Anna Và Nụ Hôn Kiểu Pháp

Chương 20: Không nên




Editor: kaylee – Diễn Đàn Lê Quý Đôn.

Quyết định của Diệp Văn, ruốt cuộc đã tạo thành một hồi phong ba cực lớn.

Thỉnh thoảng Diệp Văn cũng sẽ nổi giận. Hắn nóng nảy nói đến đệ đệ phản bội của mình, nói đến ý đồ tổn thương nhi tử của “Bích Dao”, trên mặt biểu lộ tựa như ác ma. Mà qua những ngày này, Hạ Lan Phiêu cũng ngoài ý muốn biết được rằng hắn biết lai lịch của Thủy Lưu Ly.

Thì ra, khối ngọc thạch kia vốn ở trong tay của một cô gái Đại Chu. Theo lời Diệp Văn miêu tả, Hạ Lan Phiêu biết được nữ nhân kia rất xinh đẹp, nghe nói nàng cười một tiếng liền khuynh thành, cười thêm một tiếng liền khuynh quốc…. Mà thứ này lại là do nàng không trả nổi tiền cơm, thuận tay đưa cho Diệp Văn đang cải trang vi hành tốt bụng trả giúp! Trời ơi, đây là nữ nhân hiếm thấy đến mức nào?

Có không biết bao nhiêu người muốn cướp đoạt Thủy Lưu Ly, nhưng bởi vì Kim quốc dễ thủ khó công, hơn nữa lại không biết Thủy Lưu Ly giấu ở nơi nào nên không có đắc thủ. Mà Tiêu Mặc, nắm được nhược điểm duy nhất của Diệp Văn, mưu đồ dùng Hạ Lan Phiêu rất giống Bích Dao để đổi lấy Thủy Lưu Ly. Nhưng mà, hắn cũng đã thất bại….

Thất bại tốt lắm! Bọn họ sẽ không ai biết, người người cũng không nghĩ ra được Thủy Lưu Ly đang ở trong tay ta đi! Không biết vì sao, độc lão già kia cho ta uống lại có thể chậm rãi biến mất, ta cũng có thể hơi cử động, phát ra một chút âm thanh. Mặc dù không biết vì sao lại như vậy, nhưng ta vẫn làm bộ giống dáng vẻ vẫn bị hắn khống chế, đờ đẫn chịu đựng hắn ôm ta, hôn ta, cắn ta….

Trời ạ, ruốt cuộc bao giờ mới có thể thoát khỏi lão biến thái này? Cứ tiếp tục như vậy, thì ngay cả ta cũng muốn biến thái! Hơn nữa, giả bộ làm người sống đời sống thực vật thật đúng là mệt mỏi! Mẹ nó!

Hạ Lan Phiêu nhìn Diệp Văn đẩy cửa vào, trợn mắt nhìn hắn một cái, vẫn là làm bộ không thể nhúc nhích. Nàng lẳng lặng ngồi trên ghế, mặc cho Diệp Văn nâng mặt của nàng lên: “Bích Dao, làm sao bây giờ? Tất cả mọi người đều phản bội ta, muốn đoạt vương vị của ta, ruốt cuộc ta nên làm cái gì đây?”

Bị soán vi! Bị soán vị so với giết người tốt hơn, lão biến thái! Hạ Lan Phiêu ác độc nghĩ.

“Ta không sợ chết, nhưng ngươi phải làm sao? Ta sao có thể nhẫn tâm để ngươi sống một mình ở nơi dơ bẩn trên thế giới này? Bích Dao, thật xin lỗi! Nếu như…. Nếu như đêm nay ta thất thủ, chúng ta…. Liền cùng nhau chết vì tình thôi.”

Chết vì tình? Vì sao? Cùng ngươi? Ta không muốn! Khuôn mặt của Hạ Lan Phiêu co quắp kịch liệt.

Nếu như Diệp Văn chú ý một chút mà nói, có lẽ sẽ phát hiện sự khác thường của Hạ Lan Phiêu, nhưng hắn chỉ là lâm vào trạng thái quá buồn bã. Hắn không ngừng hôn môi Hạ Lan Phiêu, không ngừng than thở, nước mắt cũng thi nhau chảy xuống: “Bích Dao, thật xin lỗi! Ta không ngờ mình vô dụng như vậy, không bảo vệ được ngươi…. Nếu như mà tên nghịch tử kia mưu phản thành công, hắn nhất định sẽ nghĩ mọi cách lăng nhục ngươi! Cho nên, nếu như đêm nay ta thu phục được hắn, thì sẽ xử lí loạn đảng suốt đêm; nhưng nếu như đêm nay giống như ta đã nói với ngươi…. Chúng ta liền cùng nhau chết!”

Diệp Văn lưu luyến hôn lên môi Hạ Lan Phiêu, sau đó khóa cửa, rứt khoát rời đi. Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn rời đi, đột nhiên đứng lên vọt đến bên cửa, liều mạng gõ: “Mở cửa ra! Mau mở cửa ra! Choáng nha, ngươi chết cũng không cần kéo theo ta làm đệm lưng chứ, ngươi cái đồ lão biến thái! Lão tử mới mười năm, lão tử không muốn chết! Mau mở cửa ra, đồ khốn khiếp!

Không có bất kỳ người nào để ý đến nàng. Ngoài cửa, một loại yên tĩnh giống như tử vong.

Ở Kim quốc, Hạ Lan Phiêu bị đánh, bị chửi, bị mọi người căm thù, chịu sự bỉ ổi của Diệp Văn, nhưng không có lúc nào làm cho nàng cảm thấy tuyết vọng như bây giờ. Trước kia, nàng đều có thể gắng gượng mọi chuyện, vì nàng biết nàng sẽ không chết. Nàng thật sự không ngờ, bất kể là nàng nghe lời hay chống đối, từ đầu đến cuối bóng ma tử vong vẫn như ẩn như hiện. Ta không muốn chết, ta thực sự không muốn chết!

Không biết đã qua bao lâu, ruốt cuộc Hạ Lan Phiêu cũng chấm dứt việc giãy giụa vô nghĩa. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay sưng đỏ của mình, nhớ đến cái còi cứu mạng, sờ soạng tìm kiếm, nhưng lại cái gì cũng không sờ được.

Cái còi đâu rồi? Đi nơi nào rồi? Trời ạ! Chẳng lẽ bị cái tiểu nhân xinh đẹp động lòng người kia lấy mất rồi?

Hạ Lan Phiêu kinh hãi, vội vàng sờ soạng khắp người mình, thậm chí cởi sạch trơn, nhưng vẫn là không tìm được bất cứ thứ gì. Nàng giống như một con thú nhỏ bị vây khốn đảo quanh khắp phòng, lục soát mỗi một góc nhỏ trong gian phòng, lại bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Mẹ nó, ta thay quần áo rồi! Mấy lần trước bị đánh đến không thành hình người, trên y phục tất cả đều là máu, tên Diệp Văn kia đã giúp ta thay y phục! Lúc ấy đầu óc ta thật choáng váng, cũng cảm thấy quần áo của mình rất ghê tởm, lại đang giả bộ người sống đời sống thực vật, nên không ngăn cản! Trời ạ! Tại sao ta lại để cho hắn thay y phục có chứa cái còi mà ta yêu quý rồi cứ như vậy ném cho tỳ nữ chứ? Ta đúng là đầu heo, đầu heo lớn! Chẳng lẽ là ông trời muốn diệt ta?

Hạ Lan Phiêu buồn bực suy nghĩ, ruốt cuộc…. Nằm sõng soài trên giường. Hô! Thật là thoải mái!

Ngủ đi, ngủ đi! Dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra, chỉ dựa vào sức lực của mình ta sẽ không thể nào thay đổi được bất kỳ việc gì, mà cái còi cứu mạng duy nhất của Hạc Minh cũng bị ta làm mất…. Các bạn học, chủ quan khinh suất là không được! Bài học kinh nghiệm đẫm máu, thật tàn khốc!

Hạ Lan Phiêu cuộn mình thành một đoàn trên chiếc giường êm ái, cuối cùng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Trong mông lung, hình như có người đứng trước mặt nàng, lẳng lặng nhìn nàng. Một bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, rồi dừng lại trên đôi môi sưng đỏ của nàng.

Diệp Văn? Chẳng lẽ lão biến thái kia đã trở về? Theo lời nói của hắn, hẳn là không có thu phục được bọn phản loạn đi. Mà ta, sẽ chết….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.