Hạ Sơ Thất vô thức ôm chặt eo hắn. Lúc này, Triệu Tôn đã buông nàng ra, thúc ngựa nhanh hơn, cúi người lấy mũi tên trong túi cung và tên treo bên yên ngựa, lên cung, bắn thẳng một mũi lên trời.
“Quác.”
Trên không truyền xuống tiếng chim kêu vang vọng. Sau đó, một bóng dáng màu đen rơi thành đường vòng cung xuống đồng cỏ ở cách đó không xa. Tay Triệu Tôn lướt qua bên eo Hạ Sơ Thất, nắm chặt dây cương. Đến khi ngựa dừng, hắn liền nhảy xuống đồng, chẳng hề bế nàng xuống ngựa mà đi nhanh về phía cái bóng đen đen kia. Con ngựa đen của hắn cũng không khách khí mà họ dài một tiếng, nhảy lên đá móng vuốt.
“Tổ sư, đồ cặn bã, ngựa cũng cặn bã nốt!” Lưng Hạ Sơ Thất cứng ngắc, nàng nắm chặt bờm ngựa, bị dọa đến mức khóe môi giật giật. “súc sinh! Mày mà dám hất tao thì tao sẽ nhổ lông mày sạch tinh không còn một sợi!” Con ngựa đen kia đúng là rất có nhân tính, bị nàng mắng thì ngoan ngoãn một cách kỳ lạ. Hạ Sơ Thất thở phào, đạp chỗ giẫm trên yên ngựa, e dè nhảy xuống đất, sau đó mới không hề khách sáo mà đến mắng Triệu Tôn.
“Đúng là không ga lăng gì cả!”
Triệu Tôn không để ý đến nàng. Hạ Sơ Thất nhìn theo ánh mắt của hắn. Một con bồ câu bị mũi tên của Triệu Tôn bắn rụng xuống đồng cỏ, chỉ mới bị thương ở cánh chứ chưa chết. Cơ thể nhỏ bé của nó dính hơi sương, lảo đảo trên mặt cỏ, muốn đứng vững nhưng lại chỉ ngã nhào ra, máu thấm ướt cánh, trông rất dữ tợn.
“Tấn Vương điện hạ, ngài tuyệt đối đừng nói với ta rằng ngài chạy học tốc xa như thế chỉ để bắn một con chim bồ câu đấy nhé.”
Triệu Tôn chỉ nghiêm mặt, không hề đếm xỉa đến nàng, gỡ cuộn giấy bọc dầu trên đùi bồ câu xuống, kéo ra xem.
“Hả?”
Hạ Sơ Thất vừa liếc thấy thì liền kinh ngạc vô cùng. Nàng nhận ra con dấu bên trên, là con dấu của Cẩm Y Vệ.
“Sao không nói sớm, làm ta sợ chết khiếp.”
Hạ Sơ Thất vỗ ngực, liếc cái vẻ mặt thiếu đánh lạnh lùng của Triệu Tôn, lại nhìn con bồ câu đưa thư đáng thương nằm trên đất. Cái suy nghĩ chuẩn bị ôm eo hắn mắng thậm tệ bỗng biến mất không còn dấu vết. Mặc dù hắn lợi dụng nàng để qua mắt Đông Phương Thanh Huyền, nhưng nàng vẫn phải bồi phục tên Triệu Tôn này. Nàng đã sống hại đời, nhưng đây coi như là lần đầu tiên gặp người có tâm tư kín đáo thế này.
Gấp tờ giấy lại, Triệu Tôn ngồi xổm, loay hoay với con bồ câu đưa tin, hoàn toàn không nhắc đến chuyện “bức thư”, chỉ thản nhiên hỏi nàng, “Cảm giác cưỡi ngựa thế nào?”
Hạ Sơ Thất xoa cái bụng bị xóc đau đớn, nhếch môi, “Một chữ: sướng. Con ngựa của ngài tên gì thế? Chạy nhanh thật.”
“Đại điểu*.”
(*) Chim to
“Điểu?” Hạ Sơ Thất trợn mắt. Nhưng không chờ nàng kháng nghị thay loài chim chân chính thì Triệu Tôn đã đưa con bồ câu đang mở to đôi mắt tròn như đang cầu xin kia tới trước mặt nàng. Hạ Sơ Thất khoanh tay, nghiêng đầu, “Làm gì? Nướng hay nấu canh?”
Triệu Tôn nheo mắt, “Chữa thương cho nó.” Hạ Sơ Thất “xí” một tiếng, bĩu môi: “Gia, ta không phải bác sĩ thú y.” “Năm mươi lượng.” “Hơi ít thì phải?” Nàng cong khóe miệng trả giá,
“Bốn mươi.” Giọng hắn càng lạnh hơn. “Này, có cần quá đáng thể không hả?”
“Còn nói nữa...” Triệu Tôn nói chậm rãi, Hạ Sơ Thất liền luống cuồng, đỡ lấy con chim bồ câu máu chảy đầm đìa từ tay hắn. Lúc hắn cho rằng nàng sẽ đồng ý thì nàng lại chợt nói: “Hì, ta không cần tiền.” “Hả?” Triệu Tôn không hiểu lắm.
Hạ Sơ Thất cười xảo trá: “Bản cô nương đã suy nghĩ cẩn thận rồi, mang tiền bên mình cũng không an toàn, lúc nào cũng sợ trộm. Con người sống trên đời, tri thức mới quan trọng hơn, là báu vật vô giá đúng hay không? Yêu cầu của ta chỉ có một: muốn ngài biên dịch và chú giải cuốn “Thanh Nang Thư kia giúp ta.”
Thấy vẻ mặt Triệu Tôn dịu xuống, nàng liền biết nàng chọn đúng rồi.
Một con hồ ly nho nhỏ bị nhốt trong lồng thì không thể chống lại một con sói hoang nham hiểm được. Nhưng với tư cách là một con hồ ly chưa đủ lông đủ cánh, nàng phải biết lùi một bước để tiến ba bước, không động chạm đến hắn, đi đường vòng để đạt được mục đích.
Thanh Nang thư trị giá tám mươi lượng đó. Là tám mươi lượng đầu tiên mà nàng bị hắn lừa. Quả nhiên, Triệu Tôn đáp, “Được.”
Hạ Sơ Thất cười ha ha, thúc vào cánh tay hắn ra vẻ “anh em tốt”, nàng lấy một chiếc bình sứ nho nhỏ trong áo ra, rắc chút bột phấn lên cái cánh bị thương của con bồ câu, cười hì hì nói: “Đây là phần tam thất, có tác dụng cầm máu tốt nhất.”
Triệu Tôn nhìn nàng, chẳng nói chẳng rằng, chỉ có một mình Hạ Sơ Thất lảm nhảm: “Ta bảo này, vừa rồi động tác giương cung bắn bồ câu của ngài đúng là đẹp trai xuất sắc, khiến ta lập tức nhớ đến một truyền thuyết.”
“Hửm? Truyền thuyết?”
“Tĩnh ca ca trong "Anh hùng xạ điêu” Cầm máu cho bồ câu xong, Hạ Sơ Thất vuốt ve đầu nó, cẩn thận ôm nó vào lòng, đá lông nheo với Triệu Tôn một cái, rồi cũng mặc kệ hắn có hiếu hay không, nói tiếp: “Nhưng ngài có phong thái của Tĩnh ca ca, mà lại không đơn thuần như hắn, chỉ có thể làm Để tiện ca ca” thôi.”
Triệu Tôn nhìn nàng với ánh mắt quái lạ, rồi lại chăm chú nhìn con bồ câu.
“Nó còn bay được không?” Hạ Sơ Thất trợn trắng mắt với hắn, “Ta nói rồi, ta không phải bác sĩ thú y, còn phải xem số mệnh của nó nữa. Ôi chao, nhóc đáng thương, đã thấy rõ chưa? Oan có đầu, nợ có chủ. Nếu mày chết rồi, nhớ sau này mà đầu thai làm người thì phải đến tìm hắn để tính sổ nhá.” Triệu Tôn chẳng buồn để tâm đến mấy lời lẩm bẩm của nàng, chỉ cau mày nhìn bốn phía, rồi ngẩng đầu nhìn chân trời càng lúc càng tối. Dáng người hắn cao to, mặc bộ đồ màu đen, cao quý tao nhã, lúc im lặng thì trông bớt lạnh lùng hơn nhiều. Hắn chỉ mím môi, không biết đang nghĩ gì.
Hạ Sơ Thất đứng bên cạnh, cười hì hì trêu chọc hắn, nhảy nhót qua lại, “Nghe nói người có thói quen ngắm bầu trời rất thích ngẫm nghĩ triết lý cuộc sống. Để ta đoán xem gia đang nghĩ gì! Chắc chắn là ngài đang nghĩ rốt cuộc tên Đông Phương Thanh Huyền kia gửi bức thư này cho ai? Tiếp theo ngài sẽ phải dạy dỗ tên kia thế nào?”
Triệu Tôn hơi ngẩn người, rồi nhếch khóe môi, “Rốt cuộc là ai dạy cho ngươi mấy cái suy nghĩ quỷ quái này?” Hạ Sơ Thất nháy mắt, đùa giỡn nói: “Đúng rồi, ta thông minh lanh lợi thế này, chi bằng ngài cưới ta làm Vương phi, hai ta nắm tay nhau đấu tranh giành thiên hạ, thế nào?” Triệu Tôn lạnh mắt khinh bỉ đánh giá nàng từ đầu đến chân. “Dựa vào người ấy hả?”
Hạ Sơ Thất nghiến răng, mũi hếch lên trời, “Cái đồ không có mắt nhìn hàng! Ta nói cho ngài biết nhé, nếu hôm nay ngài không đồng ý thì sau này cũng đừng có hối hận đó. Có người từng bói cho ta rồi, nói là được người này tất được thiên hạ, có hiểu không? Ông đây là hàng hiếm đó.”
Triệu Tôn cười khẽ, tâm trạng không tệ lắm, “Ai bói?” Ánh mắt Hạ Sơ Thất cong cong: “Tự ta bói.” Thấy Triệu Tôn không đáp, Hạ Sơ Thất bèn nói thêm: “Thôi được rồi, ta cho ngài biết, ta có một người bạn rất giỏi về tướng số, cô ấy nói ta có mệnh phượng hoàng mà.” Triệu Tôn hừ lạnh, “Mệnh phượng hoàng? Ta thấy là mệnh cá chạch thì đúng hơn.” Hạ Sơ Thất ôm con bồ câu bị thương, hếch cằm lên, “Sao lại thế?”
Triệu Tôn giơ bàn tay to lên đánh vào đầu nàng, một lúc sau mới trả lời: “Trơn tuột.”
“Ha ha ha...”
Tiếng cười văng vẳng trong núi. Lúc này, Hạ Sơ Thất chợt có một suy nghĩ: Ở cái nơi lạ lẫm này, nếu không gian xảo thì làm sao được chứ?
Nàng mỉm cười bất lực nhìn bầu trời, nhưng lại nghe âm thanh của hắn lạnh xuống. “Ngươi không phải là vợ Lan Đần ở thôn Lưu Niên. Sở Thất, rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta là ai?” Hạ Sơ Thất hỏi lại, nàng nhớ tới thế giới hiện đại ngựa xe như nước, nhà cao tầng san sát nhau, doanh trại màu xanh lá, chiến hữu cùng vào sinh ra tử, còn cả cuốn “Kim Triện Ngọc Hàm” vừa lấy được chưa bao lâu nữa... Bỗng nhiên, Hạ Sơ Thất cảm thấy mình cứ như đang nằm mơ, đứng ngây ra như phỗng.
“Nói.” Rõ ràng là Triệu Tôn rất kiên nhẫn, chỉ một chữ đã lôi nàng về thực tại.
“Chuyện đó... ta...” Thấy Triệu Tôn nhìn mình không chớp mắt, nàng chợt nhếch môi, “Sao nào? Ngài thích ta?”
Ánh mắt Triệu Tôn lạnh lẽo.
Hạ Sơ Thất lại cười, “Vậy ngài muốn lấy ta sao?”
Thấy hắn không trả lời, Hạ Sơ Thất nhướng mày, đôi mắt cười cong cong, bắt đầu châm chọc: “Ngài đã không thích ta, lại không muốn lấy ta, thì hỏi ta làm gì? Có phải tiếp theo ngài sẽ hỏi ta ngày sinh tháng để không? Ta hiểu những chuyện này đều liên quan đến lục lễ* đấy. Chẳng lẽ gia lại không hiểu sao?”
(*) Sáu loại lễ tiết trong hôn lễ của Trung Quốc.
“Bớt xàm ngôn, nói mau!” Triệu Tôn độc đoán nhắc lại chủ đề kia. Hạ Sơ Thất mỉm cười, “Không phải là ta không muốn nói, mà là sợ nói ra sẽ dọa chết ngài.” Thấy hắn dùng đôi mắt lạnh tanh nhìn mình, Hạ Sơ Thất đảo tròng mắt. Trong bầu không khí âm trầm ban đêm, nàng tới gần hắn, thừa dịp hắn không đề phòng mà nắm chặt ống tay áo của hắn, tạo tư thế kinh điển của Thiện nữ u hồn, giọng nói uyển chuyển, “Thật ra ta là một con ma xinh đẹp mượn xác hoàn hồn. Diêm Vương chuyên môn phái ta đến để quyến rũ những người như ngài đó...” Triệu Tôn rút ống tay áo lại, hừ lạnh, “Diêm Vương đúng là mù.”
“Đệch! Ngươi có cần độc địa đến thế không?” Triệu Tôn nheo mắt, lại nhìn vào mặt nàng, “Đừng có động chút là lé mắt như thế, xấu lắm.”
Dứt lời, hắn liền lạnh lùng kéo Đại Điểu đang gặm cỏ đến, nhảy lên lưng nó với tự thể tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp. Sau đó hắn lại quay người, đưa tay ra với nàng.
“Nào!”
“Ngài thật chẳng có mắt. Như thế mà là lé mắt sao? Như thế là đá lông nheo! Có hiểu không hả?” Ôm con chim bồ câu bị thương, Hạ Sơ Thất đến gần, được hắn kéo lên ngựa, vẫn ngồi phía trước. Lần này ngựa chạy chậm hơn nhiều. Gió đêm thoáng qua, còn mang theo mùi hương cơ thể của hắn. Nói thật, nếu không phải vừa bị hắn “chê bai”, nàng cũng có thể vui vẻ hưởng thụ cái ôm của trai đẹp một chút rồi đấy. Nhưng giờ đây, trong bụng nàng chỉ toàn lửa giận.
“Tên cáo già không biết xấu hổ, ngay cả một con chim bồ câu mà cũng muốn lợi dụng hả?” Triệu Tôn chỉ “ở” chứ không nói thêm gì. “Nhưng mà có ích gì sao? Bồ câu biết nhận chủ mà?” “Sai, bồ câu chỉ nhận chuồng.” “Ái chà, thật đáng thương. Nhóc này, xem ra hai ta đều có số bị kẻ vô liêm sỉ lợi dụng rồi nhỉ? Thế này đi, tạo đặt cho mày một cái tên nhé?” Hạ Sơ Thất bĩu môi, bỗng dưng cảm thấy đồng cảm với con chim bồ câu này.
Hạ Sơ Thất tự biên tự diễn, nói liên miên không ngừng. Triệu Tôn kéo dây cương, coi như không nghe thấy.
rn