Anh Yêu Em

Chương 55




Tư Đồ Ngạo ngồi trước thư án xem tình báo về tất thảy mọi chuyện xảy ra trên tứ quốc những năm gần đây. Có những thứ khiến Tư Đồ Ngạo thật ngạc nhiên, đúng là chỉ qua mấy năm đã có quá nhiều biến đổi.

Trước đây Tư Đồ Ngạo tạo ra hệ thống tình báo khắp ngũ quốc cho nên trên mỗi tấc đất, mỗi một chuyện xảy ra, mỗi con người đều không thoát khỏi lòng bàn tay của nàng. Đây được coi là bí thuật quân sự lớn nhất của Nam Triều, cho dù Tư Đồ Ngạo có chôn vùi loại vũ khí trấn quốc là “nỏ thần” thì vẫn đảm bảo rằng hệ thống phòng ngự quốc gia không bị lung lay.

Cái gọi là “không sợ sóng trước chỉ sợ sóng sau” nàng đã lường đến, tự nhiên cũng nhìn xa tính rộng hơn so với người khác. Trên khắp mọi nơi không ngừng xuất hiện các thế lực ngầm, những thế hệ trước đã qua không bàn đến nhưng những thế hệ sau cùng thời với nàng chính là đối thủ tiềm ẩn có khả năng đối đầu trực tiếp cùng nàng trong tương lai.

Từ thuở nhỏ, nàng đã bày mưu cùng hai huynh trưởng không ngừng đem những đứa trẻ sơ sinh về nuôi dưỡng ngầm, sau khi chúng có nhận thức đưa đi khắp các quốc gia hoạt động tình báo dưới dạng khất cái, trẻ mồ côi hoặc ngụy trang thành nô lệ... Điều này bao gồm hai mục đích:

Thứ nhất, tất cả các thế lực ngầm đều bí mật thu thập nguồn lực từ bên ngoài, đa số là đem những đứa trẻ mồ côi về huấn luyện. Nắm bắt được điều đó, nàng đem người mình đưa ra bên ngoài thực hiện kế hoạch nằm vùng. Tuy nhiên, tránh việc nuôi ong tay áo, nàng sử dụng người dân Nam Triều hoặc biến chúng thành người Nam Triều và tiến hành tẩy não để chúng hoạt động trên lý tưởng bảo vệ quốc gia với tư cách là quân dân Nam Triều.

Thứ hai, những đứa trẻ không được thu nhận thì thi hành nhiệm vụ liên kết xây dựng hệ thống tình báo. Cái này là nàng bắt chước theo truyện của nhà văn Kim Dung lập ra “cái bang phái”, không ngờ lại thành công ngoài mong đợi.

Cứ như vậy, Tư Đồ Ngạo dù không lập ra ám các, thất sát, không cần mở tửu quán, khách điếm, thanh lâu… tin tức cũng hướng nàng tìm đến, vì tất thảy đều là người của nàng.

- Mấy năm qua ẩn cư sơn lâm không nghĩ đến lại có nhiều thứ thú vị như vậy đâu. – Tư Đồ Ngạo vô thức thành lời, ai kêu nàng giao hết cho nhị vị hoàng huynh làm chủ mà chi, đến bây giờ lại là kẻ không theo kịp thời cuộc.

Tư Đồ Ngạo không ngờ Đông Li quốc sau khi thay đổi hoàng hậu liền đem Đông Li Triệt Tinh, Đông Li Duệ Phàm cùng Đông Li Tử Huân lên nắm đại cuộc: một là đương kim hoàng đế đương nhiệm, một là Định quốc chiến thần uy phong lừng lẫy, một tiểu vương gia trí lực dồi dào. Thật đúng là tử bằng mẫu quý.

- Aiz… mình cư nhiên lại cùng hai huynh đệ nhà họ Đông đối đầu. – Nghĩ tới chuyện xảy ra ở Thiên Hương Lâu, Tư Đồ Ngạo thần kinh hơi dao động.

- Quả không sai, Công Tôn Trường Khang vô cùng ưu tú, tuổi còn rất trẻ lại làm tới chức Hàn lâm học sĩ đứng đầu Hàn Lâm Viện, hắn lại là con của Công Tôn Sách - Thừa tướng Đông Li Quốc.

Nhắc tới mới nói, Thiên Hương Lâu đúng là địa phương không đơn giản, người đứng sau nó lại chính là Vương gia phế vật của Hiên Viên quốc – Hiên Viên Vô Song nổi tiếng ba không: không tài – không mạo – không thực quyền. Quả thật tai nghe mắt thấy cũng không biết rõ lòng người.

Bên trong mật thư còn đặc biệt nhắc đến đại Boss phía sau, hoàng đế Hiên Viên quốc Hiên Viên Vô Thương chính là một con cáo già.

- Huynh đệ nhà hắn cũng không tồi nha!

Vương triều của huynh đệ họ Vạn phía Bắc đang rối rem nguyên nhân là vì Vạn đại (biệt danh Tư Đồ Ngạo đặt cho lão ca hoàng đế Vạn Bách Tuế) đến thời điểm lập thái tử lại không biết nên chọn nhi tử của hắn hay là nhi tử của Vạn nhị (biệt danh của Vạn Bách Nhan, đệ đệ của Vạn Bách Tuế). Chính sự phân vân này dẫn đến cuộc nội chiến. Bất quá, huynh đệ nhà họ Vạn đều là kẻ hữu dũng vô mưu không có gì bàn đến nhưng vị Hoàng tử Bắc tộc Vạn Cảnh Du, nhi tử của Vạn nhị lại là nhân vật cần lưu ý.

- Xưa nay phế trưởng lập thứ không phải chuyện dễ bàn. Vạn nhị có thể dưỡng ra một nhi tử cá biệt như vậy cũng quá phi thường đi. – Tư Đồ Ngạo vài phần chế nhạo. Nhưng ngay sau đó liền không khỏi suy nghĩ, tam cường quốc trước kia giờ đây đâu đâu cũng có nhân tài, thế cục khó lường.

Tiếng bước chân truyền tới từ xa, Tư Đồ Ngạo ấn tay xoa nhẹ lên chống mật thư, lập tức tất cả trở thành bột phấn bay theo gió. Có thể thấy nội công của nàng đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa.

Cửa phòng mở, đôi chân xinh đẹp bước vào.

- Ta nói tiểu mỹ nhân nhà nàng không phải là đang chiếm dụng tư phòng của ta làm của riêng đấy chứ? – Mạc Tư Kỳ

Tên tiểu bạch kiểm này đối với chuyện gió trăng kinh nghiệm đầy mình, hắn chỉ cần liếc một cái liền biết người nọ là nam hay nữ. Mặc dù Tư Đồ Ngạo nửa điểm cũng không có bộ dáng nữ nhân nhưng tiếp xúc lâu như vậy hắn không thể nào không nhận ra. Tư Đồ Ngạo cũng không có ý định che dấu nên mặc hắn.

- Có gì không được sao? – Tư Đồ Ngạo ở Thanh Phong Lâu bao nuôi Mạc Tư Kỳ nên chuyển tới đây đóng đô luôn.

Mạc Tư Kỳ nhoẻn miệng cười quỷ dị, tiến đến ôm lấy nàng, tham luyến hít lấy hương thơm thanh thuần và mùi vị riêng biệt trên người nàng.

- Được, dĩ nhiên ta rất cao hứng cùng nàng ôm ấp yêu thương. – Mạc Tư Kỳ giọng điệu ái muội, vùi vào cổ nàng.

Tư Đồ Ngạo rùng mình, da gà rơi đầy đất, cái gì mà “cùng hắn ôm ấp yêu thương”, cái tên siêu cấp lẳng lơ này, nàng thèm vào.

- Cắt. Không cần hướng ta thả dê. – Tư Đồ Ngạo gỡ mấy cái xúc tua bạch tuột bám trên người nàng ra.

Mạc Tư Kỳ dở khóc dở cười, là nàng bao nuôi hắn đó, sao lại nghe như hắn trêu chọc dân nữ nhà lành vậy trời. Mặc kệ, hắn vẫn cứ muốn ở cùng nàng.

- Trước lúc ta vào nàng đang làm gì? – Mạc Tư Kỳ tò mò.

- Đang xem tư liệu mật báo về một số chuyện trên khắp tứ quốc. – Tư Đồ Ngạo.

- Thật thà vậy sao? Không đề phòng ta sao? – Mặc Tư Kỳ

- Không cần thiết. – Tư Đồ Ngạo dĩ nhiên cũng đã điều tra qua hắn.

- Ồ, nàng không nên vô phương tin tưởng người khác như vậy. – Mặc Tư Kỳ gian xảo.

- Vậy ngươi chính là cái người khác đó? – Tư Đồ Ngạo đùa bỡn.

- Vì vậy nên nàng sớm biến ta thành người của nàng đi. – Mặc Tư Kỳ ám muội ép nàng hướng tới giường.

Tư Đồ Ngạo lắc một cái thoát li làm hắn vồ ếch trên giường.

- Ta không muốn ở chỗ không sạch sẽ nha. – Tư Đồ Ngạo đi ra tới cửa.

- Ta sẽ đổi giường được không? – Mặc Tư Kỳ nói với theo nhưng nàng đã đi rồi, còn lại hắn nằm dài trên giường nở nụ cười yêu nghiệt, bộ dáng lẳng lơ làm người khác muốn phạm tội, rất tiếc không ai chiêm ngưỡng.

Tư Đồ Ngạo trở về khách điếm trời cũng nhá nhen tối, không nghĩ tới có người đang xếp hàng đợi nàng. Vừa thấy Tư Đồ Ngạo bước tới cửa khách điếm, ba người một trước hai sau hướng nàng khom lưng.

- Ngài chính là Tư Đồ công tử? – Hồng phúc bên cạnh hoàng thượng, Lý công công.

Tư Đồ Ngạo thẩn thờ, vậy ra hoạn quan của thời đại này là đây sao? Cái dạng được miêu tả: mặt trát đầy phấn, môi đỏ son nước, tiếng nói nhỏ nhẹ, giọng eo éo, tướng đi ẻo lả, tay xếp hoa lan. Nhân vật làm khuynh loát triều chính trong lịch sử Trung Quốc xưa?

Tuy nhiên, Tư Đồ Ngạo lại không có hiềm khích đối với hoạn quan vì lịch sử Việt Nam nước nàng lại có rất nhiều danh thần xuất thân từ hàng yêm hoạn, điển hình như: Lý Thường Kiệt, Hoàng Ngũ Phúc, Lê Văn Duyệt*.

(*Người hoạn quan thứ nhất nổi danh trong lịch sử Việt Nam là Lý Thường Kiệt đời nhà Lý với chiến công “phá Tống bình Chiêm“.

Người hoạn quan thứ hai cũng rất tiếng tăm là Việp Quận công Hoàng Ngũ Phúc làm quan dưới đời vua Lê Hiển Tông, đã cùng Phạm Đình Trọng dẹp yên hai cuộc khởi nghĩa của Nguyễn Hữu Cầu và Nguyễn Danh Phương, khi về hưu được phong làm Quốc lão. Về sau ông đem đại quân đánh vào Phú Xuân, bắt được Trương Phúc Loan rồi trấn thủ Thuận Hóa, chấm dứt một giai đoạn phân tranh Nam – Bắc kéo dài hơn 200 năm.

Người thứ ba là Tả quân Lê Văn Duyệt khai quốc công thần triều Nguyễn mà nay mộ của ông tại Bà Chiểu, Gia Định vẫn là một đền thờ được dân chúng chiêm bái gọi là Lăng Ông. Lê Văn Duyệt tuy cũng xuất thân hoạn quan nhưng ông bản chất là người ái nam ái nữ chứ không phải tự thiến để thành quan thị như Việt Quốc công Lý Thường Kiệt hay Việp Quận công Hoàng Ngũ Phúc.)

Về điều này, Tư Đồ Ngạo bày tỏ một phần thương tiếc đối với các hoạn quan, họ đã trải qua biết bao đau khổ về mặt thể xác lẫn tinh thần. Hoạn quan chẳng qua là dùng để quản lý hậu cung, Nam Triều nữ quốc cũng không cần chức quan này, việc phục dịch trong cung cấm chủ yếu là do nữ tỳ thực hiện, cũng không phải không có nam tỳ nhưng họ hoàn toàn là trai thẳng.

Lý công công một bên lưng sắp cụp xuống đất vẫn chưa thấy nàng có động tĩnh gì, hắn không kiên nhẫn ngước nhìn nàng, miệng hắn bỗng co quắp lại, bộ dáng nàng là đang nghiên cứu hắn sao? Lại còn là trắng trợn nghiên cứu nữa chứ.

Chính là khi Lý công công ngước mắt lên, Tư Đồ Ngạo vẫn không ngừng thẩm định hắn. Lý công công thoạt nhìn cũng giống như một lão nhân gia bình thường, tóc hoa tiêu, khuôn mặt cũng không tính là phúc hậu nhưng lại có điểm hiền từ của bậc lão nhân. Giọng nói lạt đi chút ít nhưng vẫn có độ trầm nhất định chứ không đến nổi lanh lảnh, cũng có thể là do ảnh hưởng của tuổi tác. Rất sạch sẽ tươm tất, không ngửi thấy mùi son phấn.

- Tư Đồ công tử, hạ quan đến là để tuyên chỉ. – Lý công công hơi to giọng.

- Ừ, tuyên đi. – Tư Đồ Ngạo hồi hồn.

Lý công công đứng thẳng người trịnh trọng, hắn giọng. Những người có mặt dưới sảnh khách điếm đồng loạt quỳ xuống nhưng hắn nhìn lại Tư Đồ Ngạo vẫn thẳng lưng, ngẩn mặt không có biểu hiện gì cho thấy nàng chuẩn bị tiếp chỉ cả.

- Tư Đồ công tử người cần phải quỳ gối tiếp chỉ. – Hắn nhẹ giọng nhắc nhở.

- Cũng không cầm chiếu chỉ, bắt ta hướng ngươi quỳ gối sao? – Đùa gì vậy, cả hoàng đế còn không có cửa bắt nàng quỳ đâu. Luận thân phận thì nàng chính là đương kim Hoàng thái nữ Phượng Hiên công chúa Nam Triều đó nha, nàng đối với mẫu hoàng cũng chỉ khom lưng chứ không phải quỳ đâu.

- Khụ… Hoàng thượng có chỉ Tư Đồ Ngạo tuổi trẻ tài cao, học phú ngũ xa, tài trí hơn người, tinh thông tài nghệ. Mười ngày sau là đản sinh nhật của Nhu phi nương nương, trẫm lệnh cho ngươi tổ chức biểu diễn tiết mục góp vui, tin chắc ngươi sẽ không làm cho trẫm thất vọng... Khâm thử. – Thấy không được gì nên hắn đành đọc luôn.

Vừa nghe xong, Tư Đồ Ngạo liền âm thầm hỏi thăm sức khỏe mỗ hoàng đế:

“Xin ông trời cho ta nghĩ tu năm phút, ta bận chửi thề nga. Thật con mẹ nó mất dạy, cái này là trần trụi trả thù đây mà. Ta tùy tiện đọc thơ của người khác lại ngang nhiên nói ta học phú ngũ xa; cứ cho là tài trí hơn người cũng không cùng nghĩa với tinh thông cầm nghệ nha. Tên khốn nhà hắn muốn lấy lòng mỹ nhân thì tự đi mà trình với diễn, dám ra lệnh cho ta. Đúng là tên cẩu hoàng đế nhỏ nhen, yếu sinh lý…”

- Tư Đồ công tử hãy nói: “Thần lĩnh chỉ tạ ơn” đi. – Lý công công nhắc nhở

- Ờ. – Tư Đồ Ngạo nhàn nhạt trả lời.

Đợi một lúc cũng không thấy nàng nói, Lý công công nhắc lại:

- Tư Đồ công tử mau nói: “Thần lĩnh chỉ tạ ơn” đi.

- Thì ờ! – Tư Đồ Ngạo

Lý công công khóe miệng co rút kịch liệt, đây là lần đầu tiên hắn đi tuyên chỉ gặp phải trường hợp này, phải nói cho dù đi tuyên thánh chỉ tru di cửu tộc nhà người ta cũng không có khó xử như vậy đâu. Hắn thấy tiếp tục dây dưa với tên tiểu tử này cũng không có quả ngon, thánh thượng còn đang chờ hắn về hầu hạ, hắn đã đợi nàng từ tản sáng đến tận giờ này, còn không mau về, cửa thành đóng lại mất. Vậy nên hắn rút gọn…

Lý công công đi rồi, Tư Đồ Ngạo về phòng suy tính một phen.

- Khi không lại bắt ta trình diễn, trình diễn cái cùi lôi, ta là khỉ sao, tên yếu sinh lý cùng tên Đăng Đồ Tử đúng là vật hợp theo loài mà… Lão nhị nhà ngươi không xài được thì ta nói không xài được, còn dám hướng ta kiếm chuyện… khốn kiếp… đúng là rảnh quá mà… - Tư Đồ Ngạo tức khí.

Xa xôi trong cung, Đông Li hoàng đế Đông Li Triệt Tinh mạnh mẽ hắt xì một cái, mà cùng thời điểm ở Duệ vương phủ của Định quốc chiến thần Đông Li Duệ Phàm cũng đồng dạng hắc hơi rõ lớn. Bọn họ có phải bị cảm lạnh rồi chăng?



Tính tới tính lui, Tư Đồ Ngạo nảy ra ý định mời Diệp Khuynh Thành đến biểu diễn, chỉ cần chỉ điểm nàng ta một chút liền có tiết mục hay lại nói nàng ta là người Đông Li quốc đối với những thứ thịnh hành ở đây nàng ta rõ nhất, nàng lại không cần động tay động chân, quá tốt rồi.

Nói liền làm, Tư Đồ Ngạo đến Xuân Mãn Lâu tìm Diệp Khuynh Thành, thật không ngờ hoàng đế yếu sinh lý muốn cùng nàng đối đầu đến cùng đây mà, hắn cư nhiên ra tay trước với Diệp Khuynh Thành, thật là tức chết nàng. Có điều là Tư Đồ Ngạo không biết, Diệp Khuynh Thành ở Lạc Châu là đại mỹ nhân tài sắc vẹn toàn, đặc biệt là khả năng ca múa vì vậy nàng ta thường được đưa vào cung biểu diễn, không liên quan đến mỗ hoàng đế, hắn ta cũng thật oan uổng.

Tìm kỹ nữ không làm ăn gì được nên Tư Đồ Ngạo đi tìm kỹ nam, nàng đến Thanh Phong Lâu tìm Mạc Tư Kỳ.

- Nàng sao vậy? – Mạc Tư Kỳ hồng y lập lòe ngắp thức ăn đưa đến miệng nàng.

- Tất cả là tại tên Yếu sinh lý làm hại ta bụng đầy tức khí. – Tư Đồ Ngạo ngoạm lấy đồ ăn, không quên kể tội mỗ hoàng đế.

- Dám mắng Ngài ấy như vậy, nàng là người đầu tiên. – Mạc Tư Kỳ thú vị nhìn nàng.

- Ta mặc kệ, ta cứ không làm đó, xem hắn làm gì được ta? – Tư Đồ Ngạo ngang ngược.

Mạc Tư Kỳ đưa tay lau lau khóe miệng của nàng, rất sủng nịnh điểm lên chóp mũi của nàng.

- Tiểu gia hỏa nhà nàng khẩu khí cũng thật lớn, mà nàng có thể đánh đàn chứ? – Mạc Tư Kỳ.

- Có thể. – Tư Đồ Ngạo miệng đầy thức ăn.

- Vậy thì đơn giản rồi, tùy tiện tấu một khúc là được. – Mạc Tư Kỳ.

Tư Đồ Ngạo suy nghĩ: “Ừ ha, mình biết đánh đàn tranh cũng biết đánh guitar, trực tiếp đàn một bản, cần gì làm màu, hắn cũng không thể bắt lỗi.”

- Hảo nha. Ngươi đúng là phúc tinh của ta. – Tư Đồ Ngạo bừng tỉnh.

- Còn có thể là tri kỹ bên gối của nàng nữa. – Mạc Tư Kỳ không buông tha cơ hội.

Tư Đồ Ngạo liếc hắn cả cây số, chọc hắn cười ngất.

Ăn uống no nê, liếc thấy chiếc giường đã được hắn đổi mới, nàng liền nằm lăn ra không quên hướng Mạc Tư Kỳ cảnh cáo:

- Ngươi dám làm quỷ áp giường, ta liền tịnh thân ngươi. – Tay nàng không quên làm hình cây kéo.

- Ta quạt cho nàng ngủ. – Hắn tới nằm bên cạnh nàng, lấy quạt quạt cho nàng. Bên cạnh nàng thật thú vị, nếu được như vậy mãi thì thật tốt quá.



Tư Đồ Ngạo đi qua vài con phố tìm tới nơi làm nhạc cụ. Nàng tính làm một cây đàn guitar, mấy loại đàn khác không có gì đặc sắc, không thể quá cẩu thả. Bất quá mặc kệ cái bà Nhu phi gì đó, nàng lúc trước cũng có ý định làm cây đàn guitar để lâu lâu đem ra đánh cho đỡ buồn. Tiện thể làm luôn vậy.

Tư Đồ Ngạo mất cả ngày trời, tốn không biết bao nhiêu nước bọt mới khiến cho nhạc sư hiểu đại khái cái đàn mà nàng muốn làm. Nào là thùng đàn, đầu đàn, bộ khóa, lược đàn, cần đàn, mặt phím, ngựa, xương đàn, pin… đủ các thứ. Một hồi vẽ vời, một hồi mô tả, một hồi giải thích, thật mệt chết người. Nhưng cuối cùng một ngày bận rộn cũng khép lại bình yên bên chiếc gối…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.