Anh Xã Già Nhà Em

Chương 4




Lúc này Tưởng thị từ ngoài cửa đi tới, Đại Nữu Nữu nhìn thấy nàng thì bỏ chạy tới, muốn ôm chân Tưởng thị, cùng Tưởng thị thân cận. Tưởng thị cực kỳ nhanh nhìn Chu thị, thấy Chu thị không có chú ý, liền nhanh cho Đại Nữu Nữu cái sắc mặt, nhẹ nhàng đem Đại Nữu Nữu đẩy đẩy về phía Chu thị ở bên kia.

Đại Nữu Nữu tuổi còn nhỏ, nhưng rất thông minh, bình thường lời của Tưởng thị dạy bé đều nhớ được, chỉ là do tình cảm thật nhất thời lộ ra. Thấy Tưởng thị như vậy, bé liền biết ý, không hề quấn Tưởng thị nữa, mà trở lại ngồi bên cạnh Chu thị.

Lúc này Chu thị mới ngẩng đầu, nhìn thấy Tưởng thị.

“Đưa đi? Có nói gì không?” Chu thị hỏi Tưởng thị.

Lời này không đầu không đuôi, có điều Tưởng thị nghe lại hiểu.

“Đưa đến cửa, vốn là nghĩ trực tiếp đưa đến nhà, nhưng bà dì ba không cho. . . . . . . Cũng không nói gì.” Tưởng thị liền trả lời, bởi vì nhìn sắc mặt Chu thị nhu hòa vì vậy lá gan lớn hơn thử thăm dò một câu, “Bà dì ba thật giống như không vui lắm.”

“Nàng không vui.” Chu thị dùng khăn xoa xoa tay, sau đó để khăn xuống, hai tay va chạm giữ tại cùng nhau, mấp máy miệng nói, “. . . . . . nhờ ta nói với nhà lão Tứ, ngày Bảo Dung thành thân bọn họ cần phải đi qua.”

“Hôm nay cháu đi tặng quà cưới, gặp phải Tứ thẩm. Tứ thẩm hình như nói ngày đó có việc, sợ không đi được.” Tưởng thị nói.

“Chuyện lần này, ta không thể chuyện gì cũng hứa.” Chu thị trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng nói, “Chuyển lời của lão Trương gia với ta. Người nhà Trương gia không có tới nhưng lễ vẫn đưa đến. Nói chuyện một lúc bị ta bác bỏ đề nghị. . . . . . . liền không chào đón ta, thực chất đem ta làm cái lão chán ghét, ta không lạ gì mấy đồ đó? Ta đối xử với nàng thế thôi!”

Tưởng thị hơi có chút kinh ngạc. Nàng phát hiện, trên người Chu thị tựa hồ xảy ra biến hóa rất nhỏ. Từ lúc Chu thị bởi vì lưu luyến Nha Nhi khóc lớn một hồi, cuối cùng để lại Liên Nha Nhi, sau đó vợ chồng Liên Thủ Nghĩa ra đi, cả người Chu thị tựa hồ cũng nhu hòa một chút.

Nói thí dụ như chuyện hôm nay này. Cho dù Chu thị trong lòng hiểu, Tiểu Chu thị và Thương Hoài Đức là lợi dụng và, án lấy tính tình ngày thường của bà, sẽ cậy mạnh đồng ý. Không vì cái gì khác, chính là vì bà sẽ thẳng sống lưng ở trước mặt Tiểu Chu thị, có thể sai sử được Liên Thủ Tín và Trương thị.

“Bà nội, lời này không nên nói cháu vẫn nói, chuyện này người làm rất đúng.” Tưởng thị nói, “Cháu trẻ tuổi. Có mấy lời nói không chính xác. Cháu liền nói một chút, bà là người lớn nếu cảm thấy không thích hợp, bà cứ việc nói cháu. . . . . . . Thân thích là thân thích, bất kể làm gì, cũng không có gần gũi bằng con cháu phải không? Nếu thật sự gặp chuyện hết sức khẩn cấp. Cần phải hành động, thì người có thể tiến lên ra sức ra của cải, mà không phải chỉ dùng miệng nói suông không căn cứ, chỉ có con cháu thân thích của bà thôi.”

“. . . . . . lúc này cũng sẽ nhận ra người nào xin bà làm việc cho họ, người nào không bao giờ xin bà cái gì, mà luôn làm việc cho bà. Những điều ấy đều rõ ràng .” Tưởng thị vừa len lén đánh giá sắc mặt Chu thị vừa từ từ nói.

Chu thị không nói chuyện, chân mày chỉ hơi giật giật, đem mí mắt cụp xuống.

Tưởng thị biết rõ tính tình Chu thị cực kì bao che khuyết điểm, hơn nữa vô cùng dễ xao động. Xem ăn cây táo, rào cây sung là đương nhiên, cho nên mới để ý như vậy, nói cũng phải nói uyển chuyển hàm súc. Thấy Chu thị phản ứng như vậy, Tưởng thị sẽ không nói tiếp nữa.

Tưởng thị vốn đang có nhiều chuyện. Không tiện nói ra với Chu thị, trước chỉ có thể nuốt xuống. Trong lòng suy nghĩ, sau này tìm cơ hội thích hợp khuyên giải Chu thị. Điều thiết yếu để khuyên giải Chu thị , chính là phải phân rõ xa gần thân sơ, không thể vì nghe người ngoài xúi giục, mà bày sĩ diện đối với một nhà Liên Thủ Tín, làm bậy còn thay người van xin.

Phải biết rằng, Chu thị dính vào chuyện như vậy, tạm thời ngoại nhân đắc lợi, nhà nàng nửa điểm chỗ tốt cũng không có, còn có thể bị một nhà Liên Thủ Tín giận chó đánh mèo, đối với nhà các nàng càng bất hòa, phiền chán.

“Bố chồng cháu cùng Kế Tổ đâu?” Chu thị hỏi Tưởng thị, “Kháng còn không có đốt nữa đã nghỉ ngơi rồi.”

“Bọn họ ở tại bên ngoài, cháu phải đi gọi. . . . . . . Củi cháu đều ôm vào rồi, để cháu đốt kháng.” Tưởng thị vội nói, liền đứng lên đi ra ngoài.

Liên Nha Nhi cùng Đại Nữu Nữu cũng đi theo ra ngoài giúp Tưởng thị làm việc.

Chu thị một người ngồi xếp bằng ở trên giường gạch, thấy mọi người đều đi, liền quay thân, mặt hướng cửa sổ ngồi, cúi thấp đầu xuống,phát ra âm thanh than thở dài.

“. . . . . . Thật làm như ta nói gì nhà người ta liền nghe vậy. Làm như ta phát lời thề kia là đánh rắm! Lão Nhị dọn đi, thì không thể dọn về chắc? ! . . . . . . Không có một thứ tốt!” Chu thị thấp giọng lẩm bẩm, lầm bầm, phảng phất như nói mơ.

Nghe thấy màn cửa vang, Chu thị biết là Liên Thủ Nhân nâng thùng đi tiểu vào. Chu thị lập tức ngậm chặt miệng, đem ánh mắt khép lại. Từ phía sau lưng nhìn lại, giống như là lim dim.

. . . . . .

Nhà Liên Mạn Nhi giờ phút này cũng đã khơi đèn, Tiền viện có việc, Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang đều đã đi qua, tiểu Thất cũng đi thư phòng, cùng tiểu Long, tiểu Hổ đọc sách.

Trương thị lấy làn đan, ở dưới đèn thiêu thùa may vá. Liên Mạn Nhi thấy canh giờ còn sớm, nên không trở về Tây phòng, cũng cầm châm tuyến, cùng Trương thị ngồi đối diện làm việc.

Rất nhanh, Liên Mạn Nhi liền phát hiện, Trương thị hôm nay làm việc luôn thất thần, tựa hồ là có tâm sự gì.

“Mẹ, mẹ suy nghĩ gì vậy?” Việc trong tay Liên Mạn Nhi ngừng lại, cười hỏi Trương thị.

“Không có suy nghĩ gì.” Trương thị chỉ lắc đầu nói.

” Mẹ, mẹ đừng gạt con. Mẹ như vậy rõ ràng trong lòng có việc.” Liên Mạn Nhi cười, ” Mẹ, người có chuyện gì thì kể con nghe, nơi này cũng không có người khác. . . . . . . Mẹ có chuyện gì, còn gạt con sao? Rồi hãy nói, mẹ nói ra , có lẽ con có thể giúp mẹ nghĩ ra một chút chú ý gì .”

“Mẹ làm gì có cái gì dấu diếm con.” Tiểu khuê nữ nói chuyện quá thỏa đáng, lời nói dễ lung lạc.., Trương thị rất nhanh liền đầu hàng.”Mẹ chỉ bối rối chuyện tìm vợ cho anh con.”

“A, thì ra là chuyện này.” Liên Mạn Nhi cười cười, không trách được Trương thị xuất thần, đây đúng là chuyện lớn cần hao tâm tốn sức.

“Cũng không chỉ là chuyện này.” Một khi bắt đầu nói, Trương thị có rất nhiều lời muốn nói “Anh của con cũng đến tuổi rồi, tuổi như nó vậy, người trong thôn chúng ta đều có hài tử để ôm. Ừ thì anh của con đọc sách, nên khác với bọn họ. Nhưng bây giờ cũng nên đến lúc đó rồi, Lỗ tiên sinh cũng nói, chờ anh của con trúng Cử Nhân, rồi hãy nói đến chuyện hôn nhân mới thích hợp.”

“Đúng.” Liên Mạn Nhi gật đầu.

“Lúc nãy mẹ và cha con thương lượng, muốn đi phủ thành ở mấy tháng, cũng là vì suy nghĩ chuyện này. Chuyện anh của con, tiếp theo đó là chuyện của con, đều cần được chuẩn bị trước.” Trương thị vừa nói, vừa ngẩng đầu nhìn Liên Mạn Nhi, “Mạn Nhi, trong lòng con có ý nghĩ gì, con sớm nói cho mẹ biết. . . . . .”

Thấy đề tài lan đến trên người mình, Liên Mạn Nhi ho hai tiếng, lập tức dời đi lực chú ý của Trương thị.

” Mẹ, mẹ tính toán tìm cho anh con người thế nào ?” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị.

“Cho anh con thế nào? Bây giờ mẹ còn thật không nói được, nhưng khẳng định cho anh con nhìn vừa ý. Tính cách phải tốt, tốt nhất là con cả trong nhà, hiểu được công việc quản gia, biết thương yêu người.” Trương thị vừa nghĩ, vừa nói.

Hiển nhiên, Trương thị coi trọng chính là tính tình của cô gái, bối cảnh gia thế người ta những thứ này thì toàn bộ không thèm để ý.

“. . . . . . Lão Quan gia thật là biết thắp hương, nha đầu Bảo Dung kia, bao nhiêu người nói a. Chính là cha mẹ nàng, chọn chọn lựa lựa , để cho lão Quan gia nhặt được. Có điều, nhà lão Quan điều kiện thật sự coi như không tệ , Bảo Dung gả đi cũng không phải chịu khổ. . . . . . . Bộ dáng tốt, việc tốt, da thịt, tư thái kia. . . . . . Vừa nhìn là sinh dưỡng tốt. . . . . .” Vừa nói vừa cười, Trương thị liền nói đến trên người Thương Bảo Dung.

Liên Mạn Nhi không khỏi âm thầm liếc mắt, Trương thị thật đúng là thích Thương Bảo Dung a.

“Mẹ a, mẹ không phải là coi trọng nàng, muốn tìm cho anh con người như vậy đi?” Liên Mạn Nhi thấy bên trong nhà không có ai, liền dứt khoát hỏi.

“Gì?” Trương thị phục hồi tinh thần lại, dừng một chút, liền khoát tay, “Không liên quan, không liên quan . Chuyện anh con, chủ yếu là nó vừa mắt, cô nương ấy nhân phẩm tốt, gì khác cũng là chuyện nhỏ.”

Liên Mạn Nhi cười cười, cũng không nói cái gì nữa.

Hôm sau, Thương Bảo Dung lấy chồng. Đám người Ngô Vương thị, vợ Lục gia, La Tiểu Yến, Tưởng thị, Triệu thị làm bạn đi tiệc bên Quan gia, nhà Liên Mạn Nhi cũng không có ai đi, chỉ cho vợ quản sự đi qua ngồi một lúc, nói Liên Thủ Tín và Ngũ Lang có việc, Trương thị thân thể không được tốt, cũng không thể trình diện.

Trương Thải Vân bởi vì có bầu, cũng không thể đi dự tiệc, liền hẹn Liên Chi Nhi cùng nhau tới đây, Liên Diệp Nhi không có đi tiệc cùng Triệu thị nên cũng tới đây, mọi người cùng nhau ngồi ăn, nói chuyện cái gì.

“Không phải nói Gia Ngọc cũng tới sao?” Liên Mạn Nhi vừa đùa với Đại Bảo trong ngực Trương thị, một mặt hỏi Liên Chi Nhi.

“Là nói như vậy, nhưng nhà xa đâu dễ dàng như vậy . Lễ mang đến giùm, ý tứ cũng đến.” Liên Chi Nhi liền nói, “Hơn nữa, tỷ cũng không tới được. Sau trưa hôm qua , bên kia vừa đưa tin tới nói Gia Ngọc có mang”

Mọi người nghe xong, đều rất vui mừng.

” Bố chồng, mẹ chồng con chắc lúc này vui mừng lắm.” Trương thị liền nói.

“Có thể không vui mừng à?” Liên Chi Nhi cười nói, “Hôm nay đi dự tiệc, ngày mai hoặc là ngày kia, liền định đi thăm Gia Ngọc đó.”

“Những người nào trong nhà các ngươi định đi?” Trương Thải Vân hỏi.

“Bố chồng, mẹ chồng đều đi, Gia Hưng cũng đi. Ta cũng muốn đi xem, mẹ chồng nói Đại Bảo quá nhỏ, sợ trên đường cảm lạnh gì , rồi lại nói bên kia cũng không phải là trong nhà, sợ không tiện, nên không để cho ta đi.” Liên Chi Nhi liền trả lời.

“Vậy bọn họ đều đi, ngay ngày hôm ấy có thể về tới sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Bố chồng, mẹ chồng muốn ở một ngày, Gia Hưng ngay hôm đó sẽ trở lại.” Liên Chi Nhi liền nói.

“Vậy hôm đó con trở về nhà đợi một ngày đi.” Trương thị liền nói, ” Gia Hưng trở lại, sẽ bảo chồng con đón con về. Nếu chồng con không về được, con cứ ở nơi này. Nhà bên kia, để ta bảo cha con cho người sang giúp đỡ các con giữ nhà.”

“Vâng.” Liên Chi Nhi gật đầu đáp ứng.

“Mẹ, chúng ta cũng phải chuẩn bị ít đồ chứ.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị.

“Ý này không cần, cũng đừng chuẩn bị.” Liên Chi Nhi liền nói.

“Tuy là nói như vậy, nhưng dù sao cũng là Gia Ngọc tỷ.” Liên Mạn Nhi cười nói, vốn là thời điểm Liên Chi Nhi chưa xuất giá, chuẩn bị cho Ngô Gia Ngọc cái gì, chị ấy sẽ không ngăn. Hiện tại Liên Chi Nhi nói như vậy, cũng không phải thật sự ngăn cản, chẳng qua là thân phận bất đồng, cần phải nói một câu cho phải phép.

Liên Mạn Nhi lập tức thương lượng cùng Trương thị, mang ra một trâm cài thạch lựu, còn thêm gà mập cùng trứng gà. Liên Mạn Nhi đi vào trong phòng mình, cầm hai cây trâm đi ra ngoài, dự định đều đưa cho Ngô Gia Ngọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.