Anh Yêu Em

Chương 2




Hai người vẫn còn đùa giỡn--- Béo ca cùng Thiệu Văn Cẩm cùng lúc ngừng lại, mọi hành động của người ở Thất ban đều cơ hồ dừng lại, ánh mắt nhìn vào một bóng người ở cửa lớp đang kêu gào.

Chỉ thấy một nam sinh cường tráng, với khuôn mặt dữ tợn nhìn vào lớp học, đứng phía sau người kia còn có mấy nam sinh tuỳ tùng, xem ra lai lịch không nhỏ.

Thấy không có ai đáp lời hắn, biểu cảm người nam sinh cường tráng này vặn vẹo, kêu gào càng lợi hại hơn, “ Các người nếu không nói ra ai là Phó An Nhiên, tôi có thể làm cho tất cả bị trục xuất ra khỏi Ngân Dực!”

“Ơ, xem nào, xem ai mà có uy vũ đến nổi có thể làm cho chúng ta bị trục xuất khỏi Ngân Dực.” Âm thanh chậc chậc vang lên, thì thấy lớp trưởng Hứa Anh Thiến đang đước trước bục giảng, gương mặt không tính là quá xinh đẹp nhưng lại hết sức nhu hoà lại lộ ra một tia xem thường.

“ Tôi đây cũng đã lâu rồi chưa thấy cái loại này, không tới cũng tốt, làm cho chúng ta vui mừng?” Béo ca hiện lên một mặt ngại ngùng, thấy vẻ mặt như vậy Thiệu Văn Cẩm liền hung hăng đá một đá.

“Tên béo đáng chết, làm sao mà càng ngày càng buồn nôn như vậy?”

“ Chán ghét, trái tim của người ta đều thuộc về anh, anh làm sao có thể nói như vậy với người ta.” Thuận tiện còn đá mắt một cái.

Thiệu Văn Cẩm chịu không nổi, câm nín.

Trong lòng Béo ca đắc ý, đấu cùng cậu? Còn hơi non!

Mọi người trong lớp đều nhìn Béo ca, nhìn hành động của cậu, không chút nể tình mà cười phá lên.

Nhưng người còn đang kêu gào đứng ở ngoài cửa không kiên nhẫn được nữa, từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên không ai để ý đến hắn.

“ Các người quả thật là….. “

“ Ôi, cậu không biết là đánh gãy lời người khác nói là không có lịch sự hay sao ? Cậu lại không có chút phép lịch sự nào, người nhà có biết cậu vậy không ? “ Thiệu Văn Cẩm cười thật xán lạn, nhưng Béo ca khi nhìn thấy vẻ mặt của hắn như vậy, trực tiếp lựa chọn lui binh nhượng bộ.

Hằng ngày tuy Thiệu Văn Cẩm thoạt nhìn rất lẫm liệt như một ánh mặt trời nhưng khi hắn cười như vậy thì chuẩn bị có chuyện xảy ra.

Hằng ngày quả thực chính là một phúc hắc, là lão tổ của phúc hắc.

Muốn cùng hắn đùa giỡn, không biết bản thân “ chết “ thế nào.

Tựa như người đến biết Thiệu Văn Cẩm nhưng cũng chỉ là “ biết “ mà thôi.

Người đang kêu gào bắt đầu lên mặt, “ Cậu giống như gà mẹ, nhà cậu có biết không ? “ Cho rằng cái gì hắn cũng không biết sao.

Mọi người nghe người đó hỏi thế, hầu như mọi người ở Thất ban đều nở nụ cười.

“ Ha ha, biết, người nhà của anh ta khẳng định là biết. “ Béo Ca quàng qua cổ của Thiệu Văn Cẩm, toàn thân nặng nhọc áp trên người Thiệu Văn Cẩm, “ Nếu là mẹ hắn, người nhà hắn là không biết thì sống hẳn là phí rồi, có phải không hả ? “

Ngoài ý muốn, Thiệu Văn Cẩm không nổi nóng, hắn cười hề hề nhìn Béo ca, trong lòng Béo ca lạnh từng trận, hắn mới dời tầm mắt nhìn lên người nam sinh cường tráng, toàn thân toả ra khí thế bá vương.

“ Thế nào ? Nếu như là người nhà tôi biết, thì bọn họ cũng phải ủng hộ tôi. “ Cái này có phải gọi là châm chọc hay không đây !

Gương mặt của người nam sinh trong nháy mắt vặn vẹo, hắn hít sâu, “ Tôi là đến tìm Phó An Nhiên, các người là loại….. “

“ Khi anh ở đây sẽ có loại ? Lợi hại lắm sao ! “ Hứa Anh Thiến không biết khi nào đã đi đến bên cạnh của Thiệu Văn Cẩm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó chịu.

“ Bằng không làm sao có thể chạy đến phòng học của chúng ta ầm ĩ ? 18 năm sau người ta vẫn là một trang hảo háng, vì thế nên người ta không sợ. “ Lí Vi đứng bên cạnh An Nhiên, hừ lạnh.

Từ đầu đến giờ Cố Hữu không nói chuyện, cả người cậu đều ngồi ở trên ghế, ánh mắt cũng không nhìn đến người đang làm ầm ĩ ngoài cửa.

Theo cậu, đây chỉ là một chú hề, không cần thiết ra tay.

Thế nhưng, dưới ánh mắt tò mò của Tô Nặc lại không cho là vậy, hiện tại cô rất tức giận, đặc biệt nóng giận, thật vất vả tiểu Nhiên mới về lớp học, đã có người tới tìm phiền toái, thật đáng ghét.

“ Anh là ai, anh làm gì mà tìm Tiểu Nhiên, tôi nói cho anh nha, nếu anh dám khi dễ Tiểu Nhiên, tôi sẽ nói với chú nhỏ, sau đó làm cho chú nhỏ đem anh bắt lại mà đánh ! “ Tiếng nói ôn nhu trong trẻo của Tô Nặc vang lên.

Nghe được âm thanh của Tô Nặc, mọi người rất là …. Không chịu nổi phải che mặt, Tô nãi nãi, cô làm sao lại lên tiếng lúc này.

Người nam sinh cao to tất nhiên cũng nghe được âm thanh của Tô Nặc, tầm mắt của hắn dừng trên người Tô Nặc.

“ Trước hết nói cho tôi biết Phó An Nhiên là ai, tôi liền nói cho cô biết vì sao tôi tìm cô ấy. “

Người nam sinh cao to vừa dứt lợi, mọi người đồng thời ngây ngẩn.

Ai mà tin được ! Anh ta cho rằng đang nói chuyện với những đứa bé mới 3 4 tuổi hay sao ?

Lúc mọi người đang châm chọc hắn, tiếng nói mềm yếu ôn nhu của Tô Nặc vang lên, cô chỉ là gương mặt lạnh nhạt của An Nhiên nói, “ Cô ấy chính là Phó An Nhiên, là Tiểu Nhiên nhà tôi, anh muốn gì, nói mau. “

Mẹ nó ! Mẹ nó ! Tô Tiểu Nặc, đầu óc của nha đầu này chỉ bày trí thôi sao ? Cô muốn náo loạn gì nữa đây !

Cố Hữu ngồi ở một bên, biểu cảm không thay đổi, nhưng tay lật sách của cậu hơi dừng lại một chút, nhưng cũng chỉ dừng lại một lát.

An Nhiên cũng bật cười, cô biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Người nam sinh cường tráng lướt qua biển người, tầm mắt rơi trên người An Nhiên.

Bị phản chiếu ánh sáng nên hắn vẫn chưa thấy rõ dáng vẻ của An Nhiên, hắn chỉ thấy một bóng người, nhưng chỉ cần một bóng hình cũng làm tâm hắn run lên.

Hắn đẩy đám người ở Thất ban ra, nghênh ngang bước đến chỗ của An Nhiên, nhìn An Nhiên từ trên cao xuống.

Đến gần, hắn thấy rõ được ngũ quan của An Nhiên.

Sau một lát thất thần, người nam sinh cường tráng ho nhẹ ra tiếng, rồi sau đó nói, “ Phó An Nhiên, tôi là Đổng Diệp, ở khoa kinh tế quản lí. “

Mọi người đều sửng sờ, đây là người đâu tiên đến gây chuyện là thông báo lai lịch ?

“ Sau đó ? “ Trong tay An Nhiên vẫn cầm truyện cổ Grimm, chưa bao giờ thay đổi.

Không nghĩ đến âm thanh lại dễ nghe như vậy.

Tâm tư của Đồng Diệp không biết bay đến nơi nào, khi hoàn hồn lại thì sắc mặt của hắn lại không tự chủ đỏ lên.

“ Uy, sao mặt anh lại đỏ lên, anh tìm đến Tiểu Nhiên nhà tôi làm gì ? Tôi nói cho anh biết, Tiểu Nhiên nhà tôi đã có người trong lòng, anh không thể so sánh với sự lợi hại của anh Phó, cũng không đẹp trai như anh Phó, anh đừng có ý đồ gì với Tiểu Nhiên ! “ Bộ dáng Tô Nặc giống như gà mẹ bảo hộ gà con, đem An Nhiên bảo vệ chặt chẽ kĩ càng.

Hiện tại, người ở Thất ban biết được anh Phó trong miệng Tô Nặc là ai, khi nữ thần không có ở đây, họ biết được nhiều chuyện từ trong miệng của Tô Nặc.

Khi mới nghe được, bọn họ rất kinh ngạc.

Phó An Nhiên chính là người họ Phó, là tiểu thư họ Phó trong truyền thuyết.

Như vậy, Mã Tịnh Như trước kia tự cho mình là tiểu thư họ Phó, sao cô (An Nhiên) lại không ra mặt làm rõ ? Mà càng làm cho họ không thể tiếp thu được chính là Mã Tịnh Như kia không biết đã biến mất nơi nào, hẳn là không muốn mất mặt khi nói mình là tiểu thư họ Phó.

Ai… Quả nhiên là muốn tiền đến muốn điên rồi chúa ơi.

Ngẫm lại, Thất ban bọn họ thật đúng là nơi ngoạn hổ tàng long.

Trước có tiểu thư họ Phó Phó An Nhiên, sau là thiếu gia họ Cố Cố Hữu, lại còn Tô Nặc không biết có bối cảnh thế nào, bọn họ có hỏi qua cô (Tô Nặc), cô nói cô cũng không biết, chỉ biết có một chú nhỏ rất lợi hại.

Được rồi, bọn họ không thể cùng nha đầu này so đo nhiều, có điểm đơn thuần, cũng là tốt, phải không ?

Đổng Diệp ho khan một tiếng, không còn có bộ dáng khí phách lúc trước nữa, ngược lại có chút ngại ngùng.

Cả người Thiệu Văn Cẩm dưa trên người Béo ca, ánh mắt hẹp dài hơi nheo lại, “ Tôi nói bạn Đổng Diệp này, cậu là coi trọng nữ thần nhà chúng tôi, nên bước lên thổ lộ đi ? “

Nháy mắt mọi người kinh sợ !

Mẹ nó, đến thổ lộ ? Là lần đầu tiên bọn họ thấy màn thổ lộ đặc biệt như vậy !

Đổng Diệp còn đang sửng sờ nghe được lời nói này của Thiệu Văn Cẩm, hắn vội vã lắc đầu, nhưng lại trưng ra bộ mặt đã đỏ.

“ Không, không, không phải ! Tôi làm sao lại thích Phó An Nhiên ! “ Lắc đầu phủ định, kiên quyết không nói.

Ở Thất ban mặc kệ là nam sinh hay nữ sinh, khi nghe lời nói như thế, trong nháy mắt mặt đen xuống, “ Anh nói lời này là sao ? Nữ thần của chúng tôi không xứng với anh sao ? Anh là cái thá gì ? “

An Nhiên thở dài.

Đây rốt cuộc là sao? Cô chỉ mới không xuất hiện hai tháng thôi mà.

Trong nháy mắt, mặt của Đổng Diệp đỏ bừng.

“ Anh đến là muốn làm gì ? “ An Nhiên khép lại truyện cổ Grimm, ánh mắt thanh lãnh dừng trên người hắn ta.

Thân người của Đổng Diệp không tự chủ run lên, “ Tôi…bạn của tôi muốn gặp cô, không đúng, là cô phải đi gặp bạn tôi. “

“ Anh là ai ? Mà lại dám ra lệnh với nữ thần của chúng tôi ! “

“ Cút đi ! Nếu anh không muốn bị đánh, liền cút nhanh. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.