Ảnh Vệ Khó Làm

Chương 36: Ôm




“Đại đô đốc đã xem được kĩ lưỡng chưa?”

Đông Phương Thanh Huyền nheo đôi mắt quyến rũ lại nhìn nàng một lúc, nhưng không tỏ vẻ

gì lạ thường.

“Xem ra bổn tọa nhận sai người quen cũ rồi.” Hạ Sơ Thất khẽ thở phào, nhưng trên mặt vẫn bình thường, “Thì ra là thế, chẳng trách. Ha ha ha, có điều, tuy Sở Thất không phải là người quen cũ của Đại đô đốc, nhưng nếu sau này có cần, ví dụ như bị trúng đao, trúng tên, sưng nhọt, bất lực, liệt dương hay gì đó thì chỉ cần gọi, Sở Thất đương nhiên sẽ ra sức cống hiến.”

Nghe lời nói mang theo đạo của nàng, Đông Phương Thanh Huyền cũng chỉ mỉm cười, một lúc sau mới đứng dậy đi về phía nàng: “Sở tiểu lang, Tấn Vương điện hạ không phải là người dễ ở chung, ngươi có chịu nổi không?”

“Haiz, cuộc sống của ai mà chẳng có kích thích?” Hạ Sơ Thất cười nói, không muốn ra vẻ đáng thương với tên này nên bèn đứng dậy, ôm quyền chào, “Đại đô đốc, nếu không có chuyện gì khác thì Sở Thất xin cáo lui trước. Hôm nay quả thật ta đã rất mệt rồi.” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười ra vẻ thấu hiểu, nụ cười lẳng lơ xinh đẹp, nhưng mang theo cảm giác áp lực vô cùng. “Sở tiểu lang, bổn tọa muốn tặng cho ngươi hai chữ.”

“Hả?”

Tròng mắt Hạ Sơ Thất đảo loạn, cái tên Đông Phương Thanh Huyền kia lại cười một cái, chầm chậm lấy khăn của nàng đeo lên đầu nàng, nhưng khi thu bàn tay thon dài về thì lại đưa lên mũi ngửi một cái.

“Thơm thật.”

“Đây là lời mà ngài muốn nói?” Hạ Sơ Thất trừng hắn ta.

“Đúng vậy.” Hạ Sơ Thất cười châm chọc, vái chào một cái, “Đại đô đốc, Sở Thất cũng có hai chữ muốn tặng.” “Xin lắng tai nghe.” Hạ Sơ Thất cười tươi như hoa, óc chó.” Nói xong, nàng cũng mặc kệ Đông Phương yêu nghiệt có hiểu hay không, chỉ hất tay, nghênh ngang ra khỏi Đông viện.

Đông Phương Thanh Huyền cũng không ngăn nàng nữa. Nhìn theo bóng lưng gầy gò của nàng, Đông Phương Thanh Huyền khẽ gọi: “Như Phong.” “Có thuộc hạ?”

“Là nàng ta sao?”

“Tám, chín phần mười” “Ta vốn nghĩ là tên ngu dốt, nhưng không ngờ lại là một tên thông minh giấu dốt, rất có bản lĩnh.”

Đông Phương Thanh Huyền vuốt ve túi thơm trong tay, từ từ bước đi bước lại trong phòng, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng chỉ có vẻ lạnh lùng. Qua một lúc lâu, hắn ta ngồi xuống ghế, ngón tay thon dài khẽ giơ lên, đưa túi thơm cho Như Phong.

“Đưa thứ này vào ngục, giao cho Hạ Công, bảo ông ta nên mở mồm rồi.” Hạ Sơ Thất tạm thời chiếm thế thượng phong ở chỗ Đông Phương đại yêu nghiệt, nhưng vẫn thấy chột dạ. Vì nàng vẫn canh cánh về chữ “Tiện” trên trán, lại còn bị hắn nửa hỏi nửa tra như vậy, nên sáng sớm hôm sau, nàng lại đội mũ thấp hơn một chút. Nhưng nàng vốn tính lạc quan, là loại người “chó chê mèo lắm lông”. Nếu chuyện này có ý nghĩa quan trọng gì đó với nàng thì nàng lại càng tò mò về thân thể này hơn.

“Mai Tử, hôm nay gia không ở trạm dịch à?”

Ôm cuốn “Thanh Nang thư: đến Ngọc Hoàng các và viện Dịch Quán đều không tìm được Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất buồn bực trở về viện chung phía Tây. Mai Tử đang phơi đồ dưới sân, Lan Đần thì ngồi xổm dưới gốc cây táo chua trong nội viện, ngắm đám kiến dọn nhà, dáng vẻ không lo không nghĩ. “Hôm qua muội trực đêm, sáng sớm đã thấy gia đi ra ngoài rồi.” Trên mặt Mai Tử vẫn bối rượu thuốc chưa lau sạch, quay đầu lại là thấy vết đỏ bừng. “À.” Cóc nhái còn phải nghỉ, ấy thế mà tên Triệu Đê Tiện này sao lúc nào cũng bận rộn vậy?

Hạ Sơ Thất ngồi trên tảng đá cạnh chỗ Lan Đần, lấy một quả táo chôm được từ Ngọc Hoàng các ra cho hắn.

“Teng teng teng, nhìn này, quả táo này.” Lan Đần vui sướng cười tươi, nhận lấy cắn một miếng, “Kiến dọn nhà, trời sắp mưa rồi.”

Hạ Sơ Thất dở khóc dở cười, “Còn biết cả cái này nữa hả? Huynh ăn đi.”

Đám nô bộc đều có lượng đồ ăn riêng, trên cơ bản chỉ có thể đủ no. Nhưng Lan Đần ăn nhiều, lại quen làm việc nặng, Hạ Sơ Thất chỉ sợ hắn ăn không đủ no, nên thỉnh thoảng lại nhân lúc Triệu Tồn không có mặt, “nhón” một ít đồ ăn về. Đương nhiên, nàng cũng biết tên chủ nhân kia mắt nhắm mắt mở với nàng.

Lan Đần ăn ngon lành. Hạ Sơ Thất nhìn bóng lưng Mai Tử một lúc, rồi chợt nở nụ cười, “Này, Mai Tử.”

“Sao thế?”

“Dù sao hôm nay gia cũng không ở đây, tỷ chẳng có việc phải làm, muội kể chút chuyện cho tỷ nghe đi? Con người tỷ rất thích nghe mấy vụ bắt bớ trong nha môn, kể mấy vụ tỷ nghe xem được không?”

Mai Tử vẩy tay cho ráo nước, nhìn quanh bốn phía rồi mới đến ngồi xuống cạnh nàng, giọng rất nhỏ, “Việc này thì tỷ hỏi đúng người rồi. Ngay nằm ngoài, à không, là năm kia mới đúng, trong kinh thành xảy ra một vụ án rất lớn... Ngày đó, muội và một lão bà đến Vũ Hoa đài làm việc, thấy một dãy xe chở tù nhân đến pháp trường, nghe nói là hơn bảy mươi miệng ăn nhà Ngụy quốc công. Ôi mẹ ơi, muội rét đến tận xương, lần đó chém đầu người đến nỗi máu chảy thành sông...”

Thấy Mai Tử rùng mình, Hạ Sơ Thất cũng tự tưởng tượng hình ảnh máu chảy thành sông hãi hùng đó, tim thắt lại, không kìm lòng được mà hỏi dò: “Không có ai may mắn sống sót sao?”

“Đúng vậy, một người cũng không chừa.” Mai Tử nặng nề gật đầu, còn lập tức nói đương kim Thánh thượng nhân đức nên không truy cứu cửu tộc của Ngụy quốc công phản nghịch. Không những thế, ngài còn ban chỉ cho em trai của người kia thừa kế tước vị, trong triều đình rất được coi trọng. Nhưng Hạ Sơ Thất đã không còn thấy hứng thú nữa. Người của Ngụy quốc công phủ đã chết sạch, nên dĩ nhiên là sẽ không thể liên quan gì đến nàng.

Hạ Sơ Thất hơi thất vọng, nhưng vẫn tò mò vô cùng, “Còn vụ nào khác không?”

Mai Tử làm động tác cứa cổ, “Tỷ vẫn nên bớt nghe ngóng việc này đi! Điềm xấu đấy! Phì phì phì, mau phỉ phui cái miệng đi.” Hạ Sơ Thất ngậm miệng, không dám hỏi quá kĩ. Mai Tử là một cô gái ngây thơ, sáng ăn cơm với gì, tối thả rắm thế nào cũng đều nói cho người khác biết. Nhưng nói nhiều thì chỉ tự chuốc phiền phức cho mình. “Sở Thất, có phải tỷ và gia... ấy ấy rồi thật không? Nghe nói Đại đô đốc cũng thích tỷ... Hôm qua muội đã nghĩ cả đêm rồi, chuyện này muội... muội không tin lắm. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Sở Thất, tỷ thấy gia nhà mình và Đại đô đốc, ai đẹp hơn?”

Mai Tử là người không biết giữ miệng, hỏi liên tiếp mấy câu nhạy cảm. Hạ Sơ Thất lại lấy mấy quả táo giấu trong áo đưa cho Lan Đần, rồi cười bí ẩn với nàng ấy, “Đàn ông đẹp trai là độc dược, chỉ nhìn thôi tim đã đập mạnh rồi. Đẹp cũng không ăn được, ăn rồi sẽ tèo đấy.”

“Là sao?”

“Tự nghĩ đi. Cái số này của tỷ... thảm rồi!” Hạ Sơ Thất cười híp mắt than thở. Mai Tử bĩu môi, “Thảm? Hừ, ai mà chẳng biết Sở Thất là báu vật trong lòng gia chứ? Vì tỷ, ngài ấy còn suýt động tay động chân với Đại đô đốc đó. Nào có ai trong phủ từng có phúc phận này? Trộm vui vẻ đi! Hơn nữa, mấy cái ý nghĩ xấu xa trong đầu tỷ còn có thể lừa được người khác nhảy xuống hồ phân mà vẫn khen thơm, đâu ra mà thảm?”

Câu ví von này khiến Hạ Sơ Thất phì cười, “Tỷ xấu xa vậy sao?” Lúc này, Lan Đần miệng nhồm nhoàm táo, lầm bầm cãi lại: “Cô mới là người xấu ấy. Thảo Nhi nhà ta là người tốt nhất trên đời!” “Ăn của huynh đi!” Mai Tử cười không khép miệng được.

Hạ Sơ Thất cũng cười, nhìn lên bầu trời âm u như sắp mưa.

Qua trưa vẫn chưa mưa, Triệu Tôn cũng chẳng thấy trở lại. Hạ Sơ Thất không có được bản dịch và chú giải “Thanh Nang thư”, nên đành nói với Nguyệt Dục một câu rồi đi vào huyện, tiếp tục tiến hành “bờ lan” của nàng. Dọc đường đi, từ trong ngõ ngoài cửa vẫn nghe thấy bài đồng dao “dệt vải” kia, khiến nàng không đoán ra được rốt cuộc Đông Phương đại yêu nghiệt và Triệu Đê Tiện đang ủ mưu gì, đang chơi trò mèo gì.

Lần này không cần thư do Tấn Vương tự viết mà Phạm Tòng Lương vẫn lập tức ra đón. Ông ta mặc quan phục, hình như mới thông đường xong, kính cẩn dẫn nàng đi qua sáu phòng lát gạch xanh ngói xám của huyện nha, đi thẳng tới hậu viện.

Sắc mặt Phạm Thị quả nhiên đã tốt hơn nhiều. Xem bệnh rồi kê đơn theo thường lệ, kê đơn thuốc xong, lại ra vẻ nói linh tinh một chặp, Hạ Sơ Thất cuối cùng mới nhìn Phạm Tòng Lương vẫn ngoan ngoãn nãy giờ, từ tốn chắp tay với ông ta. “Phạm đại nhân, có thể ra ngoài nói chuyện được không?” Phạm Tòng Lương dẫn nàng đến phòng khách, sai người pha ấm trà ngon, rồi mới cung kính hỏi, “Sở thái y có gì dặn dò?” Hạ Sơ Thất hơi híp mắt lại, “Sở mỗ nào dám dặn dò đại nhân chứ? Hôm nay ta đến là để làm việc thay điện hạ.” Phạm Tòng Lương nghe vậy thì vội vàng với chào về hướng trạm dịch, “Được điện hạ coi trọng, hạ quan dù có máu chảy đầu rơi cũng không chối từ.” “Ha.” Hạ Sơ Thất cong môi, “Phạm đại nhân nghĩ nhiều rồi, đâu cần ngài máu chảy đầu rơi chứ? Việc này ấy à, ta bảo đảm ngài sẽ thăng quan phát tài, tiền đồ tương lai vô hạn.” “Hả? Không biết điện hạ bảo hạ quan làm gì?” Hạ Sơ Thất nghiêm chỉnh nhìn thẳng vào mắt ông ta: “Mặc dù Thanh Cương ở nơi hẻo lánh, nhưng có lẽ Phạm đại nhân cũng đã nghe nói chuyện trong triều đúng không? Phạm đại nhân là quan phụ mẫu, chắc là cũng hiểu rõ chuyện bài đồng dao dệt vải kia đến từ đâu nhỉ?”

Nàng nói bằng câu khẳng định, Phạm Tòng Lương cũng vội thừa nhận, “Chẳng giấu gì ngài, quả thật hạ quan cũng có nghe.”

“Vậy ngài cũng nên hiểu, Đại đô đốc của Cẩm Y Vệ vẫn ở trong trạm dịch. Hắn ta có quan hệ với Tấn Vương điện hạ, mà Cẩm Y Vệ thì phụng mệnh ai? Ta đến xử lý chuyện theo lệnh ai... Phạm đại nhân còn cần Sở mỗ nhiều lời không?”

Hạ Sơ Thất chỉ lên trời, không nói gì thêm.

rn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.