Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời

Chương 49: Ngươi đã không thể quay về thì chi bằng đi theo ta




Trong nháy mắt, Dụ Thiên Tuyết cảm giác mình nghe được một tin động trời.

“Anh…..Chịu giúp tôi?” Đôi mắt trong suốt lộ ra một tia mê mang, nhìn bóng dáng cao lớn rắn rỏi của anh, cảm động cùng kinh ngạc vui mừng phút chốc dâng trào trong lòng: “Cám ơn…..Nam Cung Kình Hiên, thật sự cám ơn anh!”

“Cám ơn tôi làm gì?” Nam Cung Kình Hiên cười lạnh một tiếng đứng thẳng người lên, bóng dáng cao ngất to lớn tự nhiên có áp lực uy hiếp, đá cái ghế văng ra chậm rãi đi về phía cô: “Cô có quan hệ thế nào với tôi, muốn tôi giúp cô? Hửm?”

Như bị một chậu nước lạnh dội xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới bừng sáng hi vọng của Dụ Thiên Tuyết giờ lại vô cùng thất vọng, cùng một chút oán hận kín đáo.

Cô nên sớm biết, người đàn ông này không có lòng tốt như vậy!

Nhẹ nhàng hít một hơi, Dụ Thiên Tuyết đã chuẩn bị tâm lý xong, nghênh đón ánh mắt kiêu căng cương quyết của anh: “Điều kiện là gì, anh nói đi.” Suy nghĩ một chút cô lại nói thêm một câu: “Chỉ cần tôi có thể làm được.”

“A…..” Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên hiện lên một nụ cười lạnh, cúi người vây cô trong phạm vi khuỷu tay của mình, lạnh giọng giễu cợt: “Dụ Thiên Tuyết, trên người của cô có cái gì đáng giá để tôi ra điều kiện à?”

“Anh…..” Trong mắt Dụ Thiên Tuyết bùng lên lửa giận, quá khứ dây dưa cùng oán hận trào dâng trong lòng, cô run giọng nói: “Nam Cung Kình Hiên, anh nói cho rõ ràng! Nếu như không phải do anh lấy đi giác mạc của Tiểu Nhu thì em ấy căn bản cũng sẽ không giống như bây giờ! Cái gì ra nước ngoài, cái gì Manchester, phẫu thuật là trò chơi rất vui sao? Tôi ở chỗ này khép nép cầu xin, anh chơi rất vui sao?! Đều là bởi vì anh….. Tại sao anh đối xử với tôi như vậy?!”

Đôi mắt đẹp đè nén nước mắt, cô thực sự không nhịn được nữa rồi, một chút ý thức cũng không giữ được mà phát tiết toàn bộ ra ngoài.

Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên cũng tối sầm, bàn tay bực tức bóp chặt cổ của cô ấn cô lên trên chiếc ghế, trong nháy mắt bị siết chặt làm cô sắp hít thở không thông, Dụ Thiên Tuyết buồn bực ngâm một tiếng muốn đẩy tay anh ra, thống khổ khiến khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhăn nhó, nhưng lại không thể làm gì.

“Tôi giúp cô là để mắt tới cô! Cô, người phụ nữ đáng chết này lại không biết tốt xấu, tôi thật sự muốn bóp chết cô!” Trong đôi mắt thâm thúy đã bốc lửa, Nam Cung Kình Hiên cúi đầu tiến tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ của cô: “Nghe đây, bắt đầu từ hôm nay tôi muốn cô làm cái gì cô tốt nhất phải làm theo cái đó! Còn nói những câu vô nghĩa nữa thì chờ mà xem!”

Anh rốt cuộc buông cô ra, Dụ Thiên Tuyết vuốt cổ của mình, nằm sấp trên bàn ăn chật vật liều mạng ho khan.

“Ăn hết bữa sáng, tôi không có tâm tình nhìn gương mặt thối kia của cô!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói.

Tràn đầy uất ức cùng oán hận, cô nắm chặt lấy khăn trải bàn cố gắng ổn định hơi thở, trong mắt Dụ Thiên Tuyết ướt lệ, nghĩ tới điều kiện hoang đường kia, khàn giọng nói: “Bệnh thần kinh! Anh bắt tôi giết người chẳng lẽ tôi cũng phải làm theo sao!!”

Nam Cung Kình Hiên tức giận cười một tiếng, lạnh mặt nói: “Cô không nghe lời coi chừng tôi giết chết cô!”

“Tôi chịu đủ rồi…..Tôi không phải phạm nhân!” Dụ Thiên Tuyết run giọng thì thầm, đẩy cái bàn ra, đứng lên muốn đi.

“Cô dám chạy thử xem!” Nam Cung Kình Hiên nhìn thấu ý đồ của cô, đôi mắt rét lạnh, uy hiếp nói.

Dụ Thiên Tuyết vốn là vẫn lảo đảo đi vài bước như cũ, nghe được lời uy hiếp của anh thì dừng lại, trong lòng càng chua xót, nước mắt cũng dâng trào lần nữa, cô đứng tại chỗ nhẫn nhịn thật lâu, mới “Bộp bộp…..” đi trở về chỗ kéo ghế ra ngồi xuống, mang theo nước mắt oán hận ăn điểm tâm.

Cô không thể đi, có trời mới biết nếu tên khốn kiếp này bị chọc giận sau đó lại không biết sẽ bày trò gì với Tiểu Nhu!

Lửa giận của Nam Cung Kình Hiên rốt cuộc cũng tiêu tan một ít, nhìn bộ dạng ăn điểm tâm như ăn thuốc độc của cô, nhịn không được lại cười gằn một tiếng, lạnh lùng nói: “Cô, người phụ nữ này, biết có bao nhiêu người đẹp nổi tiếng chờ cơ hội ăn bữa sáng này cùng với tôi hay không? Vẻ mặt của cô thế này là sao!”

“Vậy anh đi tìm họ đi, đừng tới tìm tôi!” Dụ Thiên Tuyết quật cường ngẩng đầu, đôi mắt long lanh trong suốt.

“Đáng chết…..” Nam Cung Kình Hiên khẽ nguyền rủa một tiếng, vốn còn muốn nổi giận, nhưng đột nhiên thấy trong đáy mắt trong sáng của cô thoáng qua một tia toan tính, rất nhanh, nhưng vẫn bị anh bắt được.

Đích thật là trời sinh anh có chút bạo lực, đối với phụ nữ cũng không quá nhiều khách khí, sức lực nam nữ chênh lệch xa, cô đã phải chịu khổ quá nhiều rồi.

Tay cầm chìa khóa lên, Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói: “Động tác nhanh chút! Tôi ở trong xe chờ cô, cảnh cáo cô tôi không có kiên nhẫn!”

Anh nói xong, áp lực khiến người khác khiếp sợ cũng biến mất, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đi ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.