Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 43: Chương 43




“Nào nào nào, ngồi xuống đi”

Thẩm tổng đứng lên gọi: “Đừng hiểu lầm, tôi và bạn góp vốn mở quán này, lí do chọn bàn hợp đồng ở đây là để tiện cho việc khảo sát mà thôi.

Tổng Giám đốc Nguyễn, cố Kiều, mời ngồi, tôi là một người làm ăn rất nghiêm túc”

Câu nói này đã phơi bày lòng gian của người nói.

Nhưng nhập gia thì tùy tục, dù sao cũng là do bạn bè giới thiệu, dù Nguyễn Tấn không mấy vui vẻ với vị Tổng Giám đốc Thẩm “rất đúng đắn”

này, nhưng không thể không nể mặt bạn bè được.

Đa phần thời gian, ánh mắt của Tổng Giám đốc Thẩm dừng lại nơi Kiều Tâm Duy đang ngồi cách ông ta một người.

Trong hoàn cảnh phức tạp này, bỗng nhiên xuất hiện một cô gái trẻ vừa trong trắng vừa xinh tươi, đối với ông ta chính là một điều rất mới mẻ.

“Cô Kiều, đây là Vũ Tiền Long Tỉnh* cao cấp, em thử đi.”

Thẩm Tổng lịch sự chủ động mời trà.

(*) Trà Long Tỉnh trước mưa “À, cảm ơn Tổng Giám đốc Thẩm”

“Hai cô cậu không biết đấy thôi, tôi rất ngưỡng mộ những người như cô Kiều đấy, vừa nhiệt tình vừa sáng tạo, đặc biệt là tuổi còn trẻ nhưng dám xông xáo dám làm liều.

Tổng Giám đốc Quách nói cô đã góp sức cho sự thành công trong một dự án trưng bày tiếp thị, tôi đây là nghe danh mà đến”

Lần đầu tiên Kiểu Tâm Duy nhận được lời khen ngợi như thế, hơn nữa người khen còn là một Tổng Giám đốc, khiến cô có cảm giác thụ sủng nhược kinh*, nỗi lo lắng trong lòng cũng vơi đi không ít.

“Tổng Giám đốc Thẩm đánh giá cao tối rồi, đây là một phần trong công việc thôi, không biết quý công ty cần chúng tôi lên bản thiết kế cho công trình gì?”

(*) Được yêu thích mà kinh sợ “Đừng vội, hai người vừa tới, uống ngụm trà trước đi.”

Kiều Tâm Duy im lặng thoáng nhìn Nguyễn Tấn, anh dùng ánh mắt như lúc nãy để ra hiệu cổ đừng uống.

Thế nên cô chỉ lẳng lặng bưng ly trà, không biết nên làm thế nào cho phải.

Tổng Giám đốc Thẩm là một con rùa giá thành tinh, ông ta biết rõ ánh mắt của Nguyễn Tấn là có ý gì nên cười vỗ vai anh, nói: “Tổng Giám đốc Nguyễn này, đây chỉ là trà, không phải rượu, anh không yên tâm điều gì thế? Chẳng lẽ Tổng Giám đốc Quách không nói với anh là trừ thích xã giao, thì niềm đam mê duy nhất của tôi là thưởng thức trà à?”

Nguyễn Tấn cười cười nói một câu “Vậy à...”

Anh cầm ly trà khác lên rồi uống một hớp, quả đúng là không pha thêm cồn vào: “Ừ, đúng là trà ngon, đây hẳn là trà mới của năm nay.”

“Đúng vậy...

Cô Kiều, mau thử đi, trà Long Tỉnh bình thường ở ngoài thị trường toàn là trà cũ thôi, chỉ tôi mới có loại trà mới này”

Lần này Kiểu Tâm Duy không còn lí do để từ chối nữa, cô nhấp một ngụm nhỏ.

Ngay lập tức, một vị chua và chát xộc thẳng lên xoang mũi.

Cô cúi đầu, hơi nhăn mày, sau đó cẩn thận liếc trộm Nguyễn Tấn.

Trời đất quỷ thần ơi, khó uống như vậy mà bọn họ nuốt được xuống họng à? “Thế nào?”

Đối diện với gương mặt vui vẻ của Tổng Giám đốc Thẩm, cô chỉ có thể liều chết nói: “Tôi không hiểu về trà, nhưng trà này quả thật uống rất thơm rất ngon, cảm ơn Tổng Giám đốc Thẩm”

Thẩm tổng thoải mái cười lớn: “Thú vị, thú vị, đúng là...”

Cặp mắt bình tĩnh của ông ta nhìn chằm chằm vào Kiều Tâm Duy, nở một nụ cười xấu xa, đồng thời nói một câu: “Đúng là một cô gái thành thật”

Nguyễn Tân chuyển vào chủ đề chính: “Tổng giám đốc Thẩm, chúng ta nên nói đến dự án của quý công ty đi”

Anh hi vọng có thể kết thúc bữa tiệc này sớm hơn.

Anh luôn cảm thấy Tổng Giám đốc Thẩm trước mặt này không đơn giản chút nào.

“Được, được, là thế này, công ty Vạn Đạt định xây một trung tâm thương mại vào năm sau...”

Sau đó, ông ta giới thiệu rõ ràng về dự án, Kiều Tâm Duy cẩn thận gõ lại yêu cầu của ông ta vào laptop.

Nhưng cảm giác chua chát trong cổ họng vẫn đeo bám cố suốt từ nãy đến giờ, dư âm của vị trà vẫn dâng lên mãnh liệt trong vòm họng.

Dần dần, một cảm giác buồn nôn từ dạ dày nhảy lên tận xoang mũi.

“Ngại quá”

Rốt cuộc cô vẫn không nhịn được: “Tôi phải đi toilet”

Nếu không đi, cô sợ mình sẽ nôn ra ngay tại đây mât.

Nhận được sự đồng ý, cô xin lỗi đứng dậy đi ra ngoài.

Hành lang náo nhiệt hơn lúc nãy rất nhiều, một hộp đêm như thế này, chắc chắn là càng muộn thì càng náo nhiệt.

Nhưng khác với lúc nãy, khi cô đi trên hành lang này, cảm giác nặng nề khó nhọc dâng lên trong lồng ngực, không những cảm thấy buồn nôn muốn ói mà tay và chân cứ như mất hết sức.

Chuyện gì xảy ra thế này? Chẳng lẽ cô phản ứng có với ly trà đấy? Không không, vậy chắc chắn đó không phải là tra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.