Anh Yêu Em, Cô Ngốc Mất Trí

Chương 14: Chớm nở




Hà Hoa vốn chỉ muốn làm tiệm gà quay, căn bản cũng không cần bao nhiêu tiền vốn, mười ngày nửa tháng cùng hộ nuôi gà trong thôn kết sổ sách một lần là được. Trước mắt cũng muốn làm tất cả lại từ đầu thêm lần nữa, năm trăm lượng vốn khởi động căn bản là không buôn bán tơ sống vải bông gấm vóc được.

Vương Chưởng Quỹ lại không biết suy nghĩ của Hà Hoa, còn ra sức tuyên truyền: “Tiểu Đông gia, mấy ngày nữa hội quán tơ lụa muốn mở tiệc chiêu đãi tân khách, nghe nói lần này thương bang Huy Châu, thương bang Sơn Đông, thương bang Sơn Tây thậm chí kinh sư đều có thương hộ tới đây, đây chính là một cơ hội rất tốt!”

Hà Hoa giật mình, Huy thương, Tấn thương, còn có người trong thương bang ở kinh thành, đây đều là thương hộ lớn động một cái là lấy ra vài chục vạn, còn không thì trăm vạn trở lên. Bọn họ chẳng những có vốn hùng hậu, quan trọng hơn là dựa vào lực lượng hội quán thương bang, căn bản đều buôn bán khắp nơi trên cả nước, thành thị hơi lớn một chút, cơ hồ đều có bóng dáng những thương hộ này.

Đại biểu của bọn họ tụ tập lại một lược, nhất định là có việc hệ trọng phải thương lượng, nếu là có thể tham gia một hai phần trong đó như vậy. . . . . .Tuy bây giờ không có tiền, nhưng có thể chuẩn bị sơ qua một chút?

“Vương Chưởng Quỹ, ông có biện pháp tham gia hội quán à?”

Vương Chưởng Quỹ ngây ra một lúc, sau đó có chút xấu hổ nói: “Ta cũng chỉ biết một hai Thương Hộ hoặc là một vài quản sự của nhà bọn họ mà thôi, hội quán này cũng không phải là tùy tiện ai cũng có thể vào. Chỉ là, thân thích của vị Hách đại gia kia nhận được thiếp mời, nghe nói Hách đại gia sẽ dẫn Nhị lang nhà bọn họ đi, còn nữa, Kiều phủ trong huyện cũng có người gởi thiếp mời. . . . . .”

Quẫn!

Người hai nhà này, tạm thời Hà Hoa không muốn cùng bọn họ có quá nhiều lui tới, huống chi là muốn đi cầu bọn họ?

Hà Hoa vội vàng cắt ngang lời nói của Vương Chưởng Quỹ: “Vương Chưởng Quỹ, bên Kiều phủ chúng ta cũng chỉ là quen sơ sơ với Cầm di nãi nãi, ngay cả nhà Đại Hải thúc đều là người khác dẫn theo, chuyện này ta thấy không đáng tin cậy, hay là thôi đi.”

Thấy bộ dạng Vương Chưởng Quỹ tha thiết chờ đợi chưa từ bỏ ý định, Hà Hoa đành phải nói với hắn: “Vương Chưởng Quỹ, qua hai ngày nữa, ta sẽ cho ông xem đồ tốt.”

Đuổi Vương Chưởng Quỹ đi rồi, Hà Hoa liền chui vào phòng bếp.

Trước kia nàng đã thí nghiệm qua vô số lần, gần đây rốt cuộc cũng thành công. Đến ngày thứ ba khi Vương Chưởng Quỹ tới, nàng đã làm xong hai cái bánh ngọt bơ sữa (trong lịch sử, thời Tống có “Viện váng sữa dê bò” chuyên quản bơ sữa, sản xuất pho mát), một cái hình vuông, một cái hình tròn hai tầng. Phía trên được trang trí một chút bông hoa, lá cây màu xanh, còn viết thêm chữ Phúc Lộc Thọ nữa.

Vừa lúc Quý Đồng Quý Quân đều ở đây, Vương Chưởng Quỹ thấy Quý Quân cầm một cái thìa nhỏ, múc một đóa hoa đút vào trong miệng, không khỏi há to miệng: “Đông gia, cái này có thể ăn hay sao?”

Hà Hoa cắt bánh ngọt hình vuông ra, đưa cho hắn một phần nhỏ: “Vương Chưởng Quỹ, ông nếm thử xem.”

Vương Chưởng Quỹ cẩn thận nếm, gật đầu nói: “Trơn mà không nhờn, thơm ngon vừa miệng, có thể nói sắc hương vị đều đủ cả. Hơn nữa chính là, cái này có chữ Thọ, cao hơn một bậc so với điểm tâm bình thường rồi!”

Vương Chưởng Quỹ chỉ vào chữ trên bánh ngọt hình tròn, xoa xoa tay hỏi: “Hẳn là còn có thể làm ra những chữ khác chứ? Cứ như vậy, thì vật này dùng để đi thăm người thân thăm bạn bè sẽ thành của lạ rồi. Có nhà nào mừng thọ, liền làm một cái có chữ Thọ ra, có nhà nào thi đỗ Trạng Nguyên, sẽ đưa một cái trúng trạng nguyên đi đến. . . . . . Tiểu Đông gia, cái này có khó làm không? Cần phải có gia vị gì?”

Vương Chưởng Quỹ này không hổ là dân làm ăn, thoáng một cái liền nhìn ra cách thức buôn bán.

Hà Hoa cười nói: “Gia vị rất đơn giản, chủ yếu chính là đường, trứng gà, bột mì, bơ. Chỉ cần đúc theo khuôn ra ngoài, dù kích thước hình dạng lớn nhỏ gì cũng có thể làm, chữ phía trên, vẽ lên cũng đều tùy ý có thể làm, lúc này trái cây tươi không nhiều lắm, nếu không, còn có thể để một chút trái cây lên. Chỉ là, cách làm cái này cũng không giống như gà quay gà kho, bất cứ ai cũng có thể làm được.”

Quý Quân ở một bên cười: “Chỉ là có chút ngọt quá. Hà Hoa, muội xem lần sau có thể làm ra mùi vị khác hay không.”

Hà Hoa trừng mắt nhìn hắn, thầm nghĩ, cũng chỉ vì ta còn chưa tìm ra được ớt tiêu, nếu không, làm ra một cái bánh cay, xem ca làm thế nào? Có thể, lần sau dùng một chút Mù-Tạc thử xem sao?

“Nói đúng hơn là, đây là một tuyệt kỹ?” Vương Chưởng Quỹ hai mắt tỏa sáng.

“Không sai, Vương Chưởng Quỹ, cái này ta dám khẳng định, hiện tại chỉ có một mình ta biết làm, đây là buôn bán độc quyền, ta gọi nó là bánh ngọt. Giống như ông nói, bánh ngọt không chỉ có hương vị thơm ngon, quan trọng hơn là ý cảnh của nó, ở mặt trên chúng ta làm ra đủ loại hoa văn đa dạng, bên ngoài lại làm thêm một cái hộp để đựng, đi thăm người thân thăm bạn nhất định là có thể diện. Tiền vốn cũng không hề cao, nhưng bán đi, có thể thu được một hai lượng bạc một cái cũng không phải là đắt, hay là, chúng ta cứ chào giá mấy chục lượng.”

Hà Hoa nhớ tới một truyện cười, một bộ y phục nhà buôn niêm giá hai trăm đồng, hơn mấy tháng không người nào hỏi thăm, về sau nhất quyết tăng lên chín trăm chín mươi tám đồng, liền bán được rất nhanh. Hiện tại nếu bánh ngọt là một món lạ, đi trên con đường cao cấp, độ giá cao lên, có thể sẽ tốt hơn.

Nhưng Vương Chưởng Quỹ lắc đầu thật mạnh, vẻ mặt ngưng trọng: “Tiểu Đông gia, chuyện này. . . . . . Bánh ngọt kiếm được lời như vậy, chỉ sợ có người quen mắt muốn tới quấy rối!”

Hà Hoa gật đầu, nghĩ đến tiệm gà quay theo phong trào, nghĩ đến vụ kiện tụng của Đại Hải thúc, trong lòng nàng biết rất rõ, cửa hàng bánh ngọt này vừa mở, nếu thật sự có thể kiếm tiền, khó tránh khỏi sẽ có người muốn thu mua người làm tới học trộm kỹ thuật, vậy cũng không nói được gì. Nếu có lòng dạ đen tối một chút, nhìn thấy bọn họ không có chỗ dựa, trực tiếp sử dụng quyền thế chèn ép hoặc là cũng cho nàng chọc phải một chặp ăn ra bệnh tới quan tòa, đến lúc đó nếu nàng không thức thời, chỉ sợ sẽ bị nhà tan cửa nát!

Vương Chưởng Quỹ không hổ là gừng càng già càng cay, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tai họa ngầm tồn tại.

Quý Quân tức giận nói: “Những thứ này không khác gì bọn đạo chích vô lại! Về sau nếu ta làm quan, nhất định phải công bằng phán xét, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ xấu!”

Hà Hoa thở dài, nếu như ca làm quan, trong những người này sẽ có cấp trên của ca, công tư phân minh, ca không cùng bọn họ thông đồng làm bậy, người ta chỉ tùy tiện nói một câu, là có thể xử lý ca, ca còn thế nào vì dân làm chủ?

Quý Đồng nhíu mày nói: “Nếu như vậy, chúng ta vẫn không thể làm được rồi. Nhà mình có thời gian, làm mấy việc khác là được rồi.”

Hà Hoa cười nói: “Một cái bánh ngọt được làm ra, tốn hao vẫn chưa tới một đồng bạc, tìm nhà có tiền bán đi, hoặc là có người muốn nịnh hót kẻ có tiền, một hai lượng bạc, bọn họ nhất định chịu ra. Buôn bán tốt như vậy, tại sao chúng ta không làm? Chỉ cần nghĩ ra được biện pháp chu toàn là tốt rồi.”

Làm việc này cần ít bạc hơn làm tơ sống tơ lụa. Hiển nhiên Vương Chưởng Quỹ cũng rất động lòng, tâm tư hắn linh hoạt, rất nhanh nói: “Tiểu Đông gia, chúng ta cần phải làm cùng người khác mới ổn?”

Cùng người khác làm, ở trong huyện Định Giang này, cũng chỉ có Kiều phủ và Tri Huyện có thế lực lớn nhất, ngoài ra chính là thương hộ vùng khác có bối cảnh một chút, Hà Hoa suy nghĩ một chút, nói: “Vương Chưởng Quỹ, ông đi tìm hiểu thử xem. Cửa hàng trong huyện này, trừ dựa vào Kiều phủ và Tri huyện lão gia, phái đoàn nhà ai lớn nhất, sau lưng bọn họ là ai? Hội quán tơ lụa bên kia, xem thử có nhà nào cũng mở cửa hàng điểm tâm hoặc là tửu lâu hay không.”

Vương Chưởng Quỹ lại ăn một miếng bánh ngọt mới nhấc chân, Hà Hoa cầm hộp đựng thức ăn ra, đưa một cái bánh ngọt chưa đụng tới đã chuẩn bị xong cho hắn: “Vương Chưởng Quỹ, cái này ông mang về cho bọn nhỏ trong nhà ăn đi.”

Vương Chưởng Quỹ hơi từ chối một hồi, cám ơn một nhà Hà Hoa rồi mặt mày hớn hở đi về. Tiểu Xảo vẫn không lên tiếng, thấy Vương Chưởng Quỹ đi rồi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn nói: “Tiểu thư làm ra hai cái ban đầu, cũng không đẹp bằng cái đó. . . . . .”

Hà Hoa cười nói: “Ở đây không phải vẫn còn sao? Cha và ca ca đều không thích ăn ngọt. Hai cái chỉ có hai chúng ta ăn, cho ngươi ăn thật no. Hơn nữa, về sau còn làm nữa, cũng có thể ăn tiếp.”

Tiểu Xảo lè lưỡi, cười thu lại bánh ngọt còn thừa bưng đi ra: “Vậy ta sẽ ăn một cái, cho ca ca một cái.”

Quý Đồng Quý Quân nghe lời nói của Vương Chưởng Quỹ, cũng đều không xem trọng việc kinh doanh này của Hà Hoa. Quý Đồng lại nói: “Hà Hoa, mấy năm qua chúng ta kiếm bạc cũng đủ rồi. Hiện giờ trong nhà còn có hai Điền Trang, cũng sẽ không thiếu ăn, cửa hàng này coi như không mở được cũng không có sao.”

Hiện tại đương nhiên là không lo ăn uống, nhưng là, bạc ai sẽ chê ít? Hơn nữa, bây giờ căn bản bọn họ cũng không đủ dùng.

“Cha, về sau ca ca đón dâu cần có một số bạc lớn, nếu ca ca trúng cử, đến lúc đó cũng cần có bạc đi Thượng Kinh giao lưu, chúng ta chỉ dựa hết vào hai Điền Trang cũng không đủ.”

Quý Đồng nhớ lại lúc bà mối Mã tới cầu hôn nhà Qúy Đại Hải cho ra sính lễ, chép miệng chậc lưỡi liền không lên tiếng nữa. Ngược lại Quý Quân, mặt đỏ lên, không chịu yếu thế nói: “Cha, đồ cưới của Hà Hoa chúng ta cũng nên chuẩn bị. Về sau cửa hàng này, Hà Hoa không tiện ra mặt, con đi là được. Con làm ca ca, cũng không thể thấp kém hơn muội muội.”

Hà Hoa thấy Quý Quân tuy có chút nhiệt huyết, nhưng suy cho cùng không phải là một người cổ hủ, tức thì thoải mái nói: “Được nha!”

Quý Quân không ngờ nàng hào phóng đến vậy, ngốc lăng một câu cũng nói không ra được.

Hà Hoa khẽ mỉm cười, nhưng mà trong lòng cũng chuyển động, Kiều Ngũ gia là một cái hoàn khố (ý chỉ củi mục không làm được việc), có Cầm di nãi nãi ở đó, bọn họ cũng không tiện đi đến gần người của Kiều gia, Kiều phủ này, về sau cũng chỉ là xả giao ngoài mặt thôi, không thể quen thân. Về phần Tri huyện lão gia, cũng sắp mãn nhiệm kỳ rồi, lúc này dính líu vào mất nhiều hơn được.

Quan thương thông đồng mới có thể làm lớn, những bang Huy thương, Tấn thương, thương bang Kinh Sư kia, đều là có người trong triều. Để xem Vương Chưởng Quỹ tìm hiểu thử như thế nào, nếu có thể bắt được một núi dựa lớn, còn có thể cho Quý Quân giao lưu quan hệ, việc buôn bán bánh ngọt này nàng tặng không đưa cho người ta cũng có thể.

Nếu thật sự không được, chẳng lẽ phải đi tìm Đại Hải thẩm, đi nhà thân thích kia của họ nhờ vả sao?

Sáng ngày hôm sau, Vương Chưởng Quỹ liền vội vàng chạy tới, khi nhìn thấy Hà Hoa, một hơi còn chưa thở xong, thì để xuống ly trà mà Tiểu Xảo đưa cho hắn, nghểnh cổ nói: “Tiểu Đông gia, có người. . . . . . Có người nói muốn mua phương pháp làm bánh ngọt, là người ở Kinh thành tới!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.