Anh Yêu Em, Cô Ngốc Mất Trí

Chương 27: Bây giờ anh đã không còn yêu em




An hầu gia An Ngọc trưởng nữ An Tri Cẩm, Tần Tu Dương trước đây cũng không có ra mắt nàng, nhưng thấy nàng lúc này mặc một thân hỷ phục, không cần nghĩ cũng biết thân phận của cô gái trước mặt, hắn thu liễm vẻ mặt lạnh lùng, khóe miệng giương lên, cười nói, “Lục hoàng muội thân thủ tốt, mới vừa rồi nếu không phải lục hoàng muội tay mắt lanh lẹ, chỉ sợ Thái hậu ban tặng Ngọc Như Ý đã bị lục đệ lỡ tay rớt bể.”

Đương nhiên, hết sức tự nhiên tán dương một phen, liền đem việc mới vừa rồi phát sinh giải thích rõ ràng, đem hiềm nghi của mình đẩy đi sạch sẽ, làm cho người ta nghe không ra sơ hở chút nào.

An Tri Cẩm nhìn nam tử trước mặt vẫn điềm tĩnh như thường, ánh mắt xẹt qua một tia thâm ý. Trong lòng trực giác nói cho nàng biết, nam nhân vẻ mặt lạnh nhạt cười yếu ớt này không đơn giản.

Nếu không phải nàng mới vừa rồi vừa lúc từ thiên sảnh đi ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Tần Tu Dương khóe miệng cười lạnh, đúng lúc nhìn thấy ống tay áo của hắn phất qua cái hộp gấm kia, chỉ sợ nàng cũng sẽ không chút nào hoài nghi hắn, thậm chí căn bản sẽ không hoài nghi đến trên người hắn.

Một người có thể nói dối mặt không đỏ tim không đập, hơn nữa còn nói xong tốt như vậy, chỉ có thể cho ra một cái kết luận, đó chính là hắn thường xuyên nói dối, rất biết giả khuôn làm dạng gạt người.

Đây là ấn tượng đầu tiên của An Tri Cẩm đối với Tần Tu Dương.

“Điện hạ khen trật rồi, nói đến tay mắt lanh lẹ, điện hạ càng sâu một bậc a.”

Mới vừa rồi trên đường tới, Tôn quản gia đã đem đại khái tình huống giới thiệu một chút cho nàng, nàng biết thân phận của mình, cũng biết Vương gia vừa mới bị hãm hại đúng là phu quân của mình, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn có chút khó có thể tiếp nhận sự thực rằng mình có phu quân, bất quá nàng nhanh chóng đứng về phía của mình - tự nhiên là đứng về phía phu quân bên này.

Mà trước mắt, vị Ngũ điện hạ này muốn hãm hại phu quân nàng, vậy dĩ nhiên là là địch nhân .

Đối đãi địch nhân, nàng luôn luôn chỉ quán triệt một chữ, đó chính là giết không tha. Chỉ bất quá vị trước mắt này là đương kim Ngũ hoàng tử, giết chắc chắn là quá khả năng.

Tần Tu Dương nghe giọng nói nhàn nhạt của An Tri Cẩm, cười khan hai tiếng, mọi người không biết nội tình, nhưng trong lòng hắn hết sức rõ ràng An Tri Cẩm ám chỉ trong lời nói .

Ánh mắt quét qua mọi người làm họ yên lặng như tờ, An Tri Cẩm khóe miệng giương lên, thanh âm không lớn, “Hôm nay đa tạ các vị tới phụng bồi, bổn Vương phi ở chỗ này thay Vương gia tạ ơn chư vị, chẳng qua là hiện tại đã tối, nói vậy chư vị cũng đã ăn uống xong, xin mời trở về phủ đi.”

Mọi người vừa nghe, vội vàng rối rít đứng dậy chắp tay cáo từ, không nói đến An Tri Cẩm, chủ nhận đã hạ lệnh tiễn khách, riêng mới vừa rồi Tần Tu Dương trừng trị bạn rượu họ Lý kia chỉ là khúc nhạc dạo ngắn, cũng đủ để cho đám người này từ cảm giác say tỉnh táo lại, người người cảm thấy bất an, sợ Tần Tu Dương thấy ngứa mắt, mượn mình khai đao .

Tần Tử Minh nhân vật chính đã về phòng, khách nhân rời tiệc, Tần Tu Dương trong lòng biết trò khôi hài tiệc cưới tối nay cũng nên kết thúc, mà nhiệm vụ của hắn cũng đã hoàn thành, chỉ cần chờ ngày mai phụ hoàng ban thưởng.

“Lục hoàng muội, lục đệ tối nay say đến không rõ, làm phiền ngươi chiếu cố hắn.” Mặc dù bị nhìn thấy năng lực, nhưng ở trước mặt mọi người nên giả bộ dáng nào, Tần Tu Dương hết sức am hiểu điểm này, hắn đứng dậy sửa sang lại áo, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai An Tri Cẩm.

An Tri Cẩm ánh mắt thoáng nhìn, dư quang rơi vào ngón tay thon dài trên bả vai, cười nói, “Đây là bổn phận, cảm ơn Ngũ điện hạ quan tâm.”

Tần Tu Dương gật đầu cười, bước đi theo khách nhân cùng nhau đi ra ngoài cửa.

An Tri Cẩm đi theo phía sau hắn, làm bộ muốn đưa mọi người xuất phủ, nhìn bóng lưng hắn, mắt càng thêm thâm trầm.

Ngoài phòng tuyết rơi, tinh tế vỡ nát như phấn vụn, bồng bềnh bay theo gió, rơi vào trên mặt trong nháy mắt liền biến thành nước. Sau lưng gã sai vặt mở ô giấy dầu, Tần Tu Dương nhìn thoáng qua bầu trời âm u, nhấc chân muốn đi xuống bậc thang ngoài cửa.

Chân trái còn chưa bước xuống, bỗng nhiên liền cảm giác nơi đầu gối đùi phải bị vật cứng đánh trúng, một trận đau thấu tim thấu xương truyền đến, còn không đợi hắn kịp phản ứng, chân liền bị khống chế mềm nhũn, cả người mất đi trọng tâm, hướng dưới bậc thang đánh tới.

“Điện hạ!” Gã sai vặt đi theo bên cạnh thấy vậy, hô to một tiếng, vội vàng ném ô giấy dầu trong tay muốn đi đỡ hắn.

Chẳng qua là gã sai vặt còn chưa xuống bậc thang, liền phát hiện bóng dáng hồng sắc đã trước hắn một bước, ngồi xổm người xuống đi đỡ Tần Tu Dương, “Điện hạ, ngươi không sao chứ?”

Tân khách phía trước nghe được âm thanh khác thường vang lên phía sau, rối rít quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Tần Tu Dương ngã xuống đất tuyết gặm bùn, An Tri Cẩm đang đỡ hắn, hắn hiện ra vẻ âm trầm, khuôn mặt cũng là màu trắng tuyết, bộ dáng hơi có chút chật vật.

“Phốc phốc” , trong đám người không biết là người nào không có đầu óc phát ra một tiếng cười khẽ, thanh âm tuy nhỏ, nhưng rất rõ ràng rơi vào trong tai Tần Tu Dương, hắn có chút tức giận lau mặt một cái, ánh mắt nhanh chóng từ trong đám người quét qua, muốn tìm ra người thất thanh bật cười.

Đầu gối truyền tới đau đớn nhắc nhở hắn chuyện vừa rồi rõ ràng cho thấy có người cố ý, vì muốn để hắn bị bêu xấu, mà người, nhất định là một người ở trong nội viện này, nếu bị hắn tìm ra, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người này!

Nhìn ánh mắt âm lãnh của hắn, mọi người rối rít cúi đầu, không dám nhìn tới hắn.

“Ôi điện hạ, ngươi chẳng lẽ là uống nhiều rượu, làm sao đột nhiên ngã xuống rồi?” An Tri Cẩm làm bộ như kinh hãi, trong giọng nói mang theo một tia quan tâm nói, “Có thể đứng lên không? Có làm bị thương nơi nào sao?”

Trải qua việc vừa rồi, đầu gối đau đớn cũng đỡ hơn một ít, Tần Tu Dương rốt cục được An Tri Cẩm cùng gã sai vặt nâng đỡ đứng dậy.

Một trận gió mạnh thổi qua, hắn đột nhiên cảm thấy giữa háng chợt lạnh, còn chưa kịp đưa tay giữ lấy, quần liền đã từ trên hông trượt xuống, đôi chân trắng nõn cường tráng nhất thời bại lộ trong gió rét.

Mọi người thấy một màn này đều ngây ngẩn cả người, yên lặng vài giây đồng hồ, sau đó đột nhiên bộc phát một trận kinh thiên cười vang.

“Dĩ nhiên là màu hồng. . . . . .”

“Không nghĩ tới Ngũ điện hạ thậm chí có loại ham mê này. . . . . .”

“ này, ngươi nhìn, cùng ngươi so thế nào. . . . . .”

Các loại tiếng cười nhạo xen lẫn tiếng nhỏ giọng nghị luận, rối rít rơi vào tai Tần Tu Dương, hắn thậm chí có thể cảm giác được ánh mắt sáng quắc của mọi người rơi vào háng hắn, gương mặt tuấn tú không khỏi vừa đen vừa xanh, vừa xanh vừa đỏ, vẫn đỏ đến mang tai.

Từ khi hắn sanh ra ở trên đời này cho đến bây giờ, hắn chưa bao giờ mất thể diện đến như vậy !

Trên mặt hồng đến nóng lên, hắn vừa thẹn vừa giận, luống cuống tay chân khom lưng muốn đi nhặt quần trên đất, chẳng qua là đầu gối vừa mới cong, chân tựa lại một mềm, hai đầu gối quỳ trên mặt đất.

“Điện hạ. . . . . .” Gã sai vặt bên cạnh thấy thế vội vàng đi đỡ hắn lên.

Bọn người này ngày thường quen bị những người nhất đẳng hiển quý cao cao tại thượng chê cười, bây giờ thấy hiển quý bị bêu xấu, huống chi vị này là đương kim Ngũ hoàng tử tôn kính, tự nhiên lại càng vui.

Bên tai tiếng cười vang đinh tai nhức óc, Tần Tu Dương chỉ cảm thấy hận không thể đào hầm chui vào, hắn cực kỳ chật vật hai tay kéo quần lên, chẳng quan tâm cái gì khác, trực tiếp muốn bước nhanh hướng cửa phủ đi tới.

Hắn chỉ muốn nhanh lên một chút thoát đi những người này, chỉ tiếc đầu gối hắn còn rất đau, đi trên đường khập khễnh, căn bản đi khó chịu.

Mọi người cười vang , nhìn hắn được gã sai vặt nâng đỡ đi ra ngoài cửa phủ, đều bị sự tò mò dụ dỗ đi theo ra ngoài.

An Tri Cẩm đứng chắp tay ở trong viện, nhìn bóng lưng chật vật màu tím, mắt lộ ra một tia được như ý, nở nụ cười, nàng để vật trong tay áo rộng rãi, hạ thủ ở trong lòng bàn tay, đang nắm thắt lưng Tần Tu Dương.

Hôm nay ngoài phòng tuyết quá dầy, tiện nghi cho Tần Tu Dương, nếu là đổi lại thường ngày, định để cho hắn té đầu phải máu chảy, cũng không thể đứng lên.

Bất kể là vị Ngũ điện hạ này hay ai, nhưng cả đời, đụng tới An Tri Cẩm nàng, chỉ có thể coi là hắn xui xẻo.

“Tôn quản gia, đóng cửa đi.” Đưa mắt nhìn bọn người bừa bộn rời đi Vương Phủ, trong phủ rốt cục khôi phục thanh tịnh.

“Vâng.” Tôn quản gia vội vui hớn hở cao giọng phân phó gã sai vặt đóng cửa, lúc này mới đi theo phía sau An Tri Cẩm hướng sương phòng đi tới, “Tối nay thật là quá sảng khoái rồi, cuối cùng là vì Vương gia xả được cơn giận.”

Trong ngày thường bị sỉ nhục và trêu đùa vẫn luôn là Tần Tử Minh, bọn họ là hạ nhân, trong lòng mặc dù kìm nén, nhưng cũng không thể nói thêm cái gì, dù sao chủ tử nhà mình ở trong triều không quyền không thế, vừa không được hoàng thượng yêu thích, đừng nói Vương gia, bọn họ ra khỏi cửa Vương Phủ này sánh với những gã sai vặt quý phủ khác kém người một bậc.

An Tri Cẩm cười không nói, tối nay coi như là cho Tần Tu Dương ra oai phủ đầu, hắn mới vừa rồi là chuyện đột nhiên xảy ra, cho nên chỉ muốn rời đi, chờ đợi trở lại trong phủ bình tĩnh hồi tưởng lại chuyện này, nhất định sẽ nghĩ đến là nàng từ đó động tay chân, cứ như vậy, hai người coi như là chính thức kết thù.

“Lão nô trong lòng có nghi vấn” cao hứng rất nhiều, Tôn quản gia vừa quan sát An Tri Cẩm một chút, không nhịn được mở miệng nói, “Mới vừa rồi nhìn Vương Phi nương nương xuất thủ ném cục đá có lực đạo, tuyệt không phải tiểu thư nhà bình thường có thể làm đến, không biết nương nương kế thừa người phương nào?”

An Tri Cẩm nghe vậy dưới chân bước đi hơi chậm lại, nghiêng đầu lại, lúc này mới thật tình nhìn thoáng qua mặt của vị lão nhân này.

Nàng mới vừa rồi thủ sẵn cục đá trong ống tay áo phía dưới, ném ra tốc độ cực nhanh, khoảng cách vừa gần, không nghĩ rằng, lại bị người quản gia này đã gặp động tác tinh tế của nàng.

“Lão nô cũng không có ý tứ gì khác, chẳng qua là trong lòng nhất thời cảm thấy kinh ngạc thôi, nương nương coi như lão nô chưa nói qua những lời này đi.” Tôn quản gia thấy nàng trong mắt nổi lên vẻ cảnh giác, lúc này mới ý thức được mình thật giống như nói sai, vội vàng chắp tay nói, “Lão nô đi theo Vương gia nhiều năm, đối với Vương gia trung thành, tuyệt không hai tâm.”

An Tri Cẩm gặp bộ dáng hết sức lo sợ, không khỏi trừng mắt nhìn, mặt lộ vẻ thần bí, nhỏ giọng nói, “Tôn quản gia, ngươi đã biết, đây chính là bí mật của chúng ta, đừng nói cho người khác nha.”

Nàng mới đến, nếu là quá mức khác thường, bị hoài nghi thân phận vậy thì thật không ổn, người luôn phải học được cách che giấu tài năng của mình, bởi vì cái gọi là súng bắn chim đầu đàn, huống chi từ bản năng nghề nghiệp của nàng, phải thời thời khắc khắc ngụy trang tốt chính mình.

Bất quá Tôn quản gia vừa không phải cừu nhân của nàng, cũng không phải đối tượng nhiệm vụ của nàng, bị hắn phát hiện cũng không có gì quan hệ.

“Tự nhiên tự nhiên, xin nương nương yên tâm, lão nô tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài nói lung tung.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.