Anh Vào Nhầm Nhà Rồi Nhân Vật Phản Diện À!

Chương 31: Đàm luận ôn hoà cùng nam chính




Ron nghe vậy nhìn chằm chằm vào vòi trước và bức tường trước mặt, nó bỗng nhắc: 

“Harry, nói cái gì đi, cái gì bằng Xà Ngữ ấy.”

“Nhưng…”

Thằng nhóc Chúa cứu thế phải mất mấy lần thử mới nói được đúng Xà ngữ, chỉ một giây sau, cái chậu bắt đầu di chuyển. 

Thực ra, cái chậu hạ xuống, để lộ ra ngay trước mặt mọi người một ống nước rất lớn, một ống nước đủ lớn để cho cả một người lớn chui vào được. 

Và ở của miệng, có một vết rách, Ambrose nhận ra ngay đó là áo đồng phục rách của Hermione, cô bé và con rắn quả thực đi qua cái lỗ này xuống bên dưới.

Ông giáo sư giả dối hơi ngó đầu vào cái lỗ, lập tức lùi lại nói:

“Làm tốt lắm Harry, quá giỏi. vậy thì thầy xin lúi trước…”

Dứt lời, ông thầy quay người lại định chạy trốn, nhưng vân bị hai thằng nhóc giữ lại. Cả hai lập tức chĩa đũa phép vào ngực Gilderoy Lockhart, Potter nói:

“Thầy vào trước…”

“Không không… ta không…”

“Ngay.” Potter quát lên.

“Được rồi.. ta vào…” Ông giáo sư quay lưng lại với hai thằng nhóc, Potter chọc đầu đũa phép vô lưng thầy Lockhart. 

Ông ta trượt chân ngay xuống ống nước, còn cố gắng nói thêm: 

“Ta thực sự không được.”

“Xuống.”

Ron quát một tiếng và đẩy nhẹ vào vai ông một cái, ông giáo sư tuột xuống ống nước mất tiêu. Hai đứa trẻ nhìn nhau và lập tức nhảy xuống theo.

Ambrose lúc này mới hiện hình, cậu không nhanh không chậm bước tới, vừa rồi có người miến phí dò đường cho cậu, nên Ambrose không vội gì cả.

Trong lúc nghe hai bên nói chuyện, Ambrose đã bình tĩnh lại hơn nhiều, cậu biết cái vòng cổ vẫn còn đủ năng lượng trong ít nhất nửa tiếng nữa, nên không việc phải gấp gáp mà hỏng việc cả.

Chờ thêm ba phút nữa, Ambrose mới theo chân ba người nhảy xuống cái lỗ đen ngòm. Cái lỗ ông nước này rất sâu, Ambrose tính ra phải tới hàng dặm dưới móng Hogwarts, Ambrose chui tuột qua mấy ngã rẽ gấp khúc, mãi mới tới một bể xương động vật bẩn thỉu.

Cú tiếp đất của Ambrose rất nhẹ nhàng, không gây một tiếng động, mà dù có thì cũng chả ai nghe thấy đâu, vì ngay khi Ambrose xuất hiện, một vụ đổ sụp đinh tai nhức óc xảy ra phía trước, từng làn bụi bay tới phả vào người cậu.

“Chuyện gì đã xảy ra.”

Ambrose tiến lên trước một đoạn, cậu nhận ra mình đã rời khỏi hệ thống cống ngầm rồi, và đang bước vào một cái hang động, không có lẽ là thứ còn lại của một dòng sông ngầm.

Dấu vết các dải đá bị nước bào mòn vẫn còn rõ rệt, các dòng sông ngầm này có đặc điểm là trần rất giòn, dễ bị sụp đổ nếu bị một lực tác động mạnh vào.

Tiếng đổ vỡ vừa nãy có khả năng là do ông thầy bịp phản kháng hai đứa trẻ gây ra. Đúng như cậu đoán, Ambrose ngay sau đó nhìn thấy Ron đang chật vật khiêng đã từ chỗ này sang cỗ khác, còn ông thầy Lockhart thì ngẩn ngơ ở một bên đếm số:

“Một là một, mà hai là hai, ba không thể nào là bốn được, còn sáu phải nhỏ hơn bảy… ha ha đúng không nhóc, không phải nhóc nói ta là giáo sư à.”

Ron khuôn mặt khó coi nói:

“Giáo sư, ông không giúp gì thì làm ơn im miệng đi, để tôi còn là việc.”

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên:

“Ron. Chuyện gì đã xảy ra.”

Ambrose lựa chọn xuất hiện, vì đằng nào cậu cũng cần vượt qua đống đá này.

“Là anh Ambrose… Harry, cậu ta một mình đi trước rồi, chúng ta phải đi qua đống đất dã này.”

Thằng bé lúc này vui đến phát khóc, Ambrose xuất hiện chả khác nào cứu tinh của bọn chúng cả, Ron biết thừa Ambrose là một trong những học sinh mạnh nhất trường, có khi còn giỏi hơn các giáo sư.

Thế thì con Tử xà dễ dàng xử lý rồi, và em gái Ginny của cậu cũng được cứu, Ron vui sướng nghĩ.

“Được rồi, bắt đầu vào việc thôi. Em dẫn giáo sư Lockhart lùi lại.”

“Dạ.”

Ambrose sau đó rút ra thanh Lleaud chém sắt như chém bùn, trảm đá như cắt đậu phụ ra không ngừng đâm chọc xuyên chém đống đá trước mặt.

Chỉ sau năm phút ngắn ngủi, Ambrose đã san bằng và tạo ra được một lối đi nhỏ trên đỉnh đống đá thông sang bên kia, cậu nói:

“Ron ở lại đây cùng giáo sư, nhóc sang bên kia không giúp được gì, nếu có ai xuống thì em chỉ đường cho họ.”

“Em biết. anh phải cứu được Ginny và Harry nhớ.”

Xem ra thằng nhóc còn không biết Hermione cũng bị bắt ở bên trong, Ambrose gật đầu rồi tung mình nhảy sang phía bên kia.

Ambrose chậm rãi không một tiếng động đi trong hang, nhịp thở của cậu cũng được ma lực ngụy trang, phân tán ra xung quanh. Đồng thời các giác quan liên tục hoạt động cao độ, Ambrose không muốn trong này bị con Tử xà tập kích.

Đi qua thêm mấy cái đường rẽ nữa, cuối cùng cậu cũng đến nơi cần đến, một căn phòng rất dài, mờ mờ sáng. 

Trần nhà âm u và cao hun hút được chống đỡ bằng những cột đá cao ngất nghểu, trên có khắc hình những con rắn vươn mình quấn quanh, tạo thành những bóng đen dài vắt qua không gian mờ ảo xanh xao rờn rợn. 

Phía cuối căn phòng là một pho tượng đó đứng tựa vào bức tường ở cuối phòng. Harry phải vươn cổ cò ra để ngó nhóng lên gương mặt khổng lồ tuốt trên cao: một gương mặt già nua nhăn nheo như mặt khỉ, với chòm râu thưa và dài. 

“Đó là Salazar Slytherin, người sáng lập ra nhà rắn.”

Và ở đó có một thân hình nhỏ bé tóc đỏ, trắng như một xác chết đã chết được mấy ngày, Ginny Weasley… Trước ngực cô bé là một cuốn sách.

Bên cạnh cô bé là Harry Potter đang nói chuyện với một học sinh lớn hơn nhừ Slytherin, Ambrose nhận ngay ra tên này, hắn là Voldemort lúc còn trẻ.

Tên này đang quơ trong không trung, viết ba từ lung linh: 

TOM MARVOLO RIDDLE 

Rồi hắn vẫy cây đũa phép lần nữa, ba từ đó tự sắp xếp lại thành: 

I AM LORD VOLDEMORT. (ND - Ta là chúa tể Voldemort) 

Ambrose từ từ bước tới gần, nhưng giờ nhóc Potter gặp rắc rối thật sự, một con rắn khổng lồ, không là con Tử xà Basilisk, nó lao tới vồ lấy thằng bé…

Rồi bỗng nhiên một tiếng nhạc thanh tao, kỳ lạ, siêu nhiên, bí hiểm đến rợn xương sống vọng tới, là tiếng hót của chim phượng hoàng… 

Ambrose biết ngay lão Dumbledore sẽ trợ giúp Potter mà lại, nhưng mà lão ta làm sao biết được vị trí của Căn phòng bí mật.

Rồi, một con chim to bằng con thiên nga màu đỏ thắm, đang hót khúc nhạc du dương khắp vòm trần của căn phòng.

Con chim ấy có đuôi dài tha thướt như đuôi vàng lộng lẫy, những móng vuốt cũng bằng vàng lấp láy, quắp trong móng vuốt bằng vàng ấy là một cái nùi giẻ tả tơi. 

Thấy thế, Voldemort cười lớn nói:

“Ha ha… Đây là cái mà lão Dumbledore gửi đến cho mi bảo vệ ư? Một con chim già với một cái nón cũ mèm. Mày có cảm thấy can đảm thêm lên không, Harry Potter? Bây giờ mày chắc mày cảm thấy an toàn lắm rồi phải không?”

Miệng thì nói, nhưng hắn không ngừng lại ra lệnh con Tử xà Basilisk tấn công.

Potter buộc phải liên tục chạy trốn, cái mũ vốn tồi tàn bị quăng quật, trông vô cùng đáng thương… nếu không phải cái miệng của nó tay của nhóc Potter nắm phải, thì Ambrose tin rằng nó đã hét toáng lên rồi. 

Phía sau, con Tử Xà bị chim phượng hoàng Fawkes níu lại, nó liên tục táp xuống, mổ mù mắt con rắn khổng lồ.

Thấy thế, Voldemort hét lên:

“BỎ MẶC CON CHIM ĐÓ CHO TA! Kệ XÁC CON CHIM! THẰNG NHỎ Ở ĐẰNG SAU MI KÌA! MI ĐÁNH HƠI ĐƯỢC NÓ MÀ! GIẾT NÓ ĐI!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.