Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

Chương 2: Người thanh quán




Ra khỏi Hội sở số 5, Phó Thụy Dương buông tay đang ôm Tiểu Mễ ra, một mình bước nhanh về phía trước, lúc này Tiểu Mễ mới từ trong mơ hồ tỉnh táo lại, nàng không muốn đi theo hắn, diễn trò cũng đã xong, nàng xem trò vui này xong. Đường Tiểu Mễ quay đầu liếc mắt, trong lòng âm thầm tiếc rẻ, mới vừa khối bánh ngọt hạnh nhân chocolate a, nàng còn chưa ăn hết hai cái mà, lần sau nói Sơ Nhất dẫn nàng tới mới được, một người có lẽ quá yếu rồi, nhưng mà bên cạnh người kia thật không thiếu phụ nữ, mỗi một lần thấy đều là cô gái khác nhau như vậy, Nguyệt Như nói rất đúng, người như hắn, làm sao có thể nắm bắt? Làm người quan trọng nhất chính là phải tự hiểu chính mình. Điểm này, nàng vẫn luôn hiểu.

Vừa đi chưa được mấy bước, một sức mạnh kẹp chặt Tiểu Mễ, "Đến đây nhìn một chút." Trên mặt Phó Thụy Dương không nhìn ra bất kỳ cái gì khác thường, nhưng không tiếp tục đi một mình phía trước, bước chân chậm lại, tay phải dắt Tiểu Mễ. Đường Tiểu Mễ giương đôi mắt xinh đẹp lặng lẽ nhìn một bên gương mặt Phó Thụy Dương, người này muốn làm gì đây? Đã rất nhiều ngày không gặp hắn, nhưng cái loại đó cảm giác xa lạ trước kia đã không còn, chẳng lẽ trong lòng bị ảnh hưởng? Biết hắn là đối tượng đính hôn của mình, cho nên thoải mái không còn xem hắn là người xa lạ.

Mấy ngày ngắn ngủi, Đường Tiểu Mễ đã đi tới hai nơi làm việc, lần trước nàng tìm Đường Kiến Quân, lần này là Phó Thụy Dương dắt tay của nàng đi tới công ty Phúc Ninh. Phó Thụy Dương bảo Đường Tiểu Mễ ngồi xuống, sai thư ký đưa tới hoa quả và các món thịt nguội, sau đó mỉm cười ngồi đối diện với nàng.

Đường Tiểu Mễ thầm hô không tốt, người này lần trước ở Quán đã nhìn thấy nàng mạnh mẽ ăn thịt nguội rồi, vào lúc này khẳng định đang mượn cớ cười nhạo nàng, cố ý, tuyệt đối là cố ý. Vào lúc này Đường Tiểu Mễ nhìn Phó Thụy Dương bằng ánh mắt muốn giết người, căm hận nhìn chằm chằm Phó Thụy Dương, bánh bao không nóng, tôi không thèm ăn. Phó Thụy Dương cũng không quan tâm đến nàng nữa, cười cười liền đứng dậy trở lại trước bàn làm việc, cầm tài liệu xem chăm chú, Đường Tiểu Mễ nhìn hắn thật lâu, phát hiện hắn giống như thật quên mất sự tồn tại của mình, lúc này mới càn rỡ đánh giá chung quanh.

Màu sắc đơn giản trắng và đen, cả phòng làm việc không khí có vẻ lạnh lùng, bài biện cũng rất đơn giản, vừa nhìn đã hiểu ngay, cũng nhìn ra nơi này là chỗ làm việc thật sự nghiêm túc. Cho nên hai mắt Tiểu Mễ nhìn thoáng qua liền mất đi cảm giác mới mẻ đối với nơi này, một cái tủ lạnh nhỏ cũng không có, Tiểu Mễ âm thầm oán hận, len lén nhìn Phó Thụy Dương, bộ dáng xem văn kiện rất chăm chú, nàng từ chỗ này nhìn đến chỉ có thể thấy một đôi lông mày đen rậm, cái trán, đôi mắt rất đẹp, hẳn là không chú ý tới mình.

Đường Tiểu Mễ len lén vươn tay cầm quả nho trong mâm trái cây bỏ vào miệng, rất ngọt nha, hưởng thụ liếm liếm đôi môi, mắt quét một vòng hình như không nhìn thấy sọt rác, vỏ quả nho trong miệng làm sao bây giờ? Còn mấy cái hạt nho nữa. Tầm mắt dừng lại bên cạnh bàn làm việc của Phó Thụy Dương, một thùng rác màu xám tro chờ đợi Tiểu Mễ đến đây. Trong miệng ngậm hạt nho và vỏ nho, chẳng lẽ phải nuốt xuống? Nhưng mà thùng rác đó ở bên chân Phó Thụy Dương, chẳng lẽ nàng phải đi tới phun ra? Đường Tiểu Mễ khổ não lắc đầu một cái, ai oán phải làm cuộc vận động, mặt nhìn thẳng vào thùng rác.

Vừa ngẩng đầu, đối diện là hai mắt tràn đầy ý cười của Phó Thụy Dương, mặt Đường Tiểu Mễ đỏ lên, thoải mái đi tới "Phi!" hết trong miệng ra. Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, Đường Tiểu Mễ nắm lên một chùm nho, đi tới dựa trước bàn Phó Thụy Dương, trong miệng làm động tác phồng hơi phun ra "Phi!", "Phốc!", nàng âm thầm rơi lệ, có lẽ không ai giống như nàng như vậy, làm điệu bộ cầm quả nho ở đây cắn cắn.

"Khuya về nhà ăn cơm không?" vào lúc này Phó Thụy Dương cảm thấy Đường Tiểu Mễ đặc biệt đáng yêu, như đứa trẻ giận dỗi, nàng đối với hắn mà nói vĩnh viễn mới mẻ, anh vĩnh viễn không biết được một giây kế tiếp, nàng sẽ làm cái gì, nàng luôn đem lại cho anh cái gì đó rất mới lạ. Biết nàng chưa phun ra, hắn còn đặc biệt làm bộ xem văn kiện, thật ra hắn vừa mới phát hiện mình cầm ngược tài liệu, chính là muốn nhìn một chút, nàng lén lút chuyển mắt là muốn làm gì, thì ra là ăn trộm quả nho. Trong miệng Đường Tiểu Mễ chứa đầy hạt nho, "Ưmh, nhìn rất ngon".

Phó Thụy Dương cười khẽ, "Mẹ nhớ em".

"Phốc!" Lần này Đường Tiểu Mễ thật sự phun ra rồi, hạt nho trong miệng bay thật xa, lúc này nàng mới biết, "Về nhà" này, không phải "Về nhà" kia, "Mẹ nhớ em?" Hắn, hắn làm sao nói chuyện tự nhiên như vậy? Ở trước mặt mình còn phải diễn trò? Làm ơn, hiện tại không có người lớn ở đây.

Đường Tiểu Mễ trợn trắng mắt nhìn Phó Thụy Dương tỏ ý trả lời. Phó Thụy Dương không để ý, đứng dậy đi tới trước mặt Đường Tiêu Mễ, đầu chậm rãi đến gần, tim Đường Tiểu Mễ không có tiền đồ bùm bùm nhảy loạn.

Tay của hắn từ từ chạm lên khóe miệng của nàng. Mặt nàng đỏ tới mang tai, từ từ, từ từ lui về phía sau. Thật xin lỗi, phía sau là cái bàn, không còn đường lui, hai tay chống trên mặt bàn, hoảng sợ, mờ mịt, xấu hổ nhìn Phó Thụy Dương, trong lòng tưởng tượng trăm ngàn điều có thể xãy ra.

"Đã lớn như vậy, ăn còn dính trên mặt". Phó Thụy Dương cười như không cười nhìn bộ dáng đã ngốc trệ của Đường Tiểu Mễ, trong tay cầm một hạt nho.

Đường Tiểu Mễ rất muốn đập vào trán mình một cái, theo bản năng lấy tay chùi chùi trên mặt, hẳn không có rồi. Hai người bây giờ khoảng cách rất gần, không khí có chút quỷ dị, nàng mới vừa suy nghĩ gì đấy? Đường Tiểu Mễ cười mỉa hai tiếng, thầm mắng mình là heo, lắc mình một cái giữ khoảng cách với Phó Thụy Dương, thoát khỏi không khí quỷ dị này.

"Tôi...tôi còn có việc, anh rất bận rộn". Đường Tiểu Mễ nắm lấy túi xách của mình, gần như là trốn ra khỏi văn phòng của Phó Thụy Dương.

Nhìn bóng dáng chật vật biến mất, Phó Thụy Dương rốt cuộc cũng cười ra tiếng, rất nhanh trầm mặt xuống, mới vừa rồi khoảng cách gần như vậy, hắn có thể thấy rõ gò má mềm mại đang ửng hồng của nàng, hai mắt thật to ướt át, chóp mũi kia gần như không thể thấy một chút tàn nhang nào, cái trán mịn bởi vì khẩn trương mà toát ra một lớp mồ hôi, tóc ngắn vụn vặt không an phận hơi vểnh ở hai bên tai, còn có vành tai trắng noãn, thậm chí hắn có thể nhìn thấy lông tơ thật nhỏ trên gương mặt nàng.

Có lẽ trước kia không gặp phải tình trạng này, Phó Thụy Dương thầm nghĩ, lắc lắc đầu, loại bỏ một cổ rung động trong tim, giữa hắn và nàng, chỉ đơn giản là ích lợi kết hợp, không liên quan đến tình cảm, càng không không liên quan đến tình yêu, hắn xác định như vậy.

Người nào động tình cảm, người ấy sẽ phá hư quy tắc trò chơi, Phó Thụy Dương hắn luôn luôn tuân thủ quy tắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.