Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Chương 317: Mạch nguyên khí tiên thiên




Nhìn thấy lái xe của xe hơi thể thao mui trần kia, khóe miệng Uyển Thiên Thiên, Đường Huyên đều hiện lên ý cười cổ quái. Tiêu Phàm cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi ngay sau đó lại cúi đầu ăn phở bò, còn Tân Lâm thì một chút cũng không phản ứng. Người bình thường mặc kệ họ có muốn “tác quái” thế nào, chỉ cần không uy hiếp an toàn của Tiêu Phàm, Tân Lâm sẽ không tốn quá nhiều tinh lực mà đặt trên người bọn họ.

Một nam nhân tóc ngắn húi cua, mặc tây trang màu trắng, phong cách xa hoa từ trên xe nhảy xuống, nhìn quanh quất, nom đắc chí không tưởng được. Đây đúng là cái vị Lang Ngọc Đình – Lang tổng tập đoàn khai thác mỏ Dương Quan mà bọn người Tiêu Phàm đụng phải ở “Thiên Bảo Trai” sáng nay đây mà.

Dưới ghế lái phụ là một cô gái rất kiều diễm.

Buổi sáng bởi vì sự quấy rồi của Vương Nhạn và đám người Tống Hoàn, khiến Lang tổng không thể tiến thêm một bước tới cơ hội tiếp cận đại mỹ nữ. Nữ tử yêu kiều này cũng không bị có nguy cơ “thất nghiệp”. Không có mỹ nữ tương bồi, thôi thì loại bậc trung này giữ lại ở bên chống đỡ thể diện cũng được.

Theo sát sau chiếc xe thể thao xa hoa chính là một chiếc xe đen việt dã, từ bên trong nhảy ra mấy vị vệ sĩ.

Lang tổng từ khi phát đạt, khi ra ngoài, đều mang theo mấy đủ hai loại “trang bị”này- mỹ nữ và vệ sĩ!

Không có hai thứ này, bất kể có tinh tướng cỡ nào dường như cũng thể hiện ra được.
Ví dụ như bật lửa “ Kim Cương Vũ” của Lê thiếu kia đắt tiền ngang xứng với một chiếc xe Audi 4A, nhưng người biết hàng thật chân chính thì có được mấy người? Hơn nữa đồ chơi kia quá nhỏ, Lê thiếu cũng không thể buộc cái dây thừng mà đeo lên cổ được, loại đồ vật này phải trong một hội tương đối cao cấp mới có đủ huyễn khốc (lóa mắt+ bá đạo).

Phạm vi của Lang tổng thì không cao như vậy, cái y muốn chính là muốn cho người đời nhìn thấy một chút.

- Đi nào, sang bên kia ăn phở bò nào.

Lang tổng vung tay lên tựa như tướng quân đang chỉ huy thiên quân vạn mã tướng, khí phách hiên ngang hùng hùng hổ hổ “lại tới đây”.

- Ô?

Cũng không biết là do Lang tổng mắt sắc, hay là mỹ nữ kia quá mức chói mắt, Lang Ngọc Đình mới đi chưa được hai bước, dưới chân liền như bị dính cao su, bất định một chỗ, sau một lúc vẫn không di chuyển, tròng mắt nhìn thẳng sang bên kia.

Thật khéo quá, không ngờ trong một buổi sáng đụng tới tận ba mỹ nhân như kia!

Chẳng lẽ vận đào hoa của lão tử đã tới rồi?

Một ý niệm bỗng nổi lên trong đầu Lang tổng, ngay lập tức ánh mắt Lang tổng bị kích thích thành đỏ bừng hực lửa.

Lang tổng rất tin tưởng duyên phận.

- Ha ha, xin chào mọi người.

Rất nhanh, Lang Ngọc Đình đã phục hồi tinh thần, bước tới bàn bên cạnh, ha ha đập rầm rầm, không thèm để ý cuộc ầm ĩ của mình làm người khác rất bất mãn.

Lấy tố chất của Lang tổng mà nói, lão ta ở phương diện này không có ý thức.

Lão lang ta đây họng lớn, thì sao?

Không thích nghe, không thích nghe thì lượn về nhà!

Lê Lạc và Nhạc tổng đều có chút mạc danh kì hiệu, trong óc lục lọi một vòng, xác định không có quen người này. Vậy hẳn là bằng hữu bên Tiêu Phàm rồi, có điều “khí chất” này…

- Tiêu tiên sinh, không ngờ chúng ta lại gặp mặt, các vị tiểu thư, xin chào,ha ha, thật đúng là có duyên phận nha…

Lang Ngọc Đình không thèm để ý tới mọi người đang ù ù cạc cạc, liền ngay sau đó lôi một chiếc ghế nhựa ra đặt mông xuống, may mắn thế nào lại ngồi giữa Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên. Tân Lâm thì lạnh lùng quá, cho dù người thô kệch như Lang Ngọc Đình, cũng theo bản năng mà cách xa cô một chút. Cảm giác cô có chút cổ quái, chẳng may mà bạo phát, sợ rằng không thể ngăn cản nổi.

Nữ tử xinh đẹp đi theo phía sau cũng ngay lập tức ngồi xuống một chiếc ghế nhựa, an vị bên cạnh Uyển Thiên Thiên, đem Uyển Thiên Thiên và Lang Ngọc Đình tách ra. Nữ tử xinh đẹp này cũng nhìn ra, ba mỹ nữ kia, Tân Lâm quá lạnh lùng, Lang Ngọc Đình dường như không dám trêu chọc vào, Đường Huyên thì tuổi hơi lớn, chỉ có Uyển Thiên Thiên nhìn qua nhỏ tuổi nhất, tính cách cũng hoạt bát hồn nhiên, nói cách khác, Uyển Thiên Thiên dễ dàng bị mắc câu nhất.

Nhất định phải canh chừng nghiêm ngặt tử thù!

- Ăn phở bò hả? Ha ha, đều tính vào cho tôi, tính hết vào cho tôi.

Lang Ngọc Đình đại mã kim đao ngồi chỗ kia, vươn dài cổ, nhìn ngó xung quanh, rất nghiêm nghị có uy.

Hai hàng lông mày của Lê Lạc nhăn lại, liếc Lang Ngọc Đình một cái, thản nhiên nói:
- Xin hỏi vị này quý danh là gì? Làm việc ở đâu vậy?

Hương vị nhà giàu mới nổi trên người Lang Ngọc Đình nồng tới mức không thể nồng hơn được nữa, bằng nhãn quang của Lê Lạc, tự nhiên liếc mắt cũng có thể nhìn ra, người này khả năng là quan chức chính phủ không lớn, đã lăn lộn ở thể chế nội bộ thì không thể có loại ánh mắt này.

Không ngờ dám ở trước mặt Lê thiếu thủy tiên giả tỏi, giả bộ là người có tiền.

- Tôi họ Lang, Lang Ngọc Đình, phụ trách tập đoàn khai thác mỏ Dương Quan.

Lang Ngọc Đình đĩnh đặc nói số hiệu, trong lời nói mang đậm vẻ dương dương đắc ý. Dường như chỉ cần nói ra, mặc kệ đối phương có lai lịch gì, ắt sẽ phải khiếp sợ, biến sắc.

- Tập đoàn khai thác mỏ Dương Quan ư?

Mặt Lê Lạc lộ ra thần sắc mơ hồ, nhìn về phía Nhạc tổng, muốn trưng cầu ý kiến.

Nhạc tổng cũng mơ mơ hồ hồ, chau mày dường như đang cố gắng suy nghĩ, vị này là thần thánh phương nào, sao lại xuất hiện như vậy? Thật làm cho người khác khó hiểu mà.

Biểu hiện của hai vị này có thể đã làm tổn thương lòng tự tôn của Lang tổng, khuôn mặt Lang tổng suy sụp, vẻ mặt rất không hài lòng.

Không phải đang cố ý đấy chứ?

Ông đây không tin các ngươi chưa từng nghe qua tập đoàn khai thác mỏ Dương Quan!

Lang Ngọc Đình “hừ” một tiếng, nói với Tiêu Phàm:
- Tiêu tiên sinh, sao lại tới đây dùng cơm vậy? Tôi đã nói với cậu rồi, phở bò ở đây tuy chính công nhưng ăn nhiều thì cũng chẳng có gì. Thế này đi, tôi mời khách, chúng ta tới quán “vương triều Đại Đường” ăn ngon một bữa, tôi bao, tôi bao!

Kì thực Lang Ngọc Đình cũng tới ăn phở bò, Lang tổng đột nhiên giàu có, nhưng khẩu vị bao năm lại không thể sửa, vẫn luôn là khẩu vị này. Nhưng tình hình hiện tại lại thay đổi, ai mà biết ở chỗ này lại gặp được mỹ nữ chớ? Tự nhiên lão sẽ thay đổi giọng điệu, “ngon lại tới” liền biến thành “tiết mục cây nhà lá vườn”, coi thường không thèm để ý nữa.

Không như thế thì sao có thể làm lộ rõ sự xa hoa của Lang tổng.

- Tiêu tiên sinh, mấy người từ thủ đô tới phải không? Tôi nói cho mọi người biết chứ, cố đô chúng đôi, khách sạn xa hoa khí phái nhất chính là khách sạn vương triều Đại Đường. tôi cùng giám đốc quan hệ xã hội của khách sạn đó là bạn bè, nếu các cậu vào trong đó tiêu phí, chỉ cần nói tên lão Lang tôi ra, họ liền giảm giá ưu đãi cho cậu 90%.
(tại Trung Quốc, giảm giá 90% chính là giảm 10% tại Việt Nam)

Tay Lang Ngọc Đình vung lên, khí thế mười phần nói.

- Giảm giá ưu đãi 90% sao?

Uyển Thiên Thiên cười khanh khách hỏi lại một câu, ánh mắt lướt qua mặt Lê Lạc và Nhạc tổng mang theo ý bỡn cợt khó có thể che dấu.

Không ngờ lần tới cố dô này lại có thể gặp được kẻ dở hơi thú vị thế này!

Nhưng thật ra rất đúng khẩu vị của Uyển đại đương gia.

- Ài, tiểu muội à, em cũng chớ coi thường 90% giảm giá ưu đãi này. Đây không phải là vấn đề tiền bạc, đây chính là vấn đề mặt mũi. Em không biết đấy chứ, khách sạn “vương triều Đại Đường” rất kiêu ngạo, người bình thường đi tiêu phí đều là giá tổng cộng, tuyệt đối không phá lệ. Có thể giảm giá 90% đã tốt lắm rồi. giám đốc Vu rất nể mặt mũi anh đấy nhé. Tới đây, tới đây, đây là danh thiếp của anh…

Lang Ngọc Đình nói xong mang theo một hộp danh thiếp lóng lánh kim quang từ trong túi áo tây trang, lần lượt phát danh thiếp đi, con mắt chỉ lượn qua đảo lại trên người Uyển Thiên Thiên, thiếu chút nữa nuốt trúng nước miếng rồi.

Bây giờ thật sự là khó gặp báu vật nha.

Lang Ngọc Đình tự nhận thấy sống tới ngần này tuổi, lão vẫn chưa từng thấy qua cô nương nào xinh đẹp như thế này.

Nếu có thể câu được cô nàng, bất kể tốn bao nhiêu cũng đáng.

- Hóa ra là Lang tổng!

Nhạc tổng tiếp nhận danh thiếp của lão, bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói.

Kỳ thực tới hiện tại, lão nhạc vẫn không nhớ ra được cái gì gọi là “tập đoàn khai thác mỏ Dương Quang”, càng không có ấn tượng với Lang tổng. Có lẽ Lang Ngọc Đình là người có tiền, nhưng khách quý mà khách sạn vương triều Đại Đường tiếp đãi rất nhiều, người có quyền thế nhiều như cá diếc qua sông. Nhà giàu mới nổi như Lang Ngọc Đình, Nhạc tổng hoàn toàn không để trong mắt, đấy là còn không nói vì người này mà lãng phí một tế bào não, cho dù là một số điện thoại cũng sẽ không lãng phí một chỗ mà dành cho số điện thoại của lão Lang.

Điện thoại và dữ liệu thẻ sim đều có hạn, nếu để cấp bậc của lão Lang kia chiếm một vị trí nhỏ nhoi thì chịu nổi được không? Căn bản không cần sử dụng.

Nhưng Lang Ngọc Đình nhắc tới giám đốc Vu bên quan hệ xã hội khách sạn, Nhạc tổng tự nhiên sẽ biết.

Thuộc hạ của y, vẫn là có khả năng hơn.

Tuy đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là ở chỗ Lê thiếu đã rất không cao hứng rồi. Dù sao Nhạc tổng cũng phải nghĩ cách đuổi cái tên đáng ghét kia đi. Nếu Lê thiếu thực sự phát hỏa, chỉ sợ sẽ không dễ dàng thu xếp. Công bỏ ra dàn xếp trong đêm nay thành ra công cốc hết.

- Ha ha, vị này là…?

Rốt cuộc cũng có người kinh ngạc thán phục, sự “bi thương” trong lão Lang cuối cùng cũng được an ủi, lập tức thay đổi sắc mặt nhìn về phía Lang tổng.

- Tôi họ Nhạc. Lang tổng, đây là danh thiếp của tôi. Rất cám ơn Lang tổng đã ủng hộ và ưu ái khách sạn chúng tôi. Về sau Lang tổng mà tới khách sạn của chúng tôi, tôi sẽ làm chủ giảm giá ưu đãi cho Lang tổng 80%. Lang tổng đây chính là triết khấu cao nhất của chúng tôi, hội viên kim cương mới được hưởng loại ưu đãi này đấy.

Nhạc tổng cười ha ha, đưa danh thiếp của mình qua.

Tấm danh thiếp màu trắng rất giản dị, không sặc sỡ một chút nào.

- Khách sạn các người sao? Cậu là nhân viên khách sạn vương triều Đại Đường sao? Cậu là người của ban quan hệ xã hội hả? Vậy khẳng định là quen biết giám đốc Vu rồi, tôi cùng anh ta là bằng hữu.

Lang Ngọc Đình bụng đầy nghi ngờ, nhận lấy danh thiếp cằn nhằn, trực tiếp đem “xếp” Nhạc tổng làm ở ban quan hệ xã hội. Xem chừng nếu người này đồng ý nói cho lão vài câu nịnh nót, Lang tổng không chừng nói tốt vài câu trước mặt giám đốc Vu, cho vị huynh đệ thức thời này tăng lương thăng chức.

- Tổng giám đốc? Nhạc Thanh á?

Ngay sau đó, Lang Ngọc Đình liền trừng mắt tròn xoe, vẻ mặt rất không dám tin.

- Cậu, cậu là tổng giám đốc khách sạn vương triều Đại Đường sao?

Nữ tử xinh đẹp bên cạnh Lang tổng cũng giật mình nhìn Nhạc Thanh, không ngờ ở chỗ này lại gặp chủ tịch khách sạn vương triều Đại Đường. Ả có thế không hiểu bối cảnh thực sự của khách sạn vương triều Đại Đường, không biết quán rượu này hợp doanh, nhưng trong suy nghĩ của ả, ông chủ khách sạn này chắc hẳn có nhiều tiền hơn Lang Ngọc Đình.

- Ha ha, Lang tổng, là tôi. Nếu Lang tổng là khách quen của chúng tôi, chúng tôi khẳng định sẽ ưu đãi nhiều hơn cho Lang tổng.

Nhạc Thanh mỉm cười, trên mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo không thể dấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.