Ảnh Vệ Khó Làm

Chương 30: Có Tài Mà Không Có Đức




“Không phải ta hiểu ngài, mà là hiểu bản tính con người.” Nhìn chung trong lịch sử, có Hoàng tử

nào mà lại không muốn làm Hoàng đế chứ? Triệu Tôn chăm chú nhìn nàng một lúc rồi buông tay ra, tay áo phất lên tỏa ra mùi cỏ xanh nhàn nhạt, giọng điệu lạnh nhạt không rõ cảm xúc, “Ngươi có điều kiện gì?”

“Cuối cùng cũng nói đến điểm chính rồi.” Hạ Sơ Thất cười khẽ, “Thứ nhất, trả ta cái gương. Thứ hai, trả ta tự do.” “Điều kiện thứ nhất, phê chuẩn, điều kiện thứ hai...” Triệu Tôn ngừng lại, rồi lạnh giọng nói tiếp: “Không được!”

Hừ! Triệu Đê Tiện quả nhiên vô liêm sỉ. Chẳng lẽ muốn nàng làm việc cho hắn cả đời?

Hạ Sơ Thất nghiến răng, oán hận chửi nhỏ: “Đồ nhỏ mọn!”

“Ngươi nói cái gì?”

Hạ Sơ Thất le lưỡi, “Ta nói, ha ha ha, ta nói ta chỉ là một người nho nhỏ thôi. Gia hấp dẫn quyến rũ như thế, làm việc cho gia là vinh hạnh của ta, sao ta phải rời đi chứ?” Triệu Tôn nheo mắt im lặng. Hắn vừa trầm mặt là không khí xung quanh cũng lạnh theo.

Thật ra, Hạ Sơ Thất chưa bao giờ cảm thấy bản thân nhát gan. Ngược lại, nàng là một cô gái rất to gan. Vậy mà không biết vì sao, tuy Triệu Tôn hiếm khi bày ra dáng vẻ hung thần nhưng mỗi lần hắn im lặng, đôi mắt của hắn sáng như sao, còn cả vẻ lạnh lẽo, sâu thẳm, không nhìn thấu được của hắn lại khiến tim nàng lại đập nhanh hơn. Cảm giác lạnh lẽo của chiến tranh, của máu tươi, và cả khí thế Diêm Vương này khiến nàng cảm thấy thật khó thở.

Một lúc lâu sau, khi nàng cảm thấy tim mình như muốn văng ra ngoài, thì chắn mới khẽ gọi: “Tiểu nô...” Tiếng gọi này khiến tim Hạ Sơ Thất run lên, nàng cắn môi ngẩng đầu.

Hắn nói: “Gia phê chuẩn.”

Hạ Sơ Thất âm thầm thở phào. Tổ tiên của ta ơi, nói sớm là được rồi, cần gì phải dài giọng dọa người như thế? Nhìn cái tên vẫn chẳng tỏ vẻ gì, Hạ Sơ Thất sờ mũi, ho vài tiếng. Thấy hắn không chỉ chẳng nói gì mà còn chuẩn bị tiêu hủy bản kế hoạch, nàng liền cuống cuống túm lấy tay hắn.

“Gia, ngài chưa xem phần dưới cùng của bản kế hoạch đúng không?” “Đâu?” Hắn hỏi.

Hạ Sơ Thất nói lại nội dung bên dưới.

“Mục kinh phí hoạt động. Cái này, ngài hiểu mà, làm chuyện gì mà không cần bạc chứ?” Triệu Tôn nhếch môi, từ trên cao nhìn xuống ánh mắt khát vọng của nàng, cái mặt lạnh bày ra vẻ để tiện “Gia vô cùng tin tưởng năng lực cá nhân của ngươi”, sau đó nghiêm túc nói: “Tự giải quyết.” Dù không lấy được bạc của Triệu Tôn, nhưng nàng cũng không tức giận. Từ xưa đến nay, tiền quyền không tách bạch bao giờ. Hắn có thể phối hợp với “bờ lan” của nàng là đã đáng giá hơn bất cứ thứ gì rồi. Ngày hôm sau, nàng dỗ ngọt Lan Đần xong liền đến nha môn của huyện Thanh Cương, thực hiện bước đầu tiên theo kế hoạch. Hôm nay nàng làm việc công nên thuê một chiếc xe lừa, sàng qua sàng lại trên đường cái trong sự chú ý của mọi người, cảm thấy có vẻ “áo gấm về làng”.

Lúc lính gác cổng đưa thiệp xin gặp, Phạm Tòng Lương vừa nghe Ngũ di nương khóc lóc sướt mướt vừa chắp tay sau lưng đầu đội mũ cánh chuồn đi tới đi lui trong công đường huyện.

“Hu hu, lão gia phải tìm cách giúp con gái chúng ta.”

Ngũ di nương chính là mẹ của Phạm Thị, con gái ruột thịt bị Tấn Vương điện hạ ra lệnh vả miệng, đánh gậy. Dù đứa cháu đã được sinh ra nhưng Phạm Thị cũng mất đi nửa cái mạng. Bọn họ tìm nhiều lương y thuốc hay, nhưng vì Phạm Thị bị thương nặng, máu từ tử cung chảy ra không ngừng, vị đại phu đến từ phủ Cẩm Thành nói ả ta không sống được mấy ngày nữa.

“Lão gia!” Tôi tớ chạy vào, không kịp vấn an đã đưa lên một phong thư tự viết, “Tấn Vương điện hạ cho y quan từ thái y viện tới xem bệnh cho Tam tiểu thư...”

“Cái gì?” Phạm Tòng Lương thật không dám tin, nhưng đây đúng là thư của Tấn Vương điện hạ, dọa đến mức ông ta run run tay.

“Mau, mau thay y phục cho lão gia!”

Tuy phẩm cấp của thái y không cao bằng Triệu Tôn, nhưng người ta dính vào chữ “Hoàng”, người có thể đi lại trong cung, còn do Tấn Vương điện hạ phái tới thì một Huyện lệnh nho nhỏ như ông ta đâu dám bỏ qua cấp bậc lễ nghĩa? Huống chi, điện hạ cố ý cho người tới chữa bệnh cho con gái của ông ta, đúng là vinh quang, nhà ông ta đúng là được tổ tiên che chở.

Một nhóm người chạy ra cửa chính, chưa kịp nhìn thấy người, Phạm Tòng Lương đã giơ tay khom người hành đại lễ.

“Sở thái y giá lâm, hạ quan không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa.” “Phạm đại nhân đừng khách sáo.”

Hạ Sơ Thất mặc nam trang, cười hì hì học dáng vẻ của ông ta, đáp lễ. “Sở thái y, mời vào bên trong...” Phạm Tòng Lương mới vừa ngẩng đầu liền trông thấy đôi mắt chứa ý cười của Hạ Sơ Thất, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi là, là...”

“Ta? Ta là ai? Phạm đại nhân, sao ông ấp a ấp úng thế?”

Nhìn bộ đồ Hạ Sơ Thất mặc, Phạm Tòng Lương không hiểu vì sao Tấn Vương điện hạ từ chối mười người đẹp ông ta tặng mà lại giữ người có vẻ ngoài tầm thường như Hạ Sơ Thất lại. Chẳng lẽ đây chính là khẩu vị của Triệu Tổn? Hay là nàng thật sự là ngày? Đè nén nghi ngờ xuống, không cần biết nàng là ai, mặc kệ mục đích của nàng như thế nào, nếu nàng đã cầm thư của Tấn Vương điện hạ tới thì một Huyện lệnh như ông ta không có quyền xen vào.

Hạ Sơ Thất bước vào cửa lớn sơn son đỏ thẫm, đi theo Phạm Tòng Lương, thưởng thức cách bài trí của huyện phủ nha môn thời cổ đại, sau đó vòng qua bình phong trong đại sảnh, đến nhà ở phía sau, thấy Phạm Thị sắc mặt trắng bệnh nằm trên giường.

Nói thật thì ả ta là người đầu tiên nàng nhìn thấy ở thế giới này. Thấy cơ thể da bọc xương của ả ta, nàng khó mà hình dung được tâm trạng của mình. Nàng chấn mạch, hỏi vài câu về bệnh tình, rồi vỗ bụng dưới của Phạm Thị

“Có đau không?”

“Đau, đau, đau...” Phạm Thị rên rỉ. Hạ Sơ Thất lại ấn một chỗ khác, “Chỗ này thì sao?”

“Đau, rất đau. Hu hu, đau chết ta mất...”

“Rốt cuộc là chỗ này đau hơn, hay là chỗ kia đau hơn?” “Hu hu, chỗ nào cũng đau, mau... mau cứu ta...” Phạm Thị vốn đã đau rồi, bị nàng ấn như thế thì lại càng đau đến ướt tóc mai, cơ thể căng lên, mặt xanh môi tím, trông rất đáng thương.

“Sở thái y, con gái tôi còn trị được không?” Phạm Tòng Lương không quá tin tưởng Sơ Thất, nhưng vẫn hỏi cho ra hình ra dáng.

Hạ Sơ Thất ra vẻ cao thâm, tháo tay áo xuống, “Có Sở mỗ ở đây, tất nhiên là có thể trị”

Vừa nghe được lời này, Ngũ di nương đã quỳ xuống.

“Ngự y đại nhân, mau cứu con gái tôi, tôi chỉ có một đứa con gái này thôi!” Hạ Sơ Thất đỡ bà ta đứng dậy, quay đầu nhìn Phạm Tòng Lương, xoa tay cười giả lả: “Bọn ta hành nghề y, tất nhiên phải lấy việc cứu chữa thiên hạ làm nhiệm vụ của mình, có điều...” Nàng ho nhẹ một tiếng, Phạm Tòng Lương lập tức hiểu ý. “Xin Sở thái y yên tâm trị liệu, tiền thù lao... hạ quan sẽ... cố hết sức.” Hạ Sơ Thất cười ha ha, mắt sáng lên: “Chữa bệnh hiểm nghèo thì phải kê thuốc đúng bệnh. Con gái ông gầy yếu, mạch máu bị vỡ, kinh mạch bị tổn thương lúc sinh, máu chảy không ngừng, thuộc loại bệnh mất máu, bổ khí dưỡng huyết, mất máu mà lại dùng cách thức trị máu tụ thì làm sao có thể bình phục?”

“Chuyện này... ôi!” Trong lòng Phạm Tòng Lương không tin, nhưng lại không thể không ra vẻ tức giận đạp tên nô bộc bên cạnh, “Thằng nhãi ranh đáng trách, bảo mày mời lang trung giỏi, mà mày lại mời thứ gì hại con gái của ta đây hả?”

“Phạm đại nhân bớt giận.” Hạ Sơ Thất biết chỉ bằng vài câu nói thì không thể được ông ta tin tưởng, ít nhiều gì cũng phải lộ chút bản lĩnh mới được. Nếu ở hiện đại, trong tình huống của Phạm Thị, việc quan trọng nhất là truyền máu cầm máu. Nhưng thời này làm gì có điều kiện như vậy?

Nàng mở hòm thuốc lấy một bộ ngân châm ra, chăm chú nhìn mắt cá chân của Phạm Thị, sau đó đâm vào một huyệt. Đâm vào huyệt này là cách tốt nhất để tử cung ngừng chảy máu. Chỉ trong khoảnh khắc, sắc mặt Phạm Thị đã tốt hơn.

“Hình như... ngừng... chảy máu rồi.”

Hạ Sơ Thất cố ý giày xéo Phạm Thị thêm một lát, nhưng ả ta vẫn hưng phấn nói: “Cha, mẹ, con gái cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi...”

“Thần y, thần y mà!” Mọi người trong phòng quỳ xuống cao giọng hộ. “Tấn Vương điện hạ thiên tuế! Khấu tạ điện hạ thiên tuế!” Phạm Tòng Lương chẳng biết thật lòng hay cố làm trò tạ ơn Triệu Tôn với nàng, chỉ quỳ lạy hướng trạm dịch, đầu đập xuống “bôm bốp”, tiếng to đến nỗi nghe còn dứt khoát hơn dập đầu với mẹ ông ta.

Hạ Sơ Thất thầm cười lạnh, nhưng vẫn híp mắt lại.

Vì ghét bỏ chữ mình quá xấu, lại không muốn viết, nàng bèn bảo Phạm Tòng Lương ngồi viết, mình thì nhàn nhã đọc: “Tám chỉ* hoàng kỳ đã sao, bốn chỉ mai mực, sinh địa và địa hoàng mỗi loại ba chỉ hai, hoàng cầm xào ba chỉ, tam thất một chỉ ba, thảo hà sa tám chỉ... Uống xong ba thang, ta sẽ lại điều chỉnh cho con gái ông.”

(*) Chỉ: đơn vị đo lượng: 10 chỉ = 1 lạng. “Đa tạ thái y ban thuốc.”

Hạ Sơ Thất được cả nhà Phạm Thị tạ ơn liên mồm xong liền đi ra khỏi nhà, lại gặp Lan tú tài vội vàng chạy dên.

“Ngươi là...”

Lan tú tài thấy đó là nàng bèn kinh ngạc vô cùng. Phạm Tòng Lương ngắt lời gã, “Tử An, còn không mau tạ ơn Sở thái y?”

Nghe chuyện từ nhạc phụ xong, dù trong lòng vẫn lấy làm lạ nhưng Lan tú tài vẫn không quên cấp bậc lễ nghĩa.

“Đại ơn của Sở thái y hôm nay, sau này Lan mỗ sẽ báo đáp.”

rn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.