Anh Yêu, Đừng Có Ăn Vạ

Chương 11: Hạ cấp




Hai tuần tiếp theo, khi thời gian công chiếu 'Phía sau ánh hào quang' kết thúc, Trần Viện phải đối mặt với chuyện mà cô vẫn luôn lo lắng, đó chính là sự lên án từ cha con nhà phó chủ tịch Bùi Minh Thắng. Thậm chí trong cuộc họp tổng kết hàng quý, Bùi Minh Thắng còn lên tiếng chỉ trích Trần Viện đã lợi dụng quyền hạn của công ty, tùy ý sắp xếp diễn viên vào bộ phim trọng điểm của công ty.

Trần Bằng đối với việc Bùi Minh Thắng trách mắng bảo bối của mình thì vô cùng bất mãn. Chủ tịch Trần là một người vô cùng bao che khuyết điểm, con gái của ông phạm sai lầm thì chỉ có ông mới có quyền mắng con bé, còn người ngoài thì đừng hòng động đến một sợi lông của con ông. Mà đằng này Trần Viện cũng chưa thể nói là phạm sai lầm. Bị đánh bại bởi giải trí Thiên Thần là do nguyên nhân từ nhiều phía, đâu phải chỉ riêng bởi một vai thứ chính. Hơn nữa đây cũng là rủi ro thường gặp của những nhà làm phim, đâu ai có thể biết trước được khán giả sẽ có thái độ như thế nào đối với những sản phẩm của mình. Vậy tại sao lại đem tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu của con gái ông.

Trần Bằng bị Bùi Minh Thắng chạm vào vảy ngược, trở nên vô cùng nóng nảy, dáng vẻ bình tĩnh, tươi cười tiếu lý tàng đao mọi khi đều tiêu thất không còn một mảnh, hai người đàn ông trung niên trong phòng họp gắt gõng với nhau không thua gì hàng cá ngoài chợ. Các cán bộ cao cấp trong phòng họp chỉ biết im lặng, đây là cuộc chiến của những ông chủ lớn, bọn họ không nên xen vào, chỉ nên đứng một bên để xem thời thế.

Trần Viện với tư cách là trợ lý chủ tịch nên cũng được tham dự vào buổi họp tổng kết quý này. Thấy ba Trần tức giận đỏ mặt tía tai, cô ngồi bên cạnh liền cầm lấy tay ông trấn an. Ba Trần lúc này mới bình tĩnh lại một chút. Dưới sự chỉ trích công khai của Bùi Minh Thắng, Trần Viện cũng vô cùng tức giận. Việc đưa Lâm An An vào bộ phim này quả thật là thất trách trong tính toán của cô, lần này cô thúc đẩy thời gian đưa Lâm An An lên màn ảnh sớm đã gây trở ngại cho Lâm An An trong nghiệp diễn xuất, 'Phía sau ánh hào quang' có thể sẽ trở thành một tì vết trong cuộc đời diễn nghệ của cô ta. Nhưng nếu nói giải trí Ban Mai thua giải trí Thiên Thần là do cô thì cô hoàn toàn không phục.

"Phó chủ tịch Bùi, chú nói việc này là do lỗi của cháu, vậy cháu muốn hỏi một chút, lỗi của cháu là lỗi gì?" Trần Viện cung kính nói, nhưng vẫn không kém phần kiên định.

Bùi Minh Thắng thấy Trần Viện lên tiếng thì có chút giật mình, sau đó thì cảm thấy rất tức giận, đám tiểu bối không biết trời cao đất rộng này, từ khi nào lại dám lên mặt chất vấn ông: "Là lỗi gì cô còn không biết sao? Chẳng phải là cô lợi dụng quyền hạn trợ lý chủ tịch đưa vai diễn quan trọng cho một diễn viên không danh tiếng, không kinh nghiệm, khiến cả bộ phim bị ảnh hưởng thì cũng đâu đến mức thua thảm bại trước giải trí Thiên Thần như vậy."

"Cháu muốn đính chính lại một chút. Phó chủ tịch Bùi nói cháu lợi dụng quyền hạn, vậy cháu lợi dụng quyền hạn khi nào, ai có thể chứng minh cháu đã lợi dụng quyền hạn của công ty. Là cháu cưỡng ép đạo diễn, cưỡng ép tổ làm phim, cưỡng ép bộ phận sản xuất phải nhận Lâm An An vào vai thứ chính sao? Cháu không có, việc cháu làm chỉ là giới thiệu nghệ sĩ của công ty cho nhà đầu tư. Là do nhà đầu tư vừa mắt với diễn viên cháu đem đến, họ cảm nhận được tiềm năng của diễn viên này, họ cảm thấy diễn viên này có thể mang lại lợi nhuận cao nhất cho khoản đầu tư của họ, vì vậy họ mới tiến cử Lâm An An với đạo diễn. Lâm An An được tham gia bộ phim này hoàn toàn là do sự chọn lựa của nhà đầu tư, vậy cho cháu hỏi cháu đã lợi dụng quyền hạn công ty ở chỗ nào?"

Bùi Minh Thắng thấy Trần Viện đối đáp sắc bén như vậy thì cũng đỏ mặt tía tai, bị một đứa đáng tuổi con cháu mình chất vấn, ông chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ như vậy. Bùi Mình Đức ngồi bên cạnh ông cũng thấy vô cùng không vừa mắt Trần Viện. Ban đầu anh dự đưa diễn viên của mình nhận vai này, mọi chuyện có thể nói là nắm chắc trong lòng bàn tay, nhưng không ngờ đến phút cuối cùng lại xuất hiện một Lâm An An. Anh đối với chuyện này cũng hậm hực không thôi. Hôm nay cuối cùng cũng trông thấy Trần Viện ngã ngựa, anh thoải mái không thể tả. Nhưng không nghĩ đến cô ta còn to gan đứng lên đối chất với ba của anh, chẳng những vậy mà còn chiếm thế thượng phong. Một người hiếu thắng như Bùi Minh Đức, luôn được người khác tôn là ông trời con thì sao có thể chấp nhận được điều này.

"Đã vậy mà cô còn chống chế, nếu cô không đi giới thiệu một diễn viên quèn cho nhà sản xuất thì họ cũng đâu đề cử cô ta với đạo diễn. Bộ phim lần này bị phim của giải trí thiên thần đánh bại, không phải lỗi do cô thì do ai." Bùi Minh Đức không chịu được Trần Viện đắc ý, liền cáu gắt phản bác.

"Lỗi của tôi? Tôi làm chính là muốn tranh thủ vai diễn cho nghệ sĩ của mình, thử hỏi người quản lý nào mà không muốn nghệ sĩ dưới tay mình có được vai tốt. Chẳng phải trợ lý Bùi cũng ba phen bốn bận tiến cử nghệ sĩ của anh với đạo diễn sao. Đây là việc mà bất kỳ người quản lý nghệ sĩ nào cũng sẽ làm, vậy thử hỏi lỗi của tôi là chỗ nào? Lỗi của tôi là giao thiệp rộng hơn trợ lý Bùi, cao tay hơn trợ lý Bùi, đánh chủ ý vào nhà đầu tư mà không phải là đạo diễn của bộ phim?" Trần Viện không chút nhường nhịn, đanh thép đánh thẳng vào mặt mũi của Bùi Minh Đức.

Bùi Minh Đức như mèo bị dẫm phải đuôi, mất bình tĩnh nói: "Nói gì đi nữa thì công ty cũng bị thiệt hại, cô cũng phải chịu trách nhiệm trong đó."

Trần Viện giận quá hóa cười, cô đã từng thấy người vô lý, nhưng chưa từng thấy ai vô lý đến mức không cần mặt mũi như Bùi Minh Đức. Công ty bị thiệt hại, một nhân viên nho nhỏ như cô phải chịu trách nhiệm, không hiểu anh ta lấy đâu ra đạo lý lớn như thế: "Đề nghị trợ lý Bùi cẩn thận lời nói. Anh nói công ty bị thiệt hại là thiệt hại như thế nào. 'Phía sau ánh hào quang' sau hai tuần công chiếu thì hoàn vốn, hai tuần còn lại lãi ròng 40%, sau khi phân chia với nhà đầu tư thì giải trí Ban Mai chiếm được 50% trong số đó, tương đương với 470 triệu đồng. Mặc dù không thể sánh được với dự đoán ban đầu, nhưng nó hiển nhiên vẫn là lợi nhuận. Như vậy công ty của chúng ta đã thiệt hại chỗ nào? Về phần thua giải trí Thiên Thần, nguyên nhân cũng từ nhiều phía, theo đánh giá khách quan của chuyên gia phê bình, phóng viên và khán giả, 'Cột mốc số phận' hơn 'Phía sau ánh hào quang' ở điểm nội dung kịch bản cùng với hiệu ứng ăn theo tác phẩm nổi tiếng. Thử hỏi một trợ lý nho nhỏ như tôi phải chịu trách nhiệm như thế nào khi kịch bản phim của công ty không xuất sắc bằng công ty đối thủ?"

"Cô..." Bùi Minh Đức bị Trần Viện nói đến cứng họng, không thể thốt nên lời. Gương mặt anh ta đỏ bừng, tức giận mà không thể phát tiết được. Bùi Minh Thắng thấy mình và con trai đều bị Trần Viện át đi thì vô cùng mất mặt nhưng không biết phải nói thế nào, càng nói càng vô lý, cũng đành im lặng. Trần Bằng ngồi bên cạnh thấy con gái mình uy phong như vậy, không tránh khỏi có chút tự hào, ông mỉm cười đắc ý.

Những cổ đông còn lại trong hội đồng quảng trị thì không có ý kiến gì. Họ đầu tư vào công ty này là vì lợi nhuận. Bộ phim hè vừa rồi rõ ràng đã đem lại lợi nhuận cho bọn họ, họ còn có ý kiến gì nữa. Đối với tranh chấp của những người cầm quyền trong công ty họ cũng chỉ bàng quang xem xét, không đưa ra lập trường. Có kịch hay phải biết im lặng thưởng thức, không phải sao.

Sau khi kết thúc báo cáo doanh thu và lợi nhuận trong quý, tiếp đến là thông qua kế hoạch kinh doanh cùng định hướng phát triển trong quý tới, cuộc họp cũng chấm dứt trong không khí vô cùng căng thẳng. Không biết là do ai đã loan truyền, cuộc đối đầu trong buổi họp hiện tại đã trở thành đề tài bàn tán chung của mọi người trong công ty. Người ta đồn đãi nhau rằng trợ lý Trần, ái nữ của chủ tịch mặc dù còn rất trẻ và xinh đẹp nhưng lại là hóa thân của hoa anh túc độc, độc ở đây là độc mồm độc miệng. Trong cuộc họp tổng kết hàng quý, hai cha còn nhà phó chủ tịch bị cô ấy nói đến á khẩu, không thể phản bác nửa lời, nghe đâu phó chủ tịch lúc đó tức đến mức muốn lên máu, tắc nghẽn mạch máu não, là nhờ trợ lý Bùi nhanh tay lấy thuốc cho ông uống, nếu không là đã có án mạng xảy ra. Bởi vậy mới nói, nhìn người là không thể nhìn bề ngoài, hoa hồng đẹp nhưng lại có gai a, chạm vào liền chảy máu.

Bất kể bên ngoài người ta có đồn đãi thế nào, Trần Viện một chút cũng không mảy may để tâm đến. Hiện tại cô đang một mình kiểm điểm lại bản thân. Mặc dù trong lúc họp lý lẽ của cô rất hùng hồn, rất xác thực, khiến cho những người đang muốn bỏ đá xuống giếng kia phải ngậm miệng lại. Nhưng một sự thật không thể chối cải, chính là việc cô đã dở thủ đoạn để khiến Lâm An An nhận được vai diễn Hoài Mộng. Trên tổng thể, bộ phim 'Phía sau ánh hào quang' thua 'Cột mốc số phận' không phải là lỗi do cô, nhưng không thể phủ nhận diễn xuất của Lâm An An cũng là một điểm trừ của bộ phim đó. Phải chăng ngay từ lúc đầu cô không nên quá tin tưởng Lâm An An, diễn xuất của cô ta không hề xuất sắc như những gì mà tiểu thuyết đã miêu tả?

Không đúng, trước khi trách móc người khác, cô phải nên xem xét lại bản thân mình. Việc để Lâm An An nhận vai chính là do một tay cô khơi màu, chỉ vì một quyển tiểu thuyết nói trước những điều chưa diễn ra đã khiến cô tự tin một cách mù quáng, khiến cô quên đi xuất thân của mình. Sự xuất hiện của cô tại thế giới này đã là một nghịch lý. Lẽ ra Trần Viện ngay lúc này vẫn còn đang u u mê mê trong những hộp đêm ồn ào hỗn tạp, là cô đã làm thay đổi mọi thứ, vậy thì cô có tư cách gì trách mọi chuyện thời thời khắc khắc đều chệch đi khỏi quỹ đạo ban đầu. Chỉ vì sự thành công nho nhỏ của ban nhạc Nam Nhi đã khiến cô dương dương tự đắc, tự tin đến mức tự phụ, không xem ai ra gì, thậm chí cô còn quên đi chính mình đã làm thay đổi diễn biến vốn có của sự việc. Đáng ra tại thời điểm này, Lâm An An còn phải bôn ba giữa hộp đêm và phim trường để bươn chãi cuộc sống, tích lũy vốn sống cho nghiệp diễn xuất sau này. Là cô đã tự ý xuất hiện, kéo Lâm An An về giải trí Ban Mai, đẩy cho cô một vai nặng ký, thậm chí còn không mảy may quan tâm cô ấy đã đủ khả năng hay chưa mà vẫn mù quáng tin tưởng vào những điều không thể xảy ra lúc hiện tại. Như vậy cô còn có tư cách gì mà oán trách Lâm An An, có tư cách gì mà oán trách số phận.

Có lẽ những ngày gần đây, cuộc sống quá thoải mái, quá thuận lợi khiến cô quên mất mục đích của kiếp sống thứ hai này. Cái cô cần làm chính là bảo vệ gia đình, bảo vệ người thân của mình. Muốn làm như vậy, cô phải dựa vào năng lực bản thân để thể hiện bản lĩnh thật sự của mình. Mà không phải trông chờ vào một quyển tiểu thuyết hư vô nào đó, tự cho mình là người có bàn tay vàng, muốn nhanh chóng thao túng tất cả. Lòng tham không đáy rắn nuốt voi. Việc cô cần làm hiện tại, chính là dọn dẹp lại những tham vọng ngổn ngang trong đầu, phải thời thời khắc khắc nhớ rõ câu dục tốc bất đạt.

"Cốc cốc cốc." Không để Trần Viện phải sầu não lâu, cửa phòng đột nhiên có người gõ.

"Vào đi."

Ba Trần đẩy cửa bước vào, trông thấy bóng dáng đơn bạc của con gái thì đau lòng vô hạn. Đứa con gái này là bảo bối của ông, nửa điểm tổn thương ông cũng không muốn nó phải chịu, vậy mà sáng nay, người khác bắt nạt con bé ngay trước mặt mình mà ông không thể làm gì khác. Lúc đó ông cảm thấy vô cùng bất lực. Sự nổ lực của Trần Viện ông đều nhìn thấy trong mắt. Con bé giống ông, có nghị lực, có dã tâm, có tham vọng, làm việc lưu loát và quyết đoán. Thử hỏi những người cùng tuổi có mấy ai có khả năng như con bé. Dẫu sao con bé vẫn còn nhỏ, đôi lúc hơi hấp tấp là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng có như vậy đi chăng nữa ông cũng rất sẵn lòng đi phía sau con gái mình để dọn dẹp tàn cuộc. Ông không cần con gái mình thật xuất sắc, ông chỉ muốn con bé an an ổn ổn, hạnh phúc sống hết cuộc đời này, chính vì vậy, Trần Viện từ nhỏ đã được nuôi như một đóa hoa trong lồng kính, bây giờ con bé muốn thoát ra khỏi cái lồng kính đó, tự đứng vững trên đôi chân của mình, ông còn trông đợi gì hơn nữa.

"Ba." Thấy ba Trần đến, Trần Viện lên tiếng gọi. Ba Trần lúc sáng nhận ra tâm trạng của cô không tốt, bây giờ chắc là muốn đến an ủi cô. Ba Trần quả nhiên rất tri kỷ, Trần Viện cảm động không thôi.

Trần Bằng ngồi lên giường Trần Viện, giơ tay lên vuốt tóc cô: "Sao vậy con gái, không vui à?"

Nghe ba Trần hỏi vậy, Trần Viện đột nhiên cảm thấy khóe mắt cay cay, những ủy khuất và bất lực trong lòng như muốn trào ra. Nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm lại được, cô không muốn mọi người phải lo lắng cho mình.

"Đâu có, con chỉ cảm thấy hơi bức bối thôi." Trần Viện bĩu môi nói, sau đó nằm xuống gối lên chân ba Trần. Cảm giác có người thân để dựa dẫm thật tốt.

Trần Bằng thấy con gái làm nũng chỉ mỉm cười, cưng chiều vuốt tóc cô: "Con đừng nghĩ nhiều, mấy lời khó nghe kia cứ xem như chó sủa bậy đi."

Trần Viện giật giật khóe môi, ba Trần quả thật là không phúc hậu chút nào, còn rủa người ta là chó nữa. Nhưng quả thật lời này rất hợp ý cô: "Bùi Minh Thắng mà nghe được lời này của ba, chắc lên máu thật quá."

"Hừ, lão ta chẳng qua là đang ganh tỵ ba có một đứa con tốt, muốn kiếm cớ để chọc khoáy thôi." Nghe Trần Viện nhắc đến Bùi Minh Thắng, Trần Bằng lại một trận cảm thấy khó chịu.

Trần Viện mỉm cười, có chút bất đắc dĩ: "Chỉ có ba mẹ là nghĩ con tốt thôi, người khác thì không đâu." Trong mắt ba mẹ, con cái của mình lúc nào cũng là nhất, Trần Viện sâu sắc cảm nhận được điều này, cô thầm cảm ơn số phận may mắn của mình đã đưa cô đến đây.

Trần Bằng không cho là đúng: "Sao lại không, con chỗ nào không tốt, ngoan ngoãn, xinh đẹp, học giỏi, lại có năng lực, ba thấy mấy đứa nhỏ cùng tuổi có đứa nào qua con đâu."

Trần Viện nghe vậy thì không nhịn được bật cười: "Sao con thấy ba giống như đang mèo khen mèo dài đuôi vậy."

"Ba đâu có khen, ba chỉ nói sự thật, ba cảm thấy con gái của ba là tốt nhất, con không cần phải quan tâm mình như thế nào trong mắt người khác."

Trần Viện nghe thấy những lời của ba Trần, trong lòng từng cơn rung động. Ba luôn yêu thương cô vô điều kiện, chẳng cần quan tâm cô trở thành như thế nào, trong mắt ông cô vẫn là tốt nhất. Khóe mắt hơi xót xa, Trần Viện chớp chớp để dòng nước trong mắt không chảy ra ngoài: "Ba, ba cưng chiều con như vậy, không sợ con trở nên vô pháp vô thiên, không ai trị nổi sao?"

"Ha ha, con gái của ba ngoan như vậy, làm sao có thể vô pháp vô thiên, ba chỉ cần con sống vui vẻ là được rồi, cứ làm những gì mình muốn."

Trần Viện cố nén xúc động, bật cười: "Ha ha, là ba nói đấy nhé, sau này con mà quậy tung lên, lật ngược cả công ty, đến lúc đó ba đừng có mà hối hận."

Trần Bằng sủng nịch nhìn con gái, vuốt nhẹ mái tóc cô: "Được thôi, cứ chơi cho đã, ba sẽ theo sau dọn dẹp cho con."

Trần Viện cảm thấy bản thân vô cùng may mắn. Kiếp trước mồ côi, vẫn luôn ao ước có một gia đình thuộc về bản thân mình, cuối cùng ông trời đưa cô đến đây, cho cô một người cha và một người mẹ hết mực yêu thương mình, cuộc đời còn có gì viên mãn hơn thế nữa.

"Ba... sau này gặp được người giống như ba vậy con mới lấy làm chồng."

"Ha ha, không phải ai cũng may mắn như mẹ con đâu." Ba Trần cười đáp lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.