Anh Yêu, Đừng Có Ăn Vạ

Chương 46: Lễ vật




Editor: Holilinhk (Hoanglinstrongtq)

Đêm nay tâm tình Trầm Ngọc Tiên không được tốt, nhiệt độ trong phủ như hạ thấp hẳn, mọi người đều cẩn trọng, chỉ e bản thân làm phải chuyện gì sai quấy.

Chưa đến ngày thứ hai, tin đồn đã lan tràn ra bên ngoài, nói rằng nhũ nương của Tề vương phủ là cháu gái của Giản thái phó, vô tình lưu lạc ngoài nhân gian, hiện Giản thái phó muốn nhận lại cháu nhưng Tề phủ lại không muốn thả người…

Tô Lương đến bẩm cáo lại, Trầm Ngọc Tiên tức giận, la lớn: “Nhất định là con bé tiểu nhân Trầm Thanh Toàn đi nói lung tung bên ngoài. Truyền đi truyền lại liền thay đổi đến nhường này. Cô ta không muốn nhìn thấy ca ca khỏi bệnh nên muốn ly gián đây mà.”

Tô Lương nói: “Chỉ sợ là Hạ cô nương thực có quan hệ với Giản phủ, đến lúc đó người Giản phủ đến đòi người, chúng ta cũng không thể không thả.”

Trầm Tử Trai uống sữa của Hạ Trọng Phương, khó khăn lắm mới có chút tiến triển, Trầm Ngọc Tiên sợ một sai lầm nhỏ của mình bây giờ cũng có thể làm xấu tình trạng sức khỏe của Trầm Tử Trai, nên nói: “Chẳng qua chỉ là một lời đồn đại, chẳng lẽ Giản phủ lại cho nó là thật ư?”

Tô Lương lại nói: “Lời đồn thôi thì không có gì, chỉ là Hạ cô nương quả thực rất giống tiểu thư Giản phủ, Giản gia tất nhiên phải cho người đi điều tra thân thế của Hạ cô nương, điều tra một lần, ai biết sẽ tra ra chuyện gì?”

Trầm Ngọc Tiên nghe Tô Lương nói có lý, liền cau mày hỏi lại: “Quản gia có cách gì không?”

Tô Lương lắc đầu: “Nô tài vẫn chưa nghĩ ra một biện pháp nào vẹn toàn cả. Nhưng chúng ta nên cho người đi điều tra thân thế Hạ cô nương một lần nữa.”

Tin đồn bên ngoài đồn được mấy ngày, Tiền bà tử cũng nghe được, bèn về kể cho Hạ Trọng Phươg nghe, cười nói: “Không chừng con lại là Giản tiểu thư đó nha.”

Hạ Trọng Phương ngẩn người: “Bà bà với mẹ con cùng một quê, lại gần nhà con, nếu con không phải do mẹ con sinh ra thì làm sao qua mắt được bà bà đây? Bà bà cứ trêu con.”

Tiền bà tử cười nói: “Mẹ con đẻ con trên đường từ nhà mẹ đẻ về nhà, ai biết giữa đường có ai bị ôm nhầm hay xảy ra chuyện gì hay không?”

Hạ Trọng Phương sửng sốt: “Không thể nào…”

Qúy mẫu thấy Trầm Ngọc Tiên mấy ngày liền đều giận dữ, tinh thần không thoải mái, liền đi tìm cô nói chuyện, nghe được cô là do Trầm Thanh Toàn, thì nói mát: “Trong một năm ta thấy chẳng phải chỉ có một lần, nhiều lần bị khinh bỉ, thế mới biết được Toàn quận chúa chẳng phải sợ ai. Chẳng qua là người Vương phủ đơn bạc, đây là chuyện thực tế, không thể trách người ta cười mình được.”

Mặt Trầm Ngọc Tiên trầm xuống: “Mẹ có ý gì?”

Trong lòng Qúy mẫu cũng thầm buồn bực, tuy là quận chúa nhưng cũng là con dâu của mình, sao lại không hợp ý một cái là trở mặt, đạo lí gì thế này? Từ lúc đại lang cưới cô ta, có chuyện gì tốt không? Bây giờ chỉ được làm một tán quan*, so với việc làm một tiến sĩ gia, ta thấy không tốt hơn chỗ nào. Cưới cô ta bao nhiêu lâu rồi mà một chút động tĩnh cũng không có, có phải muốn Qúy gia chúng ta tuyệt hậu không? Nếu như vậy, thà không làm Quận mã còn hơn.

Trầm Ngọc Tiên thấy sắc mặt Qúy mẫu khó coi, lúc này mới ý thức được giọng nói của mình khi nãy quá mức, nên nói nhỏ nhẹ: “Mẹ cũng biết, ca ca con bệnh, con không muốn gây chuyện với người khác nên mới uất khí như vậy. Nếu ca ca khỏe hẳn, cần chi phải sợ người khác?”

Qúy mẫu thấy giọng quận chúa mềm lại, cũng lui xuống một bậc: “Vương gia uống sữa của Phương nương không phải là có chuyển biến rồi sao? Ta hỏi Phương ngự y rồi, hắn nói thân thể Phương nương khỏe mạnh, bên trong rất tốt, con bé có sữa, chắc chắn rất bổ dưỡng. Vương gia uống đảm bảo hữu ích. Khoảng này năm sau, độc tố trong thân thể Vương gia, hẳn là giải trừ xong rồi, quận chúa cứ yên tâm.”

Trầm Ngọc Tiên gật đầu: “Ca ca uống sữa của cô ấy, chuyển biết tốt lên rất nhiều.”

Qúy mẫu thấy trong phòng không có người, nên bạo gan nói: “Bây giờ Phương nương cho Vương gia uống sữa, nhưng Vương gia lại không thể thu nạp nó, nếu bị người khác cướp mất thì thật không tốt tí nào.”

Trầm Ngọc Tiên nghe vậy, liền nhìn thẳng mặt Qúy mẫu nói: “Xin mẹ nói rõ.”

Qúy mẫu khẽ cắn môi, lòng nghĩ, lời này dù sớm dù muộn cũng phải nói, thôi thì hôm nay nói cũng được, “Mấy ngày trước Phương nương vào cung ngọ yến trở về, chẳng phải có lời đồn, nói là con bé có thể là cháu gái lưu lạc bên ngoài của Giản thái phó sao? Nếu là thật, con bé sẽ bị Giản gia mang đi, đến lúc đó ai cho sữa Vương gia uống đây? Lúc đó Vương gia muốn tìm một nhũ nương thích hợp khác, quả thực không dễ dàng. Nhỡ ảnh hưởng đến bệnh tình, hậu quả thiết nghĩ không cần tưởng tượng nữa.”

Trầm Ngọc Tiên nghe đến hai chữ ‘lời đồn’, hừ nói: “Chuyện không có thực cũng bị nói thành có thực, nếu thật Hạ cô nương cũng tự cho mình là tiểu thư lưu lạc nhân gian, đối với người khác không còn kính cẩn như trước thì…” Cô tuy là nói như vậy, nhưng thật ra tâm cũng rất lo lắng, nếu tin đồn là thật, Giản thái phó chắc chắn sẽ không để cho Hạ Trọng Phương ở đây làm nhũ nương nữa.

Qúy mẫu thấy sắc mặt của Trầm Ngọc Tiên, chầm chậm nói: “Ta có một cách, chỉ sợ quận chúa không đồng ý mà thôi.”

“Mời mẹ nói rõ.” Trầm Ngọc Tiên nói: “Chỉ cần giữ chân được Hạ cô nương, một cách cũng phải thử.”

Qúy mẫu nói một cách đắn đo, liếc mắt nhìn lén Trầm Ngọc Tiên, lúc này mới nói: “Vương gia bị bệnh không thể cưới vợ vào lúc này được, cũng không thể thu nạp Phương nương, bên này thì Quận chúa đến nay vẫn chưa có hỉ, đúng là chuyện khiến người khác phải lo lắng. Ngược lại nếu để Đại lang nạp con bé làm thiếp, thì đúng là cách vẹn cả đôi đường đó.Thứ nhất, có thể giữ được Phương nương ở trong phủ, nếu Giản thái phó có muốn nhận lại cháu, thì con bé cũng đã là nữ nhin xuất giá, ông không thể ép nữ nhi đã xuất giá về phủ. Thứ hai, thân thê Phương nương vốn rất tốt, có thể giúp Quận chúa chia sẻ sầu lo, làm mẹ. Đến lúc sinh hài tử, vẫn có thể dùng danh nghĩa Vương gia. Chỉ cần Vương phủ có hậu (hậu trong hậu nhân), chúng ta có thể nhẹ bớt gánh lo rồi. Không giống như bây giờ, lo đông tây nam bắc, cũng không cần phải nhẫn nhục để người ta chế nhạo.”

Trầm Ngọc Tiên nghe xong, sắc mặt không còn có thể thay đổi được nữa, cố gắng dằn lòng để nghe Qúy mẫu nói hết, nghe xong mới cười lạnh: “Ý kiến của mẹ thật là hay. Chỉ là Hạ cô nương hẳn đã nghe được tin đồn, bản thân là cháu gái của Giản gia, mà cháu gái của Giản gia, mẹ nghĩ họ chịu là thiếp cho mẹ à? Chưa nói đến chuyện lúc trước nàng bị Quận mã gia chúng ta hưu (bỏ vợ), trong lòng nhất định có hận, lần này sẽ yên lặng cho qua? Cứ để tiền đồ bản thân trôi qua mà chịu làm thiếp cho một kẻ đã từng bỏ mình?



Qúy mẫu thấy rõ ràng là Trầm Ngọc Tiên không chịu mà cứ lấy Hạ Trọng Phương làm cớ, sợ phải trở mặt với Trầm Ngọc Tiên, càng thêm khó nói chuyện nên chỉ hỏi: “Đây là quận chúa sợ Hạ Trọng Phương không chịu hay bản thân thật sự không chịu?”

Trầm Ngọc Tiên đặt mạnh chén trà xuống nói: “Mẹ nên hỏi Hạ cô nương trước xem nàng ấy có chịu làm thiếp không đã, sau lại quay lại nói với con. Chẳng qua chỉ là một tiểu thiếp, con không phải là không thể dung.”

Suýt chút nữa Qúy mẫu cũng vứt chén, liền nói: “Nếu ta thuyết phục được Phương nương, quận chúa phải giữ tín, để cho đại lang nạp nó làm thiếp, vì Qúy gia mà khai chi tán điệp nha!”

Trầm Ngọc Tiên cũng không tin Hạ Trọng Phương lại đồng ý làm thiếp, nên cũng chấp nhận: “Nàng đồng ý, con sẽ thu xếp giúp Quận mã.”

“Một lời đã định.” Qúy mẫu đưa tay ra, “Mời quận chúa đập tay với ta ba cái.”

Trầm Ngọc Tiên không nói hai lời, đưa tay đập với Qúy mẫu, trong bụng thầm nói: “Đi thôi, xem ai sợ ai chứ!”

Quý mẫu: Phương nương hầu hạ chúng tôi ba năm trời, tính tình con bé ra sao, chẳng lẽ chúng tôi không biết? Chỉ cần đại lang nói chuyện đàng hoàng, hạ mình một chút, ta không tin con bé không đồng ý! Nếu vẫn không đồng ý thì bảo đại lang ‘mần thịt’ nó, không tin nó ngoan cố không đồng ý!

Qúy mẫu về phòng một lúc, rồi bảo người gọi Qúy Minh Xuân sang.

Qúy Minh Xuân tới rất nhanh, hỏi: “Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy?”

Quý mẫu liền kể lại những lời quận chúa với mình nói khi nãy cho Qúy Minh Xuân nghe, nói thêm: “Con phải hạ thủ thật nhanh mà bắt Phương nương về đây nghe rõ chưa hả!”

Qúy Minh Xuân nghe Qúy mẫu nói, lòng hắn không khỏi vừa mừng vừa lo, hắn nói: “Mấy lần gặp Phương nương, con đều thấy cô ấy hững hờ, lạnh nhạt, dù mềm hay cứng cũng không ăn, thật không biết phải làm thế nào.”

Qúy mẫu nhìn hắn với vẻ hận rèn sắt không thành, trừng Qúy Minh Xuân một cái rồi nói: “Trước kia mày mê hoặc được quận chúa, bây giờ chẳng lẽ không quyến rũ được một Phương nương à? Nữ nhân mà, luôn ỡm ờ như vậy, miệng thì tàn nhẫn nhưng tâm thì đã sớm động rồi. Thừa dịp Quận chúa chưa đổi ý, mau đưa Phương nương vào cửa, vạn sự không cần lo.”

Qúy Minh Xuân suy nghĩ một chút rồi nói: “Bây giờ mỗi ngày Phương nương đều sang Vũ Tình các, nơi đó yên tĩnh, đến lúc đó bảo hai bà bà bên người đi chỗ khác, bảo thêm Hà ma ma đi nữa, có lẽ sẽ nói chuyện được.”

Qúy mẫu bảo: “Lần trước mẹ có nói với Phương ngự y cho con một bọc thuốc ngứa ‘Miêu nhi’, con pha nó vào trà của Hà ma ma, đảm bảo bà ta sẽ phải trở về phòng. Còn về việc lôi kéo nha hoan với bà bà thì đã có mẹ đây. Yên tâm.”

Mẹ con hắn vui mừng bàn bạc, bên Trầm tử Trai đang đi tản bộ, hỏi Tô Lương: “Điều tra thân thế của Hạ cô nương sao rồi, sao không nghe ông hồi bẩm?”

Tô Lương nói: “Bên ngoài Giản tán lang có sinh nhiều con gái riêng, nhưng không có ai dính dáng đến Hạ cô nương, lại không điều tra ra thêm được điều gì. Hiện đã cho người đi Giang Nam thăm dò, dù sao cũng bắt đầu điều tra từ phụ mẫu của Hạ cô nương trước.”

Trầm Tử Trai gật đầu, hắn xuất thần một hồi lâu mới nói: “Từ lúc tin đồn kia xuất hiện, ta nhiều lần trộm nghĩ, khả năng cô ấy và Thái phó phu nhân có quan hệ là rất cao. Nếu không, vô duyên vô cớ, sao lại giống Thái phó phu nhân như thế?”

Tô Lương cũng nói: “Hà ma ma cũng nói như vậy, lúc đầu bà nhìn Hạ cô nương đã thấy ngờ ngợ, xem tường tận, bà mới chọt phát hiện ra là giống Thái phó phu nhân.”

Trầm Tử Trai: “Hà ma ma đã đi nhiều phủ, cũng quen thuộc với Thái phó phu nhân, ánh mắt bà sắc bén, nếu bà cũng nói như vậy thì chắc chắn thân phận của Hạ Trọng Phương không đơn giản.”

Tô Lương lại cười nói: “Hà ma ma còn nói, Hạ cô nương tuy không biết nhiều chữ, nhưng thông minh vừa học đã biết, lại chịu khó học hành, không tới một tháng đã tiến bộ thần tốc. Chữ viết cũng dễ nhìn hơn nhiều, còn có thể ngâm thư nữa. Nhất định năm sau có thể làm thơ được.”

Trầm Tử Trai có chút đắc ý nho nhỏ, cười nói: “Mỗi ngày bản vương đều dạy nàng viết chữ ngâm thơ, làm sao mà không tiến bộ nhanh cho được?” Nói xong hắn lại nhìn lên trời, có lẽ giờ này Hạ Trọng Phương đang đi học, nghĩ đến dáng điệu học tập nghiêm túc của Hạ Trọng Phương, hắn liền dặn dò Tô Lương: “Đến buổi chiều, ông mời Hạ cô nương sang đây, để cô ấy dùng bữa tối với bản vương, cùng nhau đi dạo tiêu thực, cùng nhau…” Trầm Tử Trai nói, rồi dừng lại một lát, rồi lại tiếp tục nói một cách nghiêm túc: “Đi qua đi lại rồi uống sữa.”

Vì Tô Lương đang lo lắng nên không chú ý đến cách nói của Trầm Tử Trai, ông chỉ nói: “Hiện nay chỉ sợ Thái tử cho người dùng kế, mặc cho Hạ cô nương có phải là tiểu thư Giản gia hay không, bọn họ đều nhận về. Ngày tới nếu nhận lại, Vương gia sẽ không còn nhũ nương, vậy, căn bệnh này…”

Trầm Tử Trai cũng nghĩ đến chuyện này, hắn thở dài: “Lời đồn truyền nhanh như thế, đúng là có người nhúng tay vào. Ta chỉ nghĩ đơn giản là, Giản gia muốn nhận lại người, Hạ cô nương chắc chắn sẽ đi theo họ?”

Tô Lương vừa nghe, mặt liền tươi hẳn: “Vương gia có cách giữ Hạ cô nương ở lại?”

Trầm Tử Trai chỉ cười mà không nói, bản vương anh tuấn mê người, chẳng lẽ không hấp dẫn được Hạ cô nương? Nếu Giản gia đến đây đòi người, Hạ cô nương làm sao nỡ bỏ bản vương chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.