

- Có lẽ làm như vậy là có chút thất lễ.

Thu Hồng Đồ mời Đường Trọng ngồi xuống ghế salon.

- Tôi đã nghe thấy Ý Hàn và mẹ nó nói chuyện nên biết hôm nay cậu sẽ đi sinh nhật nó. Cho nên tôi mới phái người đứng ở cửa ra vào, nghĩ đợi đến lúc cậu ra thì mời cậu đến đây ngồi một chút.

Ông ta nghi hoặc nhìn Đường Trọng rồi nói:

- Không ngờ cậu lại đến sớm hơn dự định của tôi một chút.

- Như vậy có thể khiến ông thấy an toàn hơn không?

Đường Trọng cười hỏi lại.

Ánh mắt Thu Hồng Đồ sáng quắc nhìn chằm chằm Đường Trọng, nói:

- Chàng trai trẻ à, tính công kích của cậu rất mạnh đấy.

- Tôi chỉ cảm thấy uất ức.

Đường Trọng nhận lấy chén trà từ trong tay người hầu, đặt ở trong lòng bàn tay.

- Trên tình trường đã là bại tướng, lại còn bị cha của cô gái gọi tới uy hiếp cảnh cáo một phen. Tên nghèo còn có tôn nghiêm nữa sao?

Thu Hồng Đồ cười ha hả, nói:

- Cậu có là bại tướng tình trường không thì tôi không biết nhưng nếu cậu nói cậu là tên nghèo thì tôi không tin. Có thể giết người, lại có thể để cục trưởng thành phố Minh Châu chạy tới giúp cậu kết thúc công việc thì lại là người bình thường sao?

Đường Trọng ngẩng đầu nhìn Thu Hồng Đồ, nói:

- Ông muốn nói lời cảm tạ với tôi hay là muốn cố bới móc tìm ngọn nguồn?

- Nếu như tôi hỏi thì cậu nói sao?

Thu Hồng Đồ hỏi dò.

- Không nói.

Đường Trọng nhanh chóng trả lời.

Thu Hồng Đồ cười, nói:

- Nói thật là tôi cũng muốn tìm hiểu rõ một chút. Nhưng tôi cũng biết làm như vậy là không phù hợp cho lắm. Mỗi người đều có bí mật, mỗi người đều nắm một chút quyền lực bí mật trong tay.

- Đây chính là lời cảm tạ rồi à?

- Tôi quả thật cám ơn cậu.

Thu Hồng Đồ gật đầu.

- Giây phút tôi nhận được điện thoại, tôi thật sự rất sợ hãi. Như thế nào tôi cũng không ngờ Ý Hàn lại gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy. Thật sự rất cảm ơn cậu. Cho dù mục đích của sát thủ đến là ai hay là vì cái gì thì cậu cũng đã cứu con gái tôi trở về. Tôi cũng không muốn tăng thêm sự phức tạp nữa.

Đường Trọng giương mi, nói:

- Ông cũng không biết ai là người chủ mưu đằng sau sao?

- Cái giây tôi nhận được điện thoại ấy, tôi đã xác định sát thủ kia hướng về Thu Hồng Đồ tôi. Thương trường như chiến trường, luôn phải làm một số chuyện đắc tội với người xấu. Bởi vì tôi nghĩ bọn hắn không thể nào nhằm vào một tên sinh viên bình thường mà hành hung được. Nhưng mà sau khi đọc được tình tiết vụ án, lý giải về thân phận của cậu chỉ như một góc của núi băng, hạt gạo so với mặt trăng. Về sau tôi cũng không thể xác định được. Cậu biết ai là người chủ mưu đằng sau sao?

- Xem ra Thu tiên sinh không có ý định nhận phần nhân tình này rồi.

Đường Trọng cười lạnh.

- Không.

Thu Hồng Đồ xua tay, nói:

- Tôi đã nói rồi, tôi quả thật rất cảm ơn cậu.

- Chỉ nói mà thôi?

Đường Trọng mỉa mai nói:

- Lúc các người đi đón con gái sao không có xuất hiện bảo vệ tôi? Như thế nào không giúp tôi “cảm tạ” đi? Tôi nghĩ nếu như lúc đó Thu tiên sinh có thể biểu đạt lòng biết ơn của mình thì tình cảnh của tôi cũng không nguy hiểm như vậy.

Thu Hồng Đồ xấu hổ, nói:

- Cái này cũng chính là nguyên nhân tôi vội vã trở về gặp cậu. Lúc đấy trong nhà chỉ có hai người đàn bà, bọn họ cho rằng sát thủ nhằm vào cậu, chuyện này chỉ có quan hệ với cậu, Ý Hàn chỉ bị liên quan thôi. Bình thường tôi rất ít khi ở nhà, đều là bà ngoại Ý Hàn chăm sóc cháu. Bọn họ vô cùng cưng chiều nên mới không để ý đến cảm thụ của cậu. Cho dù như thế nào, tôi đều muốn nói lời xin lỗi với cậu.

- Thu tiên sinh thật đúng là hiểu được đạo lý bảo vệ người nhà.

Đường Trọng phản kích nói:

- Ông nói bà ngoại Thu Ý Hàn cái gì cũng không hiểu thì tôi còn hiểu. Nhưng nếu tôi nhớ không lầm thì Thu phu nhân chính là tổng giám đốc kinh doanh địa ốc Hồng Đại thì phải? Lúc kinh tế thị trường đình trệ như vậy mà lại có thể bán được chỗ địa sản hùng vĩ, kiếm được không ít lời, không thừa thãi, vô cùng nhanh chóng lại được tiền. Ông nói người đàn bà như vậy mà ngay cả chuyện đơn giản như thế cũng không nghĩ tới sao? Tôi không tin.

- …

Thu Hồng Đồ cúi đầu uống trà, dùng khóe mắt quét nhìn, đánh giá tên không biết sợ hãi đang ngồi trước mặt mình lúc này.

Hắn còn khó đối phó so với tưởng tượng của mình một ít, cũng thông minh hơn so với tưởng tượng của mình một ít.

- Nói như vậy có lẽ hơi tàn nhẫn.

Thu Hồng Đồ rốt cục ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt Đường Trọng.

- Lúc đó chưa xác định được thân phận của cậu, lo lắng cậu và Ý Hàn sẽ đi đến cùng một chỗ nên bọn họ mới chọn phương thức xử lý lạnh lùng như vậy.

Quả thật rất tàn nhẫn.

Nếu như Đường Trọng không phải ông A bà B, nếu như Đường Trọng chỉ là một sinh viên bình thường, nếu như cuối cùng không phải cục trưởng cục thành phố Giang Đào đi đến bảo vệ thì chính mình sẽ rơi vào kết cục bị tất cả mọi người bỏ qua.

Về phần cảnh sát bên kia định án như thế nào, đây chẳng qua chỉ là chuyện của mình. Ai sẽ chú ý đến sống chết của một tên râu ria nhỏ bé chứ?

Tiên nữ gả cho thư sinh, thiên kim của nhà phú hào gả cho tên nghèo chỉ xuất hiện trong câu chuyện cổ tích xưa thôi.

Vì sao tất cả mọi người thích những tiết mục ngắn như vậy? Cũng bởi vì hiếm có, mới lạ, lại thỏa mãn sự tưởng tượng tốt đẹp của con người.

- Đã như vậy.

Đường Trọng nghĩ không thông.

- Vì sao ông lại phái người mời tôi đến? Chính là vì muốn nói cho tôi tình hình thực tế hay là nói ông cảm thấy thân phận của tôi không đơn giản, đã có vốn liếng theo đuổi con gái ông rồi phải không?

- Tôi biết như vậy sẽ làm cậu tức giận.

Thu Hồng Đồ nghiêm mặt nhìn Đường Trọng, nói:

- Nhưng đây chính là sự thật. Đợi đến lúc cậu có con gái, cậu cũng không hi vọng nó ở cùng với một người không có tương lai đâu. Tất cả những người cha đều giống như tôi, đều chọn như vậy thôi.

- Bọn tôi không phải người xấu, bọn tôi chỉ ích kỷ. Lúc này coi như tôi nợ cậu. Thu Hồng Đồ tôi đã nhận món nợ này. Hi vọng về sau sẽ có cơ hội trả lại cho cậu.

- Ở tình huông ấy, cứu Thu Ý Hàn thật ra cũng là vì cứu chính bản thân tôi thôi.

Đường Trọng cắt ngang lời của Thu Hồng Đồ, nói:

- Đường nhiên nếu như ông muốn cảm tạ thì cứ đưa một tấm chi phiếu cho tôi là được rồi, đừng đưa tôi lời hứa hẹn lớn như vậy. Về sau quá xa, tầm mắt tôi lại ngắn, cũng chỉ có thể nhìn thấy ngày mai. Tiền chui vào túi áo của tôi mới là thật sự nhất. Tôi là người rất dễ bị mua chuộc, cũng chẳng muốn nói chuyện cốt khí, ngạo khí gì đó với ông hay cầm chi phiếu của ông vứt vào mặt ông khiến ông không chịu nổi cả đâu.

- Còn nữa, ông chọn con rể thì nhất định phải thận trọng đấy. Thu Ý Hàn tuy hơi ngốc ngếch vụng về một chút nhưng nhìn rất được. Cho dù các người chướng mắt với tôi thì cũng đừng chọn Cơ Uy Liêm. Thằng này chính là cao thủ tán gái. Tại sinh nhật của con gái ông, hắn có thể mời ngàn dặm xa xôi mời hòa thượng đến tụng kinh thì chứng tỏ đây không phải lần đầu tiên hắn làm loại chuyện này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.