Đến trưa, Liên Mạn Nhi giữ Trương
Thải Vân, Liên Chi Nhi cùng Liên Diệp Nhi ăn cơm, ba người rất sung
sướng lập tức liền đáp ứng. Hai nhà Liên Chi Nhi và Liên Diệp Nhi đều đi
dự tiệc rồi, trở về cũng ăn cơm một mình. Trong nhà Trương Thải Vân mặc
dù có người,nhưng ở đây sai người sang báo một tiếng là có thể.
Đợi các nàng ăn cơm rồi, không bao lâu người đi dự tiệc cũng trở về.
Ngô
Gia Hưng cùng Lục Bỉnh Vũ liền ước hẹn tới đón vợ của mình, Ngô Vương
thị cũng đi theo tới đây, cùng Trương thị kể lại chuyện tình khi dự
tiệc.
“. . . . . . Người không ít , người tặng quà cưới đều ngồi
vào bàn tiệc. Thân thích bằng hữu của Lão Quan gia bên kia tất cả cũng
tới. Ta cố ý nhìn một chút, người trong thôn, cơ hồ mọi nhà không bỏ,
đều đến đi.” Ngô Vương thị nói cho Trương thị nghe.
“Nói như vậy, duyên nhà lão Quan thực không tệ a.” Trương thị liền nói.
“Ta
nhìn rất tốt. Nghe nói, nhà bọn họ cũng hay đưa lễ, một thôn , bất kể
nhà ai có việc, bọn họ cũng không bỏ quên. . . . . . . Lão gia tử nhà
hắn, nổi danh đàng hoàng phúc hậu, nói không nhiều lắm, cũng hay làm
việc, là người sống ngay thẳng. Lão thái thái nhà hắn cũng rất chu đáo,
nói chuyện ken két , so với mọi người bình thường lưu loát hơn.” Ngô
Vương thị kể tiếp cho Trương thị.
“Ta nghe nói, lúc đầu bên này
chưa hài lòng cửa hôn sự này, chính là dì ba thấy mẹ nhà trai nhìn không
phải là lương thiện dễ lừa.” Trương thị hơi giảm thấp âm thanh.
Thương
Bảo Dung cho đến bây giờ mới được gả, nguyên nhân chủ yếu chính là Tiểu
Chu thị cùng Thương Hoài Đức lựa chọn quá lợi hại. Thương Hoài Đức chọn
gia thế đối phương, Tiểu Chu thị thì ngó chừng mẹ chồng cùng chị em dâu
tương lai, một khi người ta lưu loát chút, nói chuyện nhanh nhẹn chút
ít, bà đã nghĩ người ta lợi hại, không tốt chung đụng, sợ Thương Bảo
Dung sau này bị khinh bỉ. Khi người ta đàng hoàng chút ít, lời nói giảm
chút ít, bà lại ngại người ta bất lợi sa sút, không thể làm chuyện lớn,
chướng mắt người ta, còn sợ sau này liên lụy đến Thương Bảo Dung.
Cuối
cùng, đồng ý cửa hôn sự Quan gia này, là bởi vì tuổi Thương Bảo Dung
thật sự không tốt trì hoãn nữa, đối phương còn rất thích Thương Bảo
Dung, xin người làm mai miệng lưỡi chói lọi liên hoa. Mới miễn cưỡng đem
hôn sự nói thành.
“Hôm nay hỉ sự lớn như vậy, người bình thường,
cũng còn mang khuôn mặt cười . Dì ba thì ngồi xuống xong đều nghiêm
mặt, một chút bộ dạng tươi cười cũng không có. Chị em chúng ta còn
khuyên nàng, nàng cũng không nghe.” Ngô Vương thị nói với Trương thị.
Trương thị cười lắc đầu than thở.
“Cái
giống như lão thái thái.” Trương thị liền nói, ” Thời điểm ta vào cửa
này. Làm chuyện gì, bà cũng nghiêm mặt, giống như ai thiếu bà mười xâu
tiền ý, không phải là không thích nhìn ta sao, lại còn sợ người khác
không biết.”
“Cũng không chỉ riêng ta, thời điểm tam tẩu giá càng nghiêm mặt đâu. Chính là hai cái khác bà cũng không hoà nhã gì.”
“Cái
này nếu là đặc tính, thật là không có cách nào.” Ngô Vương thị cũng
cười.”Chuyện như vậy, cho dù trong lòng có chút không vui, thì cũng
không thể lộ ra a. Không vì cái gì khác, liền vì con gái sau này thuận
lợi chút, đừng để cho trong lòng thông gia có vứng mắc, cũng không thể
làm mất mặt a.”
“Họ còn lâu mới nghĩ đến.” Liên Mạn Nhi ở bên
cười nói. Tiểu Chu thị và Chu thị tính cách giống nhau, đều rất trực
tiếp. Căn bản khinh thường ngụy trang. Họ sống đều vì mình, cho dù là ở
trên chuyện của con gái yêu mến, bọn họ cũng tuyệt không chịu để cho
mình ủy khuất nửa điểm.
“Cái này thật là không phải. Lại nói
trường hợp không đúng, lão thái thái chúng ta là cưới vợ về nhà, bà là
gả khuê nữ ra ngoài, sau này Bảo Dung phải sống ở nhà người ta.” Trương
thị liền nói.
“Đúng vậy, nhưng khuyên bà, bà cũng không nghe, còn may là bà không nói gì, cũng không có náo loạn.” Ngô Vương thị đáp lời.
“Bà
mà còn nói cái gì, náo thêm nữa thì chắc đem hôn sự quấy nhiễu thất
bại, có khi còn phải đưa Bảo Dung trở về đấy.” Trương thị liền nói.
“Cũng không đến nổi như vậy.” Ngô Vương thị cười trả lời.
“Bàn tiệc ra sao?” Trương thị hỏi Ngô Vương thị.
“Không
tệ.” Ngô Vương thị liền nói, “Rất thể diện, cái gì cũng đều có. Chính
là hiện tại không lễ không tết, trong bụng mọi người không có gì, nên đồ
ăn không còn dư lại gì.”
“Đủ ăn vậy cũng là được rồi.” Trương thị đáp.
“Đúng.” Ngô Vương thị gật đầu, rồi hướng Trương thị nói, “Hôm nay cái người miệng rộng nhà Nhị đương gia cũng đi.”
Ngô Vương thị chỉ chính là Hà thị.
“Sao nàng cũng đi nữa, về sau lại đưa lễ rồi sao?” Trương thị kinh ngạc.
“Không nhìn thấy nàng đưa lễ, chỉ nghe nàng nói bây giờ nàng và Nhị Lang sống cùng.” Ngô Vương thị liền nói.
Ngày
đó La gia đã đưa lễ nạp thái rồi, một loại tình huống, hai người mẹ
chồng nàng dâu, nếu như là cùng nhau đi thì mang một phần Lễ cũng đủ
rồi. Mà tình hình bây giờ của mấy người Hà thị có chút đặc thù.
” Lão thái thái chúng ta đều gửi nhờ lễ đến nhà mẹ ta, bà cũng không dám gửi nhờ lễ nhà Nhị đương gia.” Trương thị liền nói.
“Đó
là nàng biết các ngươi là người có thể diện, cũng không quan tâm một
điểm nửa điểm. Nhị đương gia các ngươi, nói cũng là nói vô ích, người ta
cũng không nghe theo, còn bị thêm một vố.” Ngô Vương thị liền nói, ”
Cái miệng rộng của nhà Nhị đương gia k, hình như hôm nay đi theo, sợ là
vợ Nhị Lang không biết. Nàng nhìn thấy mẹ chồng còn rất giật mình .”
“Ta
xem nàng kéo mẹ chồng ra ngoài nói chuyện, hình như để mẹ chồng nàng
trở về, đừng vào ngồi. Mẹ chồng nàng liền lớn tiếng ầm ĩ la hét , vợ Nhị
Lang sau đó phải bận rộn để cho mẹ chồng nàng ngồi yên lại.” Ngô Vương
thị kể tiếp cho Trương thị.
La gia đưa lễ cho Thương Bảo Dung cũng không nhiều, thật không tốt khi hai người đều ngồi vào, cho nên mới ngồi như vậy.
“Vợ Nhị Lang rất hiểu chuyện, cũng không thừa dịp làm càng, là người đương gia tốt.” Trương thị tán thành gật đầu.
Hai người lại nói một hồi, Ngô Vương thị liền đứng dậy cáo từ. Liên Mạn Nhi vội mang ra đồ đã chuẩn bị cho Ngô Gia Ngọc.
“Đây là làm gì?” Ngô Vương thị không hiểu hỏi.
“Là cho Ngọc tỷ chúng ta.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Ngô Vương thị biết là Chi Nhi đem chuyện Ngô Gia Ngọc có bầu nói với Trương thị và Liên Mạn Nhi.
“Mới vừa được tin thôi, tính toán ngày mai đi qua xem một chút. Không cần đưa thứ gì cả.” Ngô Vương thị cười nói.
“Kể
cả không có chuyện này cũng đang tính toán tiện thể mang ít đồ đi qua.
Cây trâm này là lần trước Mạn Nhi mua trở về, Diệp nhi, Thải Vân các
nàng đều có, đó là để lại cho Gia Ngọc.” Trương thị cười nói, “Cái trâm
cài đầu kia, ý tứ cát tường. Còn có chút trứng gà cùng gà cho Gia Ngọc
bồi bổ thân thể.”
Ngô Vương thị từ chối một chút, cũng thu vào.
Hai nhà thân mật, chuyên cần đi lại, lễ giống như vậy cũng là chuyện
thường xảy ra. Huống chi, Ngô Gia Ngọc có bầu, nhà mẹ đẻ của con dâu
cũng tặng đồ, đây là chuyện rất có thể diện.
Qua một ngày, ba
người Ngô gia quả nhiên đi thăm Ngô Gia Ngọc, Ngũ Lang tự mình đánh xe
lên trấn trên, đưa Liên Chi Nhi cùng Đại Bảo về nhà .Trùng hợp, ngày này
lại là ngày lại mặt của Thương Bảo Dung sau ba ngày cưới. Vợ chồng
Thương Bảo Dung trở lại nhà mẹ đẻ ngồi một hồi rồi tới bái kiến Liên Thủ
Tín và Trương thị.
“. . . . . . dì hai mới từ nhà tới đây, dì hai làm quen. Ta cùng chồng tới gặp Tứ ca cùng Tứ tẩu, để mọi người nhận thức nhau.”
Thương
Bảo Dung một thân quần áo đỏ thẫm, trang phục khác biệt so với thời
điểm còn là cô nương. Trương thị liền lôi Thương Bảo Dung lên trên
giường gạch ngồi, sai người rót trà vừa khen lão Nhị Quan gia lớn lên
tốt đẹp.
“Chúng ta ở nông thôn khó được người như vậy, không phải
là người tay thô chân to có thể so sánh . Xem người ta nói chuyện kia,
cử động kia, là loại người đi học thật không so được. Sau này cuộc sống
nhất định là có thương có lượng, không tức giận cãi vã.” Trương thị cười
nói.
“Anh ấy tính tình thật không tệ. . . . . .” Thương Bảo Dung liền nói.
Trương
thị lại cùng Thương Bảo Dung nói chuyện thường ngày, có điều dù sao
không phải là con ruột hay chị em ruột thịt, rất nhiều chuyện không nên
hỏi kỹ, chỉ hời hợt tán gẫu, Thương Bảo Dung cũng chỉ nói hết thảy bên
nhà chồng đều rất tốt.
Liên Mạn Nhi cùng Liên Chi Nhi ở bên nhìn,
cũng thỉnh thoảng nói hai câu. Liên Mạn Nhi còn nhìn kỹ Thương Bảo
Dung, không biết có phải do nguyên nhân thân sơ có khác hay không, nàng
cảm giác như nương tử về lại mặt, như Thương Bảo Dung mặc dù sắc mặt
cũng vui mừng nhưng không bằng Liên Chi Nhi cùng Trương Thải Vân khi lại
mặt.
Thương Bảo Dung nhìn thấy Đại Bảo ở trên giường gạch chơi
đùa, khó cưỡng lại liền ôm vào trong ngực vừa hôn vừa chạm , hồi lâu
không buông tay.
“Đừng có gấp, qua không được bao lâu, là muội có thể ôm con của mình. Đến lúc đó lại không hiếm lạ gì.” Trương thị tựu cười nói.
Mặt của Thương Bảo Dung lập tức hồng lên rồi cúi đầu.
Trương
thị nhìn vậy càng cảm thấy ưng, cưới tiểu tức phụ, chính là thời điểm
xấu thì xấu hổ. Khiến Chi Nhi và Liên Mạn Nhi liên tiếp cười.
“Cái này có gì mà ngại, đều có ngày này.” Liên chi Nhi cười nói.
Thương
Bảo Dung nói nhà mẹ nàng chuẩn bị tiệc rươu, mời Trương thị đi qua ăn
cơm. Trương thị từ chối nhã nhặn, vừa nói với Thương Bảo Dung, tình cảm
mọi người không thể đánh giá trên bàn tiệc. Trong lòng Thương Bảo Dung
cũng biết, một nhà Liên Mạn Nhi mặc dù đối với nàng vô cùng tốt, nhưng
có một chút khúc mắc cùng cha mẹ nàng, vì vậy cũng không tốt miễn cưỡng.
Chờ
tiễn vợ chồng son Thương Bảo Dung, Liên Thủ Tín từ trước viện trở lại,
cũng khen lão Nhị Quan gia ở nông thôn chính là nhân vật ít có, không
giống làm ruộng , trái ngược giống với người đọc sách hơn.
Liên
Mạn Nhi mới vừa rồi đã từng tò mò, len lén đi xem lão Nhị Quan gia một
hồi. Lão Nhị Quan gia vóc người cao mảnh, nói chuyện giọng điệu chậm
rãi, cử chỉ hào hoa phong nhã, quả thật giống như một số người nói,
dường như cùng đại cô nương, không giống cùng một loại người ở nông thôn
làm ruộng.
Ban đêm, Ngô Gia Hưng chạy trở về liền đi đón Chi
Nhi. Hắn còn đem chút ít trái cây thổ sản trở lại, đều là của nhà chồng
Ngô Gia Ngọc đáp lễ nhà Liên Mạn Nhi.
Một nhà Liên Mạn Nhi chuẩn
bị thức ăn, liền giữ hai người bọn họ ở lại ăn cơm tối rồi hãy trở về.
Trong bữa cơm có hỏi chuyện Ngô Gia Ngọc , Ngô Gia Hưng kể tình huống
của Ngô Gia Ngọc rất tốt, chính là có chút hơi nôn oẹ, hai người Ngô
Ngọc Quý cùng Ngô Vương thị ở đấy một đêm, ngày mai sẽ trở lại.
Mọi người nghe cũng yên lòng, sau khi ăn xong, liền sắp xếp xe đưa hai người bọn họ cùng Đại Bảo trở về trấn trên.
Trong
nháy mắt, đã chín tháng. Một nhà Liên Mạn Nhi thu thập xong xuôi, khắp
nơi an bài thỏa đáng, liền lên đường hướng phủ thành.