Anh Yêu, Đừng Có Ăn Vạ

Chương 47: Tranh




EDIT: Hoanglinstrongtq (Holilinhk)

Bên này Hạ Trọng Phương vừa chăm chú tập viết chữ, vừa thỉnh giáo Hà ma ma một vấn đề.

Hà ma ma cũng hơi kinh ngạc, Hạ cô nương năm nay đã mười tám tuổi, vốn cho rằng, ở cái tuổi này đã sớm biết viết chữ, nếu chưa biết thì sẽ không bao giờ học được nữa, không ngờ cô bé thông tụê, tự mình chú ý học tập mọi thứ, mới hơn một tháng, ngoại trừ từ lạ, còn những chữ thường dùng, tất cả đều có thể nhận biết một chín một mười cả rồi, chơi cờ cũng có thể chơi vài ván đơn giản rồi. Cứ cái đà này, sang năm, cô bé thực sự có thể làm thơ nha~.

Từ tấm bé, Hạ Trọng Phương đã khao khát đến trường, chỉ là gia đình cô không giàu có, chỉ có thể đóng học phí cho hai ca ca, đương nhiên không chú ý đến thân nữ nhi như cô. Cha mẹ chỉ muốn cô ngoan ngoãn ở trong nhà làm việc, thêu thùa buôn bán, kiếm kế sinh nhai cho gia đình, làm sao cô đến trường được đây? Bây giờ cô có cơ hội rồi, phải thật quý trọng, ra sức học hành mới thôi.

Hà ma ma cũng vui mừng vì lúc tuổi già mà bà có thể thu nhận một đứa học trò như vậy, cũng xem như may mắn, bên ngoài đồn Hạ cô nương chính là tiểu thư Giản gia bị lạc, nếu thật như thế, bà là thầy của Hạ cô nương, nói ra càng thêm tự hào.

Thấy Hạ nương tử đã viết chữ nửa canh giờ (một tiếng đồng hồ), Hà ma ma liền bảo cô nghỉ ngơi một chút, họat động tay chân cho đỡ mỏi rồi lại tiếp tục viết.

Hạ Trọng Phương ứng, đặt bút xuống, đứng dậy đi ra khỏi Tình Vũ các, đứng trước cửa dạo, vừa ngắm phong cảnh, trong đầu thoáng qua bài thơ mới đọc, lấy thơ đối cảnh, càng so sánh càng thấy thơ tả cảnh như thực.

Hà ma ma đang ở bên trong uống trà, thì có một nha hoàn đi vào châm thêm trà cho bà, chuyện này bà cũng không để trong bụng, nhấp thêm ngụm trà rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Hạ Trọng Phương đi dạo bên ngoài một hồi, cũng không dám tham lam ngắm cảnh quá mức, đi được chốc lát liền quay về Tình Vũ các, vừa về đã thấy Hà ma ma ra dấu cho cô chạy tới giúp bà, đưa về tịnh phòng, nhưng một hồi lâu vẫn không khá hơn.

Một lúc, bà tử bên người Hà ma ma đi lại nói với Hạ Trọng Phương: “Hạ cô nương, Hà ma ma hơi lạ, có cần cho người đi mời Phương ngự y sang không?”

Hạ Trọng Phương bị dọa cho giật mình: “Làm sao vậy?”

Bà tử đáp: “Dạ dày không được khỏe, sợ là ăn phải đồ bậy rồi.”

Hạ Trọng Phương nhất thời gọi Thanh Trúc tới: “Nhanh đi mời Phương ngự y sang đây!”

Thanh Trúc ứng, đi như chạy.

Bà tử nói với Tiền bà bà: “Bà bà theo tôi qua giúp Hà ma ma một chút.”

Tiền bà tử liếc mắt nhìn Hạ Trọng Phương, thấy cô gật gật đầu, bà mới đi theo bà tử kia.

Hạ Trọng Phương lại cầm cuốn sách lên, đọc thầm, đột nhiên có người gọi lớn: “Phương nương!”

Hạ Trọng Phương quay đầu lại, đôi mày không khỏi nhướng lên, thốt thành tiếng: “Sao quận mã lại đến đây?”

“Đến gặp nàng!” Mặt Qúy Minh Xuân cực kì nghiêm túc, ngồi vào bên cạnh Hạ Trọng Phương, lấy ra một quyển bảng chữ mẫu (bản in khắc đá, in khắc gỗ hoặc chụp chữ của các nhà thư pháp để làm mẫu luyện viết chữ), hắn nói: “Đây là bảng chữ mẫu mọi người hay dùng, rất tốt đối với người mới bắt đầu học. Ta mang tới cho nàng.”

Hạ Trọng Phương không nhận, chỉ trầm giọng nói: “Hà ma ma đã tự mình tặng tôi mấy quyển bảng chữ mẫu rồi, cả Vương gia cũng đưa nữa, thôi, bảng chữ của Quận mã, Quận mã cứ giữ lại đi.”

Qúy Minh Xuân kiên quyết nhét bảng chữ mẫu vào tay Hạ Trọng Phương, hắn cười nói: “Chẳng qua chỉ là một cuốn bảng chữ mẫu, nó có cắn nàng đâu, phải không? Nàng nhận cũng có sao đâu cơ chứ?”

Hạ Trọng Phương sợ dây dưa với Qúy Minh Xuân, đành nhận quyển bảng chữ mẫu, nói nhanh: “Đến giờ học rồi, mời Quận mã đi cho.”

Qúy Minh Xuân nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Hạ Trọng Phương, một bên thầm nghĩ: “Không hổ là cháu gái của Giản thái phó, từ tướng mạo đến tư thái,hoàn toàn không thua Quận chúa nửa điểm.

Hạ Trọng Phương thấy Qúy Minh Xuân vẫn chưa chịu đi, ngược lại còn ngồi gần hơn, trong lòng thầm ứa gan, nhanh tay thu dọn sách, ôm vào ngực, đứng lên, chuẩn bị đi.

Khó khăn lắm Qúy Minh với có thể cùng cô ở cùng một chỗ, làm sao thả người sớm như vậy? Nhất thời nhìn bên cạnh không có người, liền đứng lên ngăn lại, thấy Hạ Trọng Phương muốn đi vòng đường khác, hắn duỗi tay ra, kéo Hạ Trọng Phương vào lòng.

“Tiền bà bà!!!” Sách trong tay Hạ Trọng Phương rơi đầy trên mặt đất, cô mở miệng gọi lớn, nhưng gọi chưa tròn câu thì miệng đã bị Qúy Minh Xuân bịt lại, chỉ nghe hắn nói: “Phương nương, nàng gọi một câu, mọi người sẽ đến đây, sẽ nhìn thấy sự thân mật của chúng ta, nàng có muốn không?”

Hạ Trọng Phương đành nuốt tiếng gọi chưa thành của mình vào, đẩy tay của hắn ra, không gọi tiếp, cũng không khỏi gằn giọng: “Ngươi muốn thế nào?”

Qúy Minh Xuân cúi xuống, nói bên tai Hạ Trọng Phương: “Phương nương à, dẫu sao chúng ta cũng từng là phu thê, sao nàng lại không muốn gặp ta?”

Hạ Trọng Phương vừa thở hổn hển vừa nói: “Trước tiên, Quận mã gia hãy buông tôi ra, tôi có lời muốn nói với Quận mã gia.”

Qúy Minh Xuân thấy sắc mặt Hạ Trọng Phương đã thả lỏng hơn, không căng thẳng như lúc nãy, cũng sợ sự tình vỡ lỡ, liền buông tay ra, cười nhẹ: “Nàng nói đi.”

Sau khi Qúy Minh Xuân buông tay, cô cúi đầu một cái, cả người tông vào người Qúy Minh Xuân, cú va này khiến Qúy Minh Xuân té lăn kềnh ra đất, sau đó cô sợ hãi gọi: “Tiền bà bà ơi, mau tới đây, có thằn lằn này!”

Nghe tiếng, Tiền bà bà từ trong tịnh phòng đi ra, chạy tới, thứ đầu tiên bà thấy là Qúy Minh Xuân bị té, Hạ Trọng Phương thì đứng chống lên bàn thở dốc, bà không khỏi kinh hãi.

Qúy Minh Xuân âm thầm bò dậy, trong lòng hắn biết, thủ đoạn này đối với Hạ Trọng Phương không được, hắn bình xoay người đi ra ngoài.

Hạ Trọng Phương nghĩ mà sợ, cúi đầu nói với Tiền bà bà: “Sau này đi ra ngoài, bà bà đừng rời khỏi con nửa bước nha.” Kể lại chuyện, rồi nói: “Chuyện ngày hôm nay, đừng nói ra ngoài, nếu Hà ma ma có hỏi, bà bà cứ nói là có con thằn lằn, nó dọa con sợ là được.”

Tiền và tử ứng, trong lòng thầm mắng tên Qúy Minh Xuân không biết xấu hổ.

Chốc sau, Hà ma ma từ trong tịnh phòng đi ra, vừa lúc Phương ngự y đến, bắt mạch xong, hắn chỉ nói là ăn phải thức ăn bậy, viết đơn thuốc rồi đi.

Hà ma ma không khỏe, liền nói với Hạ Trọng Phương: “Hôm nay đến đây thôi, con cũng mau về đi.”

Hạ Trọng Phương ứng, thu dọn đồ đạc quay về.

Đợi khi trở về phòng, cô còn chưa bình ổn tinh thần, thị Mạc bà tử đã tới bẩm: “Hạ cô nương, bên ngoài có cô nương tự xưng họ Tiếu tên Tố Vân đến cầu kiến.”

“Tiếu cô nương?!” Hạ Trọng Phương ngẩn ra, hỏi Tiền bà tử: “Không lẽ lại là cô nương quản sự nhà Phương đại hộ à?”

Tiền bà tử nói: “Khuê danh của Tiếu cô nương là Tố Vân, không sai đâu, chính là cô ấy đấy.”

Lúc Hạ Trọng Phương và Tiền bà tử lên kinh, may nhờ công việc tú đồ cưới nhà Phương đại hộ, mới có tiền sinh hoạt, Khi đó quản sự nhà Phương đại hộ là Tiếu nương tử đối với bọn họ cũng coi như ôn hòa, cũng chú ý họ một chút. Đến Vương phủ tìm Qúy Minh Xuân, là do Tiếu nương tử chỉ bảo cho! Hiện nay cô ấy có việc đến tìm, để cô ấy đứng ngoài cửa hẳn cũng là bất tiện.

Hạ Trọng Phương mới bảo Mạc bà tử: “Mời cô ấy vào đi.”

Rất nhanh, Mạc bà tử dẫn Tiếu nương tử và một tiểu cô nương trẻ tuổi khác vào.

Vừa thấy Hạ Trọng Phương, Tiếu nương tử, và tiểu cô nương đã bước lên, cúi đầu: “Bái kiến Hạ cô nương.”

Hạ Trọng Phương hơi đờ ra, lúc trước, mỗi lần cô gặp Tiếu nương tử, đều là cô hành lễ, bây giờ gió đổi chiều, phong thủy phiên chuyển, cũng đổi thành Tiếu nương tử hành lễ với cô.

Tiền bà tử và Tiếu nương tử khi xưa cũng từng gặp nhau, nhất thời nhận ra tiểu cô nương đứng bên người cô ấy là nữ nhi đã xuất giá của Phương gia, Phương Chấp Tâm, không khỏi giật mình gọi: “Phương cô nương!”

Hạ Trọng Phương lúc trước tú đồ cưới giúp Phương Chấp Tâm nên đã gặp cô ấy một lần, ấn tượng sâu đậm, lần này cũng nhận ra, mời hai người ngồi xuống, cười hỏi: “Không biết Tiếu nương tử và Phương nương tử đến có chuyện gì.?”

Sau khi Phương Chấp Tâm thấy Hạ Trọng Phương sai bảo nha hoàn trong phòng, cô đứng lên, quỳ xuống trước mặt Hạ Trọng Phương nói: “Xin Hạ cô nương cứu mạng.”

“Hả, mau đứng lên đi.” Hạ Trọng Phương vội vàng bảo Tiền bà tử nâng cô ấy dậy, lại nói: “Phương nương tử có chuyện gì từ từ nói, chẳng qua ta cũng chỉ là một nhũ nương, không nhận nổi đại lễ của Phương nương tử đâu.”

Tiếu nương tử đứng bên cạnh nói: “Người đắc thế thì có quyền. Ai mà không biết Hạ cô nương vừavào Vương phủ đã cho sữa cứu sống Tề vương gia chứ? Lại vừa được hoàng thượng và Thục phi nương nương ngợi khen. Bây giờ lại nghe đồn Hạ cô nương chính là cháu gái của Giản thái phó. Người bình thường muốn quỳ cũng quỳ không được à nha.”

Mình đã nổi danh như thế sao? Hạ Trọng Phương ngạc nhiên.

Phương Chấp Tâm điều chỉnh lại tâm tình, lúc này mới nói: “Là phu quân tôi giục ngựa đi dạo, con ngựa bị hoảng sợ nên đâm vào một thân xe ngựa, người ngồi bên trong xe là tiểu công tử của Nghiêm gia. Lúc đó tôi và phgu quân cũng không biết là chọc phải đại họa, chỉ liên tiếp cầu tình. Sau đại phu tới, chẩn mạch cho tiểu công tử, mặc dù không bị thương, nhưng lại bị dọa kinh sợ. Ầm ĩ như thế, tôi và phu quân tới cửa chịu lỗi, phải phá gần nửa gia sản. Ngiêm gia vẫn không chịu, khiến cho phu quân tôi lo lắng không thôi, chàng lo sợ ngay cả chức quan nhỏ này cũng không thể giữ được, hiện đang bị bệnh nằm trên giường. Tôi vô phương rồi, cầu người khắp nơi, vốn Ngiêm gia là hầu gia*, chúng tôi làm sao kết thân, cũng chưa đủ tư cách ra mặt nói chuyện. Nhờ Tiếu nương tử nhắc, nói rằng Hạ cô nương hiện là như nương của Vương gia, cũng thân với Phương gia. Tôi nghĩ, Hạ cô nương là một người phúc hậu, không chừng có thể giúp đỡ chúng tôi, nêm mới mặt dày đến đây.” Nói xong e dè nhìn sang Tiếu nương tử.

*Hầu gia: đứng thứ hai trong ngũ tước.

Mọi bài copy đều là ăn cắp công sức của editor, mong bạn đọc trân trọng. Cảm ơn.

Tiếu nương tử mang ra một cái hộp, để lộ, đưa tới trước mặt Hạ Trọng Phương, nói: “Xin Hạ cô nương vui lòng nhận cho.”

Hạ Trọng Phương đã ở trong Vương phủ một htời gia, đối với vài chuyện cô cũng hiểu rõ, chau bao mà hoàng thượng ban thưởng cô nhìn cũng quen mắt, nhưng thứ bên trong chiếc hộp được Tiếu nương tử cố ý để lộ, cô vẫn hơi lóa mắt. Trong hộp đầy những loại trang sức tinh xảo.

Là Phương Chấp Tâm mang hơn phân nửa số trang sức của mình ra, cô nhìn Hạ Trọng Phương với ánh mắt mong chờ, chỉ cần cô ấy nhận lấy chiếc hộp trang sức, nói vài câu trước mặt Vương gia, phu quân cô có thể chuyển họa thành không rồi.

Hạ Trọng Phương không nhìn hộp trang sức nữa, cười nói: “Phương nương hãy cầm hộp này về đi.”

Phương Chấp Tâm hoảng sợ, chẳng lẽ cô ấy còn ngại ít? Nhất thời đứng lên, quỳ xuống một lần nữa, lại bị Tiền bà tử đỡ đứng lên.

Hạ Trọng Phương thở dài: “Phương nương tử, ta chỉ là một nhũ nương nho nhỏ, là người thấp cổ bé họng, mặc dù có thể gặp Vương gia, nhưng Vương gia uy nghiêm, trước mặt người, làm sao ta dám mở miệng?Nhưng Phương nương tử đã tới, ta sẽ vì tình xưa, tuy ta không dám cầu Vương gia, nhưng ta sẽ nhờ Tô quản gia nói lại. Về phần Tô quản gia có chấp nhận hay không, ta không đảm bảo đâu.”

Phương Chấp Tâm vừa nghe, tất nhiên là thiên ân vạn tạ, suýt nữa lại quỳ xuống.

Nói chuyện một hồi, Phương Chấp Tâm vẫn là để lại hộp trang sức, nếu Hạ Trọng Phương không nhận, cô ấy ắt sẽ không an lòng, liền ra hiệu cho Tiền bà tử nhận lấy, cô nghĩ, nếu như Tô quản gia không giúp thì cô sẽ trả lại nó cho Phương nương tử dùng.

Đợi đến khi Phương Chấp Tâm và Tiếu nương tử cáo từ, Tiền bà tử mới rì rà rì rầm: “Phương nương, thân phận của con hôm nay đã khác xa ngày trước rồi, nhìn xem, đến Phương nương tử nhìn thấy con cũng phải quỳ xuống.”

Hạ Trọng Phương lại có chút thích ứng không được, hồi lâu mới nói: “Bà bà à, chúng ta cũng đừng quên xuất thân của mình, nên khiêm tôn một chút mới là việc nên làm, tránh cho người khác ghen ghét. Vạn nhất sau này có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng cần phải trông cậy vào người khác mà.”

Tiền bà tử ứng, cười nói: “Tuổi Phương nương tuy còn nhỏ, nhưng lại nhìn thấu mọi sự hơn bà lão như bà, chẳng trách mọi người đều yêu mến con.”

Truyện được đăng tải tại Diễn đàn Lê Qúy Đôn.

Chuyện Phương Chấp Tâm đến cửa cầu cạnh, đương nhiên không thể thoát khỏi tai của Trầm Tử Trai.

Trầm Tử Trai chỉ cười: “Đợi buổi chiều Hạ cô nương sang đây, xem nàng làm sao xin bản vương giúp đỡ đây.” Nói xong lòng có chút mong chờ ~ing.

Tới chạng vạng, lúc Tô Lương sang truyền lời thì Thanh Trúc cực kì kinh ngạc: “Vương gia mời Hạ cô nương qua cùng dùng bữa tối sao?” Hạ cô nương chỉ là một nhũ nương thôi nha!

Tiền bà tử nghe xongthì vội vàng chuẩn bị nước, vừa cười nói: “Trước tiên phải hầu hạ Phương nương tắm rửa, tắm rửa xong, thay trang phục sẽ cùng vương gia dùng bữa.”

Thanh Trúc cũng phục hồi lại tinh thần, dạo gần đây, bên ngoài có tin đồn Hạ cô nương là cháu gái của Giản thái phó, Vương gia không nói gì, chừng là muốn giữ Hạ cô nương ở lại. Nói như vậy, Hạ cô nương sẽ trở thành Trắc phi của Vương gia có đúng không, hi hi, vậy thì cô hầu hạ cô ấy cẩn thận thế nào cũng không uổng công.

Thái Bạch Thái Hồng cũng vội vàng chuẩn bị xiêm y cho Hạ Trọng Phương, nhất thời có chút phát sầu, đêm nay Hạ cô nương sẽ cùng dùng bữa tối với Vương gia, tất nhiên là phải ăn mặc đặc biệt một chút, nhưng mỗi ngày đều gặp Vương gia, mấy bộ xiêm y mới đều mặc hết cả rồi, haiz!!!

Chờ Hạ Trọng Phương tắm rửa xong thì Thái Bạch, Thái Hồng cũng đã tìm được xiêm y, nói thầm với Thanh Trúc: “Dạo này khí trời oi bức, tắm rửa xong thì trời cũng đã đen, hay là để cho Hạ cô nương ăn mặc mỏng một chút?”

Thanh Trúc nhìn nhìn, thấy y phục Thái Bạch tìm được, bên trong có một chiếc váy chỉ kéo tới ngực, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo sa mỏng, mặc vào chắc chắn sẽ rất mê người, nhất thời im lặng cười cười: “Cứ mặc như thế thôi, thế nào chăng nữa cũng chỉ lẩn quẩn trong phủ này, cũng không có người ngoài.”

Đang nói thì lại có người bên Trầm Tử Trai tới, Thanh Trúc bất chấp tất cả, cầm xiêm y giúp Hạ Trọng phương mặc vào.

Hạ Trọng Phương mặc một bộ y phục hoàn toàn mới bị đẩy ra khỏi cửa, gió đêm thổi phất qua, cô rùng mình, không khỏi cả kinh kêu: “Áo này nhìn rõ như thế, làm sao mà gặp người ta đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.