Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời

Chương 8: Diệp Thế An trở về!




Dịch giả: aluco

Kiếm đạo của ngươi, lĩnh ngộ sai rồi!

Giọng nói của thiếu nữ váy tím nhàn nhạt, giống như một tinh linh, rất là êm tai.

Vẻ mặt của Đỗ Kiếm Ngâm hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi, cứ lẳng lặng đứng đấy. Một kiếm mà hắn tràn đầy tin tưởng rõ ràng không làm cho thiếu nữ váy tím bị bất cứ thương tổn gì, thậm chí ngay cả việc đối phương ngăn cản như thế nào cũng không nhìn được rõ ràng.

Điều mà hắn nhìn thấy chỉ là thiếu nữ váy tím lẳng lặng đứng đấy, không hề làm bất kỳ động tác gì mà lại làm cho công kích của hắn mất đi hiệu quả.

"Kiếm đạo của ta, còn chưa tới phiên ngươi chõ mõm vào."

Thiếu nữ váy tím nhìn hắn một cái, lật tay ném đi hạt giống Lôi Đình áo nghĩa màu đỏ tím trong lòng bàn tay, hào quang màu tím hơi rơi vãi, lơ lửng trên đỉnh đầu của nàng.

Đỗ Kiếm Ngâm không nói gì, hắn đã xuất ra kiếm pháp mạnh nhất nhưng vẫn như trước không đả thương được thiếu nữ váy tím mảy may, hắn không biết phải làm cách nào mới có thể đoạt lấy hạt giống Lôi Đình áo nghĩa này.

Trong lòng của Đỗ Kiếm Ngâm tràn ngập kinh hãi cùng cảm giác mất mát, tâm tình của đám người Diệp Vân cũng là một trời một vực.

Ngoại trừ sự khiếp sợ ra, ngay cả Quân Nhược Lan cũng không thể giải thích vì sao lại có thể xuất hiện một màn như vừa rồi. Đỗ Kiếm Ngâm có lĩnh ngộ đặc biệt đối với kiếm đạo, một kiếm vừa rồi ngay cả Quân Nhược Lan có được trung phẩm Linh Khí cũng chưa hề nghĩ rằng bản thân có thể tiếp được, uy lực một kiếm này đã đạt tới Kim Đan Cảnh đỉnh phong, hầu như có thể nói chỉ nửa bước nữa là đã bước vào Nguyên Anh Cảnh.

Nhưng mà một kiếm "hoành tráng" như thế, lại không làm cho thiếu nữ váy tím phải làm động tác tránh né gì, chớ đừng nói là bị thương.

Thế nhưng điểm cơ bản nhất ở đây là muốn tiến vào Lạc Lôi Cốc thì tu vi của những tu sĩ phải dưới Nguyên Anh Cảnh, nếu tu vi như thế làm sao có thể đủ sức để ngăn cản được công kích của Đỗ Kiếm Ngâm một cách hời hợt đây?

Huống hồ, một kiếm này của Đỗ Kiếm Ngâm ngay cả Nguyên Anh Cảnh lão tổ cũng không thể nào ngăn chặn một cách hời hợt như thế này, mặc dù tu vi chưa đủ, nhưng mà sự lĩnh ngộ của Đỗ Kiếm Ngâm đối với kiếm đạo lại vô cùng đặc biệt, không thể khinh thường.

"Ngươi tên là gì?" Giọng nói Diệp Vân nhu hòa, chậm rãi hỏi.

"Ta là Đồng Đồng, ngươi tên gì vậy." Thiếu nữ váy tím chần chừ một chút, nói tiếp: " Có phải ngươi cũng muốn đoạt đồ vật của ta sao?"

Diệp Vân mỉm cười, nói: "Không, ta sẽ không đoạt đồ vật của ngươi, nếu như hạt giống Lôi Đình áo nghĩa do ngươi lấy được, vậy nó là của ngươi, ai cũng đoạt không được."

"Ca ca ngươi thật tốt, không giống người này." Thiếu nữ váy tím vỗ tay cười nói.

Quân Nhược Lan nghe thế thì lông mày chau lên, lạnh lùng nói: "Diệp Vân, ngươi đừng quên hứa hẹn giữa hai chúng ta."

Diệp Vân thậm chí cũng không liếc nhìn nàng, nói: "Hứa hẹn gì? Hiện tại ta không hứa hẹn gì cả."

Quân Nhược Lan căn bản không hề nghĩ đến Diệp Vân sẽ nói như vậy, không khỏi ngây ngẩn cả người.

"Ngươi nói cái gì?" Ngữ khí của Quân Nhược Lan chợt lạnh như băng, một cỗ hàn ý tự động phát ra.

Trong lúc nói chuyện, Quân Nhược Lan bước lên hai bước, xuất hiện ở trước người thiếu nữ váy tím, hàn ý lạnh như băng ngưng tụ thành luồng, tựa hồ lúc nào cũng có thể triển khai công kích.

"Ca ca, người này dữ quá." Thiếu nữ váy tím tựa hồ có chút kinh hãi, nhìn về phía Diệp Vân. Chẳng qua là đôi tròng mắt kia của nàng vẫn thanh tịnh trong suốt như cũ, không có chút nào tạp chất, lại không hề có đến nửa phần hoảng sợ.

"Cho ta đi!"

Quân Nhược Lan thấp giọng quát nhẹ, bạch quang trong tay lập loè, chỉ thấy một bàn tay mờ ảo giữa không trung chụp vào hạt giống Lôi Đình áo nghĩa màu đỏ tía.

Lông mày Diệp Vân chau lên, ra tay không chút do dự. Ngón tay hắn cong lại bắn nhẹ ra, một đạo lôi quang bắn đi như tia chớp, đánh về phía bàn tay mờ ảo.

Lôi quang phát sau mà đến trước, chặn công kích của Quân Nhược Lan lại, cả hai va chạm với nhau phát ra một tiếng vang nhỏ, tiêu tán không còn.

"Diệp Vân, ngươi dám ngăn cản ta." Quân Nhược Lan tức giận quát.

Sắc mặt Diệp Vân khẽ biến, vừa muốn nói gì đó chợt nhìn thấy hạt giống Lôi Đình áo nghĩa màu đỏ tía phát ra một tiếng "đùng" sau đó hóa thành hư vô, lập tức nhìn thấy thiếu nữ váy tím trước mắt đột nhiên bị khựng lại sau đó bắt đầu tiêu tán, trong chớp mắt tiêu tán không còn.

"Nữ nhân hung dữ, ca ca, ta đi trước đây."

Quân Nhược Lan cùng Diệp Vân chỉ thấy thân hình thiếu nữ váy tím tiêu tán, sau đó một tiểu cô nương béo ục ục nhảy lên mười trượng, nhắm về phía xa xa phóng vút đi.

Đám người Diệp Vân căn bản không kịp phản ứng, thiếu nữ váy tím làm thế nào trong lúc đó đã tiêu tán trong không khí, đột nhiên lại xuất hiện một tiểu cô nương béo ục ục nữa đây?

"Chạy đi đâu!" Quân Nhược Lan là người phản ứng đầu tiên, nhanh chóng đuổi theo.

Diệp Vân tuy rằng xuất phát chậm hơn một tí, bất quá hắn ở trong Lạc Lôi Cốc chính là như cá gặp nước, Huyễn Diệt Lôi Quang Độn thi triển đến mức tận cùng, tốc độ không hề thua kém so với Quân Nhược Lan, thoáng qua đã kề vai sát cánh mà đi.

"Ta đã hiểu rồi, thì ra thiếu nữ váy tím này chẳng qua chỉ là một đạo hư ảnh, hèn gì có thể tiếp được chiêu kiếm của ta mà không tổn hao đến một... cọng lông." Đỗ Kiếm Ngâm sửng sốt có đến nửa ngày, lúc này mới kịp phản ứng, Diệp Vân cùng Quân Nhược Lan hai người ở phía trước đã hóa thành tàn ảnh, hầu như thấy không rõ lắm.

Ánh mắt của hắn đảo qua Tăng Huyền cùng Thẩm Mặc, kiếm quang lập loè, ngự kiếm mà đi, nhắm về phía hai người Diệp Vân mau chóng đuổi theo.

Thẩm Mặc cùng Tăng Huyền hai mặt nhìn nhau, bọn hắn như thế nào đều không thể tưởng được sẽ xuất hiện một màn như vậy. Tất cả đều khiếp sợ tu vi của thiếu nữ váy tím, ai mà nghĩ đến đó chẳng qua chỉ là một đạo hư ảnh, căn bản không có thật thể. Thế nhưng tiểu cô nương kia vừa rồi lại trốn ở nơi nào đây? Vì sao không ai phát hiện sự hiện hữu của nàng?

Thẩm Mặc vừa muốn đuổi theo, lại bị Tăng Huyền kéo lại.

"Không nghĩ tới thực lực chân chính của Diệp Vân rõ ràng đã đến mức này, Quân Nhược Lan có được trung phẩm Tiên Khí, kiếm đạo của Đỗ Kiếm Ngâm lại càng xuất thần nhập hóa, khó có thể nắm lấy. Bọn họ chiến đấu với nhau chúng ta giúp không được gì, ngược lại sẽ trở thành vướng víu cho Diệp Vân. Lần này Diệp Vân đại ca của ngươi tiến vào đây chính là vì hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại Lôi Mộc đã lấy được, chỉ cần tìm một cây Băng Linh Tiên Thảo là có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ. Hay là ta và ngươi giúp hắn tìm một chút."

Trong lúc nhất thời, Tăng Huyền tràn đầy cảm khái. Bất quá lại không có nửa điểm không cam lòng cùng bất đắc dĩ. Hắn chưa bao giờ cảm giác mình có thể thua kém so với người khác, nếu như đệ tử cùng thế hệ có tu vi vượt qua hắn, thì hắn cho rằng bản thân mình tu luyện chưa đủ cần cù khắc khổ. Tăng Huyền thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nhanh chóng vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp, hơn nữa một lần hành động Trúc Cơ thành công, trở thành cao thủ Trúc Cơ Cảnh.

Thẩm Mặc gật gật đầu, hắn đã gặp được Diệp Vân, hơn nữa cũng biết hắn chính là đệ tử của Thần Tú Cung, như vậy cho dù hôm nay cách biệt ngày sau cũng dễ dàng gặp nhau. Nghe được Tăng Huyền nói như vậy, vậy trước tiên giúp đỡ Diệp Vân tìm kiếm Băng Linh Tiên Thảo.

Diệp Vân cùng Quân Nhược Lan kề vai sát cánh mà đi, hai người đều khiếp sợ trước tốc độ của đối phương, rõ ràng có thể cùng mình sánh vai cùng đi.

Đặc biệt là Quân Nhược Lan, nàng căn bản không nghĩ tới tu vi chính thức của Diệp Vân lại có thể kinh người như thế, nếu không phải nàng có được trung phẩm Tiên Khí, chỉ sợ chưa chắc là đối thủ của Diệp Vân.

Diệp Vân đối với Quân Nhược Lan cũng vô cùng kinh ngạc, từ sau khi gặp nhau trong Lạc Lôi Cốc, Quân Nhược Lan vẫn cho hắn cảm giác thần bí vô cùng, trước đó là trăm vạn cực phẩm Linh Thạch, lại là trung phẩm Tiên Khí, còn có những lời nói kia của nàng, dường như đến từ một thế lực nào đó hơn hẳn Đại Tần đế quốc.

Bất quá, làm cho hai người càng thêm khiếp sợ chính là, bất kể truy kích như thế nào, cách phía trước ngoài mười trượng tiểu cô nương béo ục ục vẫn luôn giữ khoảng cách cách bọn họ mười trượng như trước, vô luận như thế nào cũng không thể rút ngắn khoảng cách dù là nửa phân.

Tiểu cô nương này đến cùng đến từ nơi nào? Tại sao có thể có tu vi như vậy? Đặc biệt là khí tức trên thân của nàng rõ ràng làm cho Diệp Vân cảm nhận được một cảm giác là nó không thuộc về phiến thiên địa này, tại sao có thể như vậy?

Nàng, rút cuộc là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.