Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

Chương 7: Dòm ngó tâm tư




Sau khi Trương Vân rời đi, Dương Sơ Tam lập tức sáp lại, hôm nay Đường Tiểu Mễ đính hôn, hắn không có chuyện gì, liền sai người chụp hình lại chụp hình, đại ca bị ông nội gọi đi, nhị ca không biết trốn ở chỗ nào nhàn nhã, hắn muốn tìm Tiểu Mễ trò chuyện, nhưng nàng luôn đi cùng Phó Thụy Dương, thật vất vả mới thấy nàng một mình, lúc này mới vui vẻ như đứa trẻ chạy tới.

"Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, có mệt hay không?" Sơ Tam chân chó xoa bả vai cho Tiểu Mễ.

"Chờ anh đính hôn sẽ biết". Đường Tiểu Mễ cảm giác mình giọng nói không còn hơi sức nữa. Nhìn đám người bận rộn đại sảnh, thật sự không biết lễ đính hôn này có tính toán gì. Người kia đang suy nghĩ cái gì nàng không biết; tại sao ông nội vội vàng để cho hắn đính hôn với mình như vậy, nếu nói ra lý do, nàng cũng không tin, nhưng mà chuyện này không để cho nàng biết nguyên do gì, làm cho nàng bị động, luống cuống.

"Tiểu Mễ, em đồng ý chuyện này sao". Sơ Tam hình như suy nghĩ một chút, khẽ nhíu mày, thấp giọng nói. Đường Tiểu Mễ nghiêng đầu sang chỗ khác nghi hoặc nhìn Sơ Tam. "Thế nào?"

"Việc ấy, người của Lâm Vĩ Ba". Sơ Tam giống như hạ quyết tâm thật lớn, "Để cho bọn Lý Phong tiếp tục đi theo bảo vệ cho em". Nhìn Tiểu Mễ không lên tiếng, Sơ Tam có chút nóng nảy: "Bọn họ sẽ giữ một khoảng cách, Tiểu Mễ, chuyện này không thương lượng được, bọn họ đã quyết định rồi".

Có chút suy nghĩ, Đường Tiểu Mễ nhìn về phía ông nội và ông ngoại hai người cúi đầu, chắp tay sau lưng, không biết nói những gì, "Sơ Tam, anh nói cho em biết, có chuyện gì giấu em phải không?"

Dương Sơ Tam gãi đầu một cái, biểu hiện trên mặt ngượng ngùng, "Anh cũng biết không nhiều, nhưng chuyện này ông nội tự mình giao phó".

"Ông ngoại?" Đường Tiểu Mễ nhíu mày, tế bào não cả người nàng muốn chống cự lại, trực giác nói cho nàng biết, tất cả chuyện này rất không bình thường, tại sao đột nhiên muốn điều động bọn Lý Phong đến? Nàng cảm thấy mình không cần cả một tổ người "Bảo vệ" như vậy, nàng rất bình thường.

"Đến lúc chụp ảnh chung rồi, Tiểu Mễ". Phó Thụy Dương không biết từ đã đứng bên cạnh Tiểu Mễ từ lúc nào, không thèm nhìn ánh mắt muốn giết người của Sơ Tam. Đường Tiểu Mễ gật đầu một cái, "Sơ Tam, chúng ta đi thôi". Nàng cũng không để ý đến Phó Thụy Dương, cùng Dương Sơ Tam đi đằng phía trước, thỉnh thoảng cúi đầu nghiêng tai nói gì đó.

Đi tới chỗ mọi người, nàng ngượng ngùng nở nụ cười ngọt ngào, chỉ thấy Đường Tiểu Mễ một tay ôm cánh tay Đường Kiếm, một tay kéo tay Dương Thắng, lúm đồng tiền như hoa nói gì đó với Phó Long Bưu, ba ông lão bị chọc cho cười ha ha, bên cạnh người của ba nhà đứng một bên vẻ mặt cũng mỉm cười, nhìn bộ dáng già trẻ, lớn bé vui vẻ thế này. Phó Thụy Dương nhìn ông nội mình, hình như rất ít vui vẻ như vậy, sắc mặt hưng phấn, thậm chí có chút ửng hồng, mẹ hắn nắm tay Tiểu Mễ, rất thân mật giống như hai chị em. Đường Tiểu Mễ, em còn ẩn giấu bao nhiêu khuôn mặt?

Chụp hình thì Phó Thụy Dương tự nhiên ôm Đường Tiểu Mễ đứng phía sau ba ông lão, bên trái là người Đường gia, bên phải là người Phó gia, đứng phía sau là người Dương gia, đây chính thật là ảnh gia đình. Tối hôm nay, Đường Tiểu Mễ làm con dâu chưa cưới ngủ lại biệt thự Phó gia, mà ở trụ sở quân đội, trong thư phòng Đường gia, Đường Quốc khánh, Đường Kiến Quân một mực cung kính đứng trước ghế dựa của Đường Kiếm.

"Kiến Quân, chỉ là một tên nhóc con, không cần ta dạy cho con phải làm sao chứ?" Đường Kiếm híp mắt tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

"Cha, con biết rõ, hôm trước đấu thầu hạng mục của Tuyền Lâm, tiền của bọn hắn tạm thời không cách nào quay vòng, chúng ta cũng không nên quá dồn ép". Đường Kiến Quân khẽ cúi đầu, vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc gì.

"Chuyện mua bán trên thương trường do chính con quyết định, nhưng mà có vài chuyện quan trọng muốn bắt đầu giao cho Tiểu Mễ". Đường Kiếm híp ánh mắt, dường như lóe qua một tia sáng, nếu nhìn kỹ, trong lòng sẽ không khỏi nghi ngờ mới vừa rồi là ảo giác.

"Cha, có gấp quá hay không, Tiểu Mễ còn nhỏ". Đường Quốc khánh không đợi Đường Kiến Quân lên tiếng, giành nói trước.

"Quốc Khánh, con cũng đừng gấp". Đường Kiếm phất tay một cái, hình như không nghe thấy giọng nói lo lắng của Đường Quốc Khánh, "Cuối tuần đi với ta đến Thành phố B, dẫn con đi gặp mấy lão gia hỏa kia".

Đường Quốc không thể tin nhìn Đường Kiếm, hình như chính mình không thể tin được chuyện mới vừa nghe, cùng với Đường Kiến Quân, hai người trao đổi ánh mắt, trên mặt có vài tia buồn rầu, bọn họ cũng hiểu rất rõ đi Thành phố B gặp mấy lão gia kia là ý gì: "Cha, người. . . . . ."

"Hai người các con đừng hiểu lầm, sau này bọn họ cũng chỉ nhận biết Đường Tiểu Mễ, mà không phải hai người các con, bây giờ các con chỉ cần làm theo lời ta nói là được". Đường Kiếm dường như có chút mệt mỏi, nếp nhăn trên mặt càng sâu, da có chút vàng vọt.

"Ta đây làm ông nội cũng không thể nhìn người khác lấn lướt cháu gái của mình trước mặt mà còn thờ ơ, nhưng là dù sao cũng là người lớn, hay là muốn để Tiểu Mễ tự mình giải quyết, hai người các con ở bên cạnh chiếu cố một chút, được rồi, giải tán đi, Quốc Khánh, con trở về nói Trương Anh Thụy biết kiềm chế một chút, ta đây còn chưa có chết đâu". Đường Kiếm buồn bực ho một tiếng, nhìn hai người khoát khoát tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.