Anh Yêu, Đừng Có Ăn Vạ

Chương 7: Hoàng thượng




Tình cảm khó có thể tự động kiềm chế

"Này, chàng mau thả ta xuống." Lạc Tử Mộng bị hắn ôm ngang vào trong ngực, lại nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ bất mãn của hắn, nàng cảm giác hắn đang giận dữ chuyện gì đó.

Hắn mấp máy môi mỏng, không mở miệng, ôm nàng đi vào trong xe ngựa.

Thiệu Tần và Tiểu Đông, hai người hai mặt nhìn nhau không nhịn được cười ra tiếng, Tiểu Đông một tay chắp ở sau lưng, một tay vỗ vai Quý Vân Hạc , nở một nụ cười có ý vị, sau đó lắc đầu bước về phía xe ngựa.

Thiệu Tần nhíu mày thở dài, cũng vỗ vai hắn, cố nén cười nhỏ giọng mà nói ra: "Huynh đệ, về sau tự giải quyết cho tốt."

Quý Vân Hạc ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, vò đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại nghe được bên trong xe ngựa truyền ra một tiếng gầm nhẹ: "Hồi phủ!"

Lạc Tử Mộng bị hắn dọa sợ hết hồn, chân đau làm nàng phát ra tiếng kêu.

"Cẩn thận một chút." Cho dù trong lòng ghen ghét, nhưng Hàn Hạo Thần hết sức khẩn trương đặt chân nàng lên trên đùi của mình, sau đó giúp nàng cởi giày, nhẹ nhàng xoa nắn chân cho nàng: "Còn đau không?"

Giong nói của hắn dịu dàng như vậy, khiến hốc mắt Lạc Tử Mộng ươn ướt.

Thấy nàng dường như sắp khóc, hắn vội vàng ôm nàng vào trong ngực, hắn vẫn như trước đây, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực che chở .

"Nhanh thôi là sẽ về đến nhà, nàng chịu đựng thêm một chút, ta sẽ lập tức mời thái y đến xem qua cho nàng." Hắn vỗ nhẹ sống lưng nàng an ủi, thấy nàng như vậy, hắn cũng cảm thấy thật khó chịu .

Lạc Tử Mộng không kiềm chế được khóc thút thít, nàng ngước mắt nhìn về phía Hàn Hạo Thần, đưa tay ôm hắn thật chặt.

"Chàng có nhớ ta hay không?" Nàng vùi đầu vào ngực hắn nghẹn ngào hỏi.

Lúc này Hàn Hạo Thần mới hiểu, nàng khóc không phải bởi vì chân đau, mà bởi vì sau nửa năm ly biệt hai người mới gặp lại nhau.Hắn tựa cằm vào định đầu nàng, tay nhè nhẹ vuốt lưng nàng nói: "Ta rất nhớ nàng."

Lạc Tử Mộng nghe được câu nói của hắn, mà hắn cũng cúi đầu nhìn nàng , tầm mắt hai người chạm vào nhau, nàng ngẩng đầu lên chủ động hôn hắn. Vốn chỉ là cảm xúc mạnh mẽ nhất thời, nhưng một khắc kia khi môi nàng chạm vào môi hắn, hắn đã không nhịn được mà kìm chặt đầu nàng, mạnh liệt hôn.

Hắn cạy đôi môi nàng, cái lưỡi ẩm ướt tiến vào trong miệng, đến lúc nàng hít thở không thông, hắn mới lưu luyến không rời mà buông nàng ra.

"Hạo Thần, sau này chàng vẫn sẽ đối xử tốt với ta chứ?" Nàng thử thăm dò hỏi hắn, dù đã biết trước đáp án, nhưng nàng muốn tự mình nghe thấy hắn nói điều này.

"Ngốc, ta sẽ luôn đối xử tốt với nàng." Giọng nói của hắn mang theo sự cưng chiều cùng kiên định, trái tim nàng trở nên ấm áp vì câu nói đó của hắn.

Chỉ cần câu nói này của hắn thôi, cho dù sau này nàng có cơ hội quay trở về hiện đại nàng cũng nhất quyết không về, cuộc đời này. . . . . . Có hắn cũng đủ rồi.

Bên trong Tầm Mộng Cư, thái y đang kiểm tra vết thương ở chân cho Lạc Tử Mộng, thái y nói chỉ cần tĩnh dưỡng hai ngày là sẽ khỏi, chỉ là trong vòng hai ngày đó nàng cử động sẽ có chút bất tiện.

Trong phòng chỉ còn lại Lạc Tử Mộng và Hàn Hạo Thần, Lạc Tử Mộng nhìn xung quanh căn phòng, hơn nửa năm không ở nơi này, bài biện bên trong căn phòng vẫn y như cũ, hơn nữa còn được quét dọn thường xuyên nên cả căn phòng không nhiễm một hạt bụi, trong không khí còn tràn ngập mùi vị của hắn.

"Sau này có còn được như vậy nửa không?" Nàng hỏi một câu không đầu không đuôi khiến Hàn Hạo Thần có chút khó hiểu.

"Nàng nói gì vậy?" Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, giơ tay vuốt ve mặt của nàng, cảm giác thật chân thật, giờ đây nàng đã trở về bên cạnh hắn rồi.

" Ta đang nói đến Hoa Thiên Nhụy, liệu sau này chàng có yêu nàng ta không, sau đó. . . . . ."

"Sẽ không!" Không đợi Lạc Tử Mộng nói xong, Hàn Hạo Thần đã cắt đứt lời nói của nàng.

Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của hắn, Lạc Tử Mộng không khỏi nhíu mày, nàng tiếp tục hỏi hắn: "Lúc ta không có mặt ở đây, chàng có. . . . . ." Nàng cắn cắn môi không biết phải mở miệng thế nào.

Hàn Hạo Thần thấy nàng ấp úng, hai mắt hắn tỏa sáng, thấy nàng muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, dáng vẻ lung túng của nàng khiến thân thể của hắn bắt đầu có phản ứng.

Nhếch môi cười, hắn không nói lời gì bồng nàng lên.

"Này, chàng làm gì thế?" Lạc Tử Mộng hét lên kinh ngạc, hơi thở của hắn phả vào trên mặt, khiến nàng không khỏi đỏ mặt.

Hắn vừa đặt nàng lên giường, thân thể to lớn lập tức đè lên trên, đáy mắt đã sớm tràn đầy dục vọng, một tay cởi y phục của nàng vừa nói: "Lâu nay Mộng nhi để ta ngủ một mình một giường, hiện tại nàng phải bồi thường cho ta."

Trước đây bởi vì Lạc Tử Mộng luôn ở cùng Tử Mộng Quận chúa, hắn cũng ở tại dịch quán, nhưng căn bản cũng không có cơ hội ngủ cùng giường với nàng. Hôm nay Hô Diên Phong và Tử Mộng quận chúa đã quay trở vể, cuối cùng cũng chỉ còn lại nàng và hắn, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội này được?

Cho dù sau này ngày nào hắn cũng có cơ hội, nhưng hắn quyết định sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội này.

Mà câu nói vừa rồi của hắn đã trực tiếp trả lời nghi vấn của nàng, Lạc Tử Mộng không khỏi mừng rỡ những nàng vẫn khắc chế sự khẩn trương của mình lại, muốn dời tầm mắt ra chỗ khác, nàng nhìn thấy ngoài cửa sổ một mảnh sáng ngời, lúc này mới nhớ tới bây giờ đang là ban ngày, làm sao có thể làm mấy chuyện này vào ban ngày được? Hắn bây giờ không phải là quá đói khát đến mức không thể đợi mấy canh giờ sau được sao?

"Bây giờ đang là ban ngày. . . . . ." Tiếng nói vừa ngừng, y phục của nàng đã bị hắn cởi ra, da dẻ nàng trơn mịn càng khiến dục vọng của hắn bùng phát mạnh liệt.

"Ban ngày thì làm sao?" Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, hắn cúi đầu hôn nàng cũng đồng thời cởi quần áo trên người mình ra.

Cảm giác xa lạ và quen thuộc kéo đến, nàng không tự chủ được uốn cong người lên, nhưng hiện tại đang có rất nhiều người đứng ở bên ngoài, nàng thẹn thùng quần đến đỏ mặt thấu triệt.

"Chờ một chút, ta muốn. . . . . . đi tắm. . . . . ." Thật vất vả lắm nàng mới nói ra được những lời này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.