Anh Yêu, Đừng Có Ăn Vạ

Chương 33: Bạn giá




Edit: Holilinhk

Quý Minh Xuân đột nhiên bị đánh, mặc dù vừa sợ vừa giận, nhưng hắn đã không sợ người khác chỉ trích: dám hưu thê để vịn vào một cành cao khác, đương nhiên tâm lý cũng vững vàng hơn người khác một chút, một lúc sau, đã trấn định lại, quát Hạ Trọng Phương: “Phương Nương, ngươi không sinh con, làm sao có thể làm nhũ nương? An nguy Vương gia quan trọng như thế nào, há lại để ngươi đánh lừa? “Ta có thể làm nhũ nương hay không là do Phương ngự y định đoạt, không phải là ta định đoạt được, cũng không phải do Quận mã gia định đoạt. Có phải không, Phương ngự y?” Hạ Trọng Phương nói xong một câu, lại quay lại với Phương ngự y, lúc trước thấy Phương ngự y này, quan lại quyền quý, là nhân vật trên mây, không quan hệ gì với mình, nhưng khi tát Quý Minh Xuân một cái, lại nhìn sang Phương ngự y, liền nghĩ y là đồng minh có thể thân cận nói chuyện được.

Phương ngự y thấy Hạ Trọng Phương tinh thần thoải mái, tảng đá đang đè nặng trong lòng cũng được buông xuống, mọi người cần biết rằng, thuốc kia vô cùng vô cùng quan trọng, đặc biệt là chén thuốc đầu tiên, nếu nàng ta có oán khí trong lòng, không thể ra sữa hoặc là sữa bị tắc thì quả thực không ổn tí nào.

Qúy Minh Xuân lại đang sợ nếu Trầm Ngọc Tiên biết Hạ Trọng Phương là vợ trước của hắn, với tính tình của cô nàng thì đảm bảo có chiến tranh xảy ra, nên quay sang nói chuyện hòa hoãn với Hạ Trọng Phương: “Phương Nương, mặc dù chúng ta đã thành thân, nhưng chung sống chỉ có ba ngày mà thôi, nay đã ba năm không gặp, nhất thời ta không nhận ra nàng cũng không phải là điều chi khó hiểu. Bây giờ nàng đã thành nhũ nương của Vương gia, ta lại là Quận mã, chúng ta cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, những chuyện trước kia, có phải cũng đã đến lúc phải quên đi rồi không? Lúc nãy nàng đã tát ta một cái, ta cũng không tính toán gì với nàng. Mặt khác, nếu Quận chúa biết nàng là vợ trước của ta, nàng có…”

“Nói cho cùng thì ngươi muốn ta cùng ngươi gạt Quận chúa chứ gì?” Hạ Trọng Phương cười khẩy nói: “Còn phải nhìn vào biểu hiện của người thôi, nếu như khách khí với ta, ta chỉ là một tiểu nhũ nương, chắc chắn ta sẽ cẩn thận từng li từng tí, không đụng đến ngươi. Nếu ta sống không tốt thì ngươi cũng đừng hòng, ta sẽ phá tan tất cả, ta không tốt thì mọi người cùng không tốt!”

Qúy Minh Xuân nghe Hạ Trọng Phương nói thì thở dài: “Phương Nương, hiện giờ mệnh Vương gia còn chờ sữa của nàng, ai dám để nàng chịu ủy khuất chứ?”

Phương ngự y thấy thời gian đã không còn sớm, cũng bảo Hạ Trọng Phương: “Hạ cô nương, giận tan rồi chứ, chúng ta mau đi thôi.”

“Được.” Hạ Trọng Phương nắm lấy tay Tiền bà tử, theo Phương ngự y ra khỏi cửa phòng nhỏ.

Qúy Minh Xuân thấy bọn họ đã đi ra, vội vàng chạy đến cầm lấy gương đồng soi thử, quả nhiên năm dấu ngón tay in hằn trên mặt, y lo lắng tìm cách giải thích về năm dấu tay này cho Trầm Ngọc Tiên.

Qúy Minh Xuân cho rằng nhất định phải giấu chuyện người vợ trước này đi mới được, đáng tiếc hắn quên mất, hiện nay Trầm Tử Trai bị bệnh, Trầm Ngọc Tiên là người chủ quản ở Vương phủ, chuyện trong phủ làm gì có kẻ nào dám qua mặt nàng chứ?

Tô Lương đã kể đầy đủ chi tiết một năm một mười về thân phận của Hạ Trọng Phương cho Trầm Ngọc Tiên biết, lại nói: “Thực ra lúc đó nhũ nương là người khác mà Phương ngự y mang tới, Hạ cô nương vừa tới cửa, tự giới thiệu bản thân họ Hạ, nô tài cho rằng thị là Hạ nhũ nương, nhất thời mời vào vào phủ, lại đưa thuốc cho nàng ấy uống, không muốn cũng đã nhận nhầm người. Hôm nay chỉ còn cách đâm lao thì phải theo lao mà thôi.”

Trầm Ngọc Tiên nghe thấy Hạ Trọng Phương là vợ trước của Qúy Minh Xuân, không khỏi nhíu mày, tâm trạng cực kì khó chịu, hừ một tiếng rồi nói: “Cho nên hôm nay nàng ta đến đây để nhận lại người sao?”

Tô Lương đoán được tâm trạng hiện giờ của Trầm Ngọc Tiên, vội vàng nói: “Vương gia là trên hết, nàng chỉ là một nhũ nương nho nhỏ, cần chi phải để ý?”

Trầm Ngọc Tiên nhớ tới bệnh trạng của Trầm Tử Trai, cố gắng đè nén ghen tuông xuống, thở dài: “Chỉ cần ca ca có thể chuyển dữ thành lành, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ. Hạ cô nương muốn thế nào, nếu không quá đáng thì cứ chiều theo nàng ta đi.”

Tô Lương thấy Trầm Ngọc Tiên không muốn tính toán với Hạ Trọng Phương nữa thì thở phào nhẹ nhõm, nói: “Mặc dù như vậy nhưng nói thế nào chăng nữa thân phận của nàng ấy vẫn là vợ trước của Quận mã gia, nếu để truyền đi e là chỉ mang đến phền phức. Không bằng chúng ta cứ nói nàng là nhũ nương mà Phương ngự y mang đến vậy.”

Trầm Ngọc Tiên thông minh, nhanh chóng hiểu rõ ý tứ của Tô Lương: “Không cần phải chăm chăm vào thân phận nàng ta làm gì, cứ để ca ca quyết định.”

Trầm Ngọc Tiên không công khai thân phận của Hạ Trọng Phương ra bên ngoài không có nghĩa là nàng sẽ để Qúy Minh Xuân yên ấm mà chịu đựng đâu, nàng bước vào phòng, thấy Qúy Minh Xuân bước nhanh ra đón, không hề ngần ngại mà đưa tay lên tát cho hắn môt cái “Chát”, khà khà, chính xác, cho hắn ăn một cái tát trời giáng đấy.

“Nương tử!” Tai Qúy Minh Xuân vẫn còn ong ong, một bên mặt còn chưa giảm đau, lại thêm một bên nữa, nhất thời hắn muốn ngất đi một lúc.

Giọng nói mềm mại đáng yêu của Trầm Ngọc Tiên khẽ vang lên: “Nương tử nào cơ? Người nhũ nương hôm nay mới vào Vương phủ là nương tử của chàng rồi mà? Còn muốn ta nữa sao? Lá gan chàng lớn nhỉ?”

Quý Minh Xuân vừa nghe đã hoảng sợ, hắn mau chóng phản ứng lại, hắn chỉ chỉ vào một bên mặt đã bị Hạ Trọng Phương tát, bảo: “Vừa nãy đã bị nương tử trước kia tát cho một cái rồi, tất cả chỉ để giải hận trong lòng nàng ta thôi, nếu không thì bây giờ chỉ có một dấu tay của nàng thôi này.”

Trầm Ngọc Tiên thấy một bên má của hắn in hằn rõ dấu tay, chắc hẳn lực dùng phải rất mạnh, trong lòng cũng trào lên cảm xúc xót xa, đưa ngón tay chỉ lên mặt hắn: “Chàng nha… Chàng…”

Qúy Minh Xuân nhân cơ hội bắt lấy ngón tay ấy của Trầm Ngọc Tiên, thấp giọng nói: “Hiện giờ nàng ấy là nhũ nương, vả lại dung nhan nàng ấy cũng bình thường, Vương gia khỏi bệnh thì Hạ Trọng Phương cũng phải về lại quê nhà mà thôi.”

Trầm Ngọc Tiên nghe được những lời này, cuối cùng cũng thoải mái một chút, sẵng giọng nói: “Còn không mau mang thuốc mỡ đến đây, nếu như bị phá tướng, ai còn thèm chàng nữa chứ?”

Qúy Minh Xuân vừa nghe, biết mâu thuẫn đã tan thành vô hình, trong lòng không khỏi mừng thầm, vội vàng chạy đi tìm thuốc mỡ.

Lúc này, Phương ngự y đã bồi Hạ Trọng Phương đi một vòng, để nàng xuất mồ hôi, sau đó mới thả người về phòng, bảo với a hoàn: “Nấu một thùng nước nóng cho Hạ cô nương tắm rửa đi, nhớ thêm nước lạnh vào, trong lúc tắm phải châm nước nóng, ngâm đủ một canh giờ, khai thông máu huyết mới được đi ra.”

Tiền bà tử nhân cơ hội kéo tay Hạ Trọng Phương: “Phương Nương, con ở lại trong phủ cũng chẳng có ai quen biết, chi bằng nói với Tô quản gia giữ bà bà ở lại với?”

Vốn Hạ Trọng Phương cũng muốn giữ bà bà lại, thấy bà cũng có ý tương tự mình thì nói với Tô Lương: “Tô quản gia, ta với Tiền bà bà cùng dìu dắt nhau lên kinh, từ trước đến giờ vẫn nương tự vào nhau mà sống, nay ta được ở trong Vương phủ, nhưng thật sự ta không muốn để bà bà phải lưu lạc bên ngoài, ta muốn bà ở cùng ta trong Vương phủ, không biết có được không?”

Bất quá cũng chỉ có một bà tử mà thôi, có gì to tát đâu chứ? Tô Lương gật đầu: “Ngươi không bỏ được bà thì cứ để bà ở lại đi.”

Tiền bà tử cực kì vui mừng, nhanh miệng nói: “Mọi thứ chúng tôi đều để ở phòng trọ bên ngoài, chúng tôi phải thu dọn một chút.”

Tô Lương nhìn trang phục của Tiền bà tử, thấy trên người bà cũng không có thứ gì đáng giá, liền nói: “Chi phí ăn uống Vương phủ sẽ lo tất, vật dụng của bà không cần lấy cũng được.”

Hạ Trọng Phương đứng bên cạnh lên tiếng: “Hôm nay đến đây, ta được thấy đồ đạc trong quý phủ, đúng là những thứ đồ rách nát của chúng tôi không đáng thu thập, cũng không nên mang đến đây mà trưng bày, nhưng có thể cho mọi người chung quanh mà, vả lại chúng tôi cũng cần vài bộ quần áo để thay đổi nữa, vẫn là nên đi thu dọn đi.”

Tô Lương vừa nghe, bảo với hai a hoàn: “Qua đây, chuẩn bị mã xa, đưa Tiền bà bà đến nơi trọ thu dọn đồ đạc.”

Xe nhẹ nên ngựa đi nhanh, hơn một canh giờ sau, Tiền bà bà đã thu thập mọi thứ xong trở về, đi vào gặp Hạ Trọng Phương, thấy nàng đã tắm xong, đang ngồi trong phòng, liền mang những thứ mình đem về đưa cho Hạ Trọng Phương xem, đợi nàng bảo mang tặng cái gì cho ai.

Hai người vừa nói chuyện thì có một a hoàn bước vào bẩm: “Hạ cô nương, Tiền bà bà, quản gia đã sai người dọn sương phòng* xong, bảo hai người dời sang đó, sau này cũng sẽ ở bên Tùng Hạc viện.

Sương phòng, 厢房 [xiāngfáng]: các phòng ốc ở hai bên phía trước chính phòng.

Sương (厢): chái nhà, mái hiên, vùng ven, bên, phía

Sương phòng là từ dùng trong kiến trúc nhà tứ hợp viện.

Tứ hợp viện quy cách như sau: Phía bắc là chính phòng (đây là phòng tiếp khách, tụ họp, lễlạc, tập trung, đại khái là cái sảnh lớn quan trọng nhất của ngôi nhà), đông tây là sương phòng, hướng về phía nam là đảo tọa (cổng/ cửa), bốn phía đông tây nam bắc đều là căn nhà, ở giữa là sân nhà, tất cả do hành lang nối thông nhau. Cổ đại TQ xây nhà theo kiểu “Ngồi ở hướng Bắc, cửa hướng phía nam” nên chủ tọa (chính phòng) phải ở phía bắc. Cửa nằm phía nam.

Túm cái váy lại là trừ cái chính phòng ra thì các cái phòng khác trong tứ hợp viện đều gọi là sương phòng cả. Trong đó riêng từng khu đông/tây sương phòng lại có cách bài trí theo quy cách khác nhau. Nam sương phòng hầu như không có (vì phía nam là nơi đặt cửa.)

#Nguồn: greyphan.wordpress.com.

Tùng Hạc viện là nhà lớn nhất ở Vương phủ, cũng là chỗ ở hiện tại của Trầm Tử Trai. Tô Lương nghĩ rằng, dẫu sao Hạ Trọng Phương cũng là nhũ nương của Trầm Tử Trai, để tiện… (cho uống sữa), đã an bài cho nàng và Tiền bà bà cùng ở trong Tùng Hạc viện, như vậy bất cứ lúc nào Trầm Tử Trai muốn uống thuốc sữa (nãi) thì Hạ Trọng Phương cũng có thể đến được.

Vào Tùng Hạc viện, mắt thấy trong sân trồng rất nhiều tùng, bên dưới cây tùng còn có mấy chú hạc nho nhỏ dọc đường đi, Tiền bà bà ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: “Chả trách gọi là Tùng Hạc viện, thì ra đích xác là nuôi tùng hạc.”

ý nghĩa của Tùng – Hạc: Cây tùng bốn mùa luôn xanh tươi là loại thực vật sinh lực kiên cường chịu được gió sương rét buốt, tuổi thọ của cây cũng rất cao, có thể đạt đến hàng nghìn năm, dân gian cũng thường lấy cây tùng để đại biểu cho trường thọ.

Hạc, trong dân gian gọi là “nhất phẩm điểu” 一品鸟, được xem là đứng đầu loài lông vũ, chỉ sau phụng hoàng. Truyền thuyết cho rằng tuổi thọ của hạc là vô hạn, cùng với quy được cho là “trường thọ chi vương” 长寿之王.

Quy nhân vì sống lâu nên cũng được xem là tượng trưng cho trường thọ.

Những vật cát tường thường thấy này phối hợp với nhau biểu thị trường thọ.

Tùng với hạc đi với nhau gọi là “Tùng hạc trường thọ” 松鹤长寿, “Hạc thọ tùng linh” 鹤寿松龄, “Tùng hạc diên niên” 松鹤延年, “Tùng hạc hà linh” 松鹤遐龄. Hạc với quy đi với nhau gọi là “Quy linh hạc thọ” 龟龄鹤寿, “Quy hạc tề linh” 龟鹤齐龄, “Quy hạc diên niên” 龟鹤延年. Nếu bức hoạ vẽ chúng tiên ngưỡng vọng Thọ tinh đang cưỡi hạc thì gọi là “Quần tiên hiến thọ” 群仙献寿; vẽ chim hạc, con hươu, cây ngô đồng thì gọi là “Lục hợp đồng xuân” 六合同春; còn như vẽ chim hạc đứng bên ghềnh đá thì gọi là “Nhất phẩm đương triều” 一品当朝.

Chúng ta thường thấy 3 con vật này cùng cây tùng trong những bức hoạ về Thọ tinh hoặc những đồ án liên quan đến trường thọ. Chỉ cần có chúng là đã đại biểu cho trường thọ.

Nói chung là chúc/mừng thọ ^^

A hoàn dẫn hai người đi vào cười cười: “Thật ra còn có các loại cầm (chim) khác, nhưng chúng kêu to với quậy quá nên quản gia đã mang chúng đi, chỉ để mấy con hạc ở lại cho hợp với những cây tùng này.”

Vừa nói chuyện một lát đã bước tới sương phòng, Tiền bà bà kinh sợ than thầm, trước đây bà có nằm mơ cũng chưa từng thấy có loại bày biện đẹp như thế này, hôm nay thấy được rồi.

Trong lòng Hạ Trọng Phương cũng thầm kinh sợ, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì thái quá, dẫu sao, sau này nàng cũng sẽ lấy một chàng rể cực phẩm, không chừng còn có thể ở trong một căn phòng sang trọng hơn như thế này nữa cơ! Phương ngự y đã đảm bảo rồi, sẽ không để nàng phải thất vọng chứ?

Vì sợ Hạ Trọng Phương lúc trưa ăn chưa no, nên sai một a hoàn mang một hộp thức ăn đến cho nàng, lại nói: “Nô tì tên gọi là Thanh Trúc, Hạ cô nương và Tiền bà bà cần gì xin cứ căn dặn nô tỳ.”

Hạ Trọng Phương cũng hỏi một ít chuyện vương phủ, tất nhiên là Thanh Trúc đều nói hết.

Lúc trời nhá nhem tối, sau khi dùng xong bữa tối gần nửa canh giờ, thì Phương ngự y tới, trước khi đến hắn cũng có bảo người thông báo trước, sau khi vào phòng liền nói: “Hạ cô nương, hiện tại cô là nhũ nương của Vương gia mà ta lại là đại phu của ngài ấy, ta với cô đôi lúc phải nói chuyện không được kiêng kị lắm, điểm này ta phải nói trước để cô nương chuẩn bị.”

Hạ Trọng Phương nói: “Ta cũng không phải tiểu thư khuê các gì, không kiêng kị nhiều như vậy đâu, xin Phương ngự y yên tâm.”

Phương ngự y gật đầu, bảo nàng đưa tay ra, chẩn mạch cho nàng, gật gù nói: “Đến lúc rồi!” Nói rồi bảo người bưng chén thuốc kích thích tiết sữa tới, nhìn Hạ Trọng Phương uống xong mới mở miệng: “Cách một canh giờ, nếu cô nương thấy trong người không khỏe thì gọi ta lại.”

Hạ Trọng Phương và Tiền bà bà dưới đèn thu dọn mọi thứ, thu dọn xong thì ngồi nói chuyện một hồi, nàng cảm thấy toàn thân nóng lên, ngực trướng đau, nhất thời đỏ mặt, bảo Thanh Trúc: “Mau, đi gọi Phương ngự y sang đây, nói rằng ta khó chịu.”

Phương ngự y tới rất nhanh, bắt mạch cho Hạ Trọng Phương, xoay sang nói với Tiền bà bà: “Bà bà, bà cởi bớt xiêm y của Hạ cô nương giúp ta, giúp nàng vỗ vỗ nặn nặn, nửa canh giờ sau, nếu thấy có sữa ra thì báo ta.” Nói rồi bước ra.

Mặt Hạ Trọng Phương đỏ bừng, tự mình vuốt ngực mình: “Bà bà, thật khó chịu.”

“Cái này phồng lên do sữa đấy.” Tiền bà bà buông sa, đến cởi bớt xiêm y cho Hạ Trọng Phương, ấn ngực nàng xuống, một bên nói: “Woa, Phương Nương, cởi xiêm y ra, con khác lắm nha, dáng được lắm!”

Hạ Trọng Phương bị nóng toàn thân, lầm bầm: “Còn không phải là tại bị hưu, bị chồng ruồng bỏ sao? Bây giờ cả cha mẹ, anh trai, chị dâu ai cũng đều ghét, chỉ hận tại sao con không chết đi, sống làm chi để làm mất mặt bọn họ. Nếu không vì như vậy sao con lại phải đến đây làm nhũ nương chứ? Nếu là nhũ nương của một tiểu oa nhi thì cũng được đi, đằng này lại là một đại nhân, đó cũng là nút thắt trong lòng con đây.”

Tiền bà bà khuyên nhủ: “Việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều cũng vô ích thôi con ạ, nếu con cứu được Vương gia, đương nhiên con sẽ thành ân nhân của Vương gia, khi đó muốn thế nào, đều có người giúp con toại thành hết. Con thử nhìn ta mà xem, đã già rồi mà vẫn cô đơn thui thủi! Nếu con không muốn đi theo con đường của ta thì hãy nắm lấy cơ hội này cho chắc, làm thật tốt nhiệm vụ của một nhũ nương, tương lai tự nhiên sẽ mang lại kết quả thật mỹ mãn.”

Tiền bà bà cứ ấn rồi lại ấn, lòng bàn tay đột nhiên ướt đẫm, nhất thời đưa tay lên nhìn nhìn rồi lại nhìn xuống ngực của Hạ Trọng Phương, vui vẻ nói: “Có sữa, có sữa rồi.”

Phương ngự y nghe tin chạy vào, đợi Hạ Trọng Phương chỉnh sửa xiêm y xong thì bắt mạch cho nàng, lại bảo một hạ nhân bưng tới cho nàng một chén thuốc kêu nàng uống, lúc này mới cười nói: “Được rồi, có thể sang diện kiến Vương gia được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.