Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời

Chương 34: Ngươi chỉ cần là chính mình, ta đã rất vui rồi




Lúc này mọi người đã lùi về phía sau hơn mười thước, ngoại trừ Dịch Hạo Thiên ra, những người khác đều bị thương với trình độ bất đồng, ngay cả khi Dịch Hạo Thiên có dị năng lôi điện lợi hại cũng không chịu nổi mà phải liên tục chống đỡ, dị năng thứ hai của anh là băng hệ, nhưng nếu như bản thể của thứ này có cấp thấp hơn nữa thì cho dù là băng hệ cũng không xài được.

Mọi người không thể làm gì khác hơn là lui ra khỏi chiến trường trước, chờ đến khi khôi phục thể lực rồi mới tính toán tiếp.

“Hạo ca.” An Thần chỉ nhìn thấy một bên mặt của Dịch Hạo Thiên, nhưng vẫn cảm giác được đối phương dừng ánh mắt lại trên người cậu, mặc dù vẫn là lạnh như băng, nhưng đáy mắt cậu vẫn mang theo ý cười, ngay cả khóe miệng cũng không khẽ nhếch lên một chút, phối hợp với gương mặt hơi xấu hổ mang đậm khí chất thư sinh tạo thành một nụ cười thập phần sạch sẽ thuần khiết.

Rõ ràng là đặt trong tình huống hiu quạnh của thời điểm mạt thế hiện tại thập phần không phù hợp, thậm chí là cách nhau xa lắc xa lơ, nhưng tuyệt đối sẽ không khiến cho người ta chán ghét.

Không rõ tại sao trong lòng Dịch Hạo Thiên lại thoáng lộp bộp một cái, bóng dáng của nụ cười này, cùng với một bóng dáng trong trí nhớ, từ từ lặng lẽ chồng lên nhau.

Rất giống… Trong trí nhớ, dường như vào mỗi buổi chiều, sẽ có một nụ cười như vậy, rạng ngời dưới ánh mặt trời, sạch sẽ thuần khiết, hơn nữa còn rất thoải mái.

“… Hạo ca, anh thấy chủ ý này thế nào?” An Thần khẽ nhướng cặp mắt đào hoa, lóe ra quang mang trong suốt, còn kém không viết câu ‘cầu khích lệ, cầu vuốt lông’ lên trên trán nữa thôi.

Thanh âm không giống, dung mạo không giống. Tự mình muốn từ nhất cử nhất động của người khác chứng minh ra cái gì đây? Dịch Hạo Thiên thầm tự giễu trong lòng.

Anh nhíu mày, dưới đáy mắt hiện lên một tia châm chọc, ánh mắt kiêu ngạo chợt lóe dời khỏi người Lâm Tử Hiên đang đứng trước mặt, chuyển sang trên người của Đường Văn Triết đứng cách đó không xa. Sau đó, xoay người rời đi.

Đường Văn Triết cứ như là có mang theo một cái ra đa, lập tức bắt đến tín hiệu của Dịch Hạo Thiên, nở nụ cười đi tới, tự nhiên tiếp nhận đề tài câu chuyện.

“Tiểu Hiên, tinh thần lực của em có thể thăm dò sâu nhất là bao nhiêu thước?”

Kỳ thực chỗ ngồi của anh cũng cách không xa lắm, đã sớm nghe được cuộc đối thoại giữa Tiểu Hiên và Hạo ca. Hơn nữa anh còn cho rằng kiến nghị của Tiểu Hiên vô cùng hay! Về phần vì sao Hạo ca lại hổng có trực tiếp đáp ứng mà lại đổ việc lên trên đầu của anh thì…

Đường Văn Triết đẩy kính mắt một cái, bình tĩnh biểu thị anh sớm đã coi chuyện này thành thói quen, không thể nào cảm thấy phiền được đâu ~

Ha ha.

Không phiền cái đờ mờ chứ không phiền á! Hạo ca nếu anh nói hơn một câu thì sẽ chết sao hả, hay là sẽ chết sao hả! Đã có kinh nghiệm làm bảo mẫu nhiều năm như vậy nên anh rất hiểu anh ta, dẫn đến bây giờ khi nhìn thấy đứa nhỏ sẽ phản xạ có chút suy nhược thần kinh a có được hay hông.

Trong lòng thì thổ tào nhưng vẫn không thể biểu hiện ra ngoài, nhất định phải giữ vững cho bằng được hình tượng công tử quý tộc ôn nhuận như ngọc. 

“Ừm… Nhiều nhất khoảng 45 thước đi, còn bị chi phối bởi chuyện tiếp xúc được tinh thần lực ít hay nhiều nữa.”

An Thần chớp chớp mắt, không hề làm ra phản ứng gì đặc biệt bởi vì đã thay đổi người, đồng thời cũng hơi thả lỏng một chút.

“Như vậy là tốt rồi, chờ một lát đến khi mới bắt đầu, lúc anh ấy phát động công kích phải tăng cường tinh thần lực lên, em sẽ phụ trách tìm ra chân thân của nó nha.”

“Vâng, Đường đội phó.”

Đường Văn Triết vừa mới xoay người, Dịch An Thần lặng lẽ thở dài.

Dịch Hạo Thiên vẫn cứ không muốn phản ứng với cậu như cũ, hiện tại cậu đã vô pháp giống như lúc trước, được Dịch Hạo Thiên tín nhiệm và quan tâm vô điều kiện, làm chuyện gì cũng đều phải cẩn thận, thậm chí còn phải bày ra tư thái đón ý nói hùa. Lý trí đã tự nói với mình rằng không sao cả, nhưng lại không thể qua nổi trạm kiểm soát của tâm lý, trong nội tâm chính mình cũng rất rõ ràng.

Suy nghĩ kỹ một chút, kỳ thực đại ca đối xử với những người khác đều rất lạnh nhạt, bất quá bây giờ cậu cũng bị quy về hàng ngũ những người khác đó mà thôi…

Mà thôi sao? Đột nhiên An Thần cảm thấy được mũi có chút chua xót, dường như cậu đã hiểu ra một chuyện, tại sao trước đây Dịch Hạo Nam lại ghen tị với mình như vậy.

Dịch Hạo Thiên…

Hạo ca…

Đại ca…

Ca…

Kỳ thực ở chung càng lâu, cậu lại càng muốn cùng trực tiếp nói với Dịch Hạo Thiên:

Căn bản là Dịch An Thần chưa có chết, kỳ thực cậu ấy đã trở về, kỳ thực cậu ấy vẫn luôn ở ngay bên cạnh anh.

Chỉ là anh không biết, mà cậu ấy cũng vô pháp kể ra. Chỉ có thể mỗi ngày, mỗi ngày, thác kiên mà qua… (vốn là những người thân thuộc của nhau, nhưng cuối cùng chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua. Có khi cũng chỉ là người với người bỏ lỡ nhau mà thôi)

Bộ dáng An Thần có chút cô đơn, Dịch Hạo Nam nhìn thấy vẻ mặt đều hắc tuyến. 

Rốt cuộc hàng này có bao nhiêu ham đi lấy lòng người khác chứ hả? Hàng này hoàn toàn bị lẫn lộn giữa chuyện lấy lòng và muốn nhận được sủng ái rồi á! Một chuyện rõ ràng cần phải hàm xúc như vậy, nhưng mỗi người đều có thể nhìn ra được, càng miễn bàn đến cái vị đại ca gần như yêu nghiệt kia của cậu! Nếu ảnh đồng ý thì không phải sẽ trở thành biến thái luôn rồi hay sao.

Đừng mà đừng mà, khi trở về phải hảo hảo bổ túc cho cậu ấy một chút, rõ ràng là chuyện lấy lòng một người cùng với chuyện muốn nhận được sủng ái của người khác là hoàn toàn khác nhau đó! Dịch Hạo Nam âm thầm siết tay, bỗng nhiên, cậu nhận ra dường như mình hoàn toàn đã lầm mục tiêu rồi, điều cậu muốn hỏi là tại sao hàng này phải đi lấy lòng khối kia băng sơn kia chớ?!!

Mà thôi, hàng này hoàn toàn có suy nghĩ trật chủ đề rồi.

Tào Tư Viễn mang theo vẻ mặt đồng tình đi tới, rất tự nhiên vuốt vuốt lông cho cậu, bé con đáng thương, hiện tại không thể chọc tới Hạo ca đâu, ảnh chính là một trái bom nguyên tử không biết khi nào sẽ phát nổ đó.

An Thần: =口=

Vị nhị thiếu này đang muốn nháo thành loại nào a, cậu cũng không phải tiểu động vật mờ!!!

An Thần quay đầu lại trừng mắt với cậu ta, nghiêng đầu né qua, bỗng nhiên thân thể lại rơi vào khoảng không. An Thần còn chưa kịp phản ứng có vụ gì xảy ra, cổ áo phía sau đã bị người ta xách lên, bên tai nghe được tiếng gió, cậu thoáng nhìn thấy cảnh sắc hai bên vụt ra sau thật nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt, cậu liền xuất hiện trên chiến trường đánh nhau với cây thông già.

An Thần trừng mắt nhìn, lúc này mới chợt nhận ra, người tha mình đi chính là Dịch Hạo Thiên!

Bộ thân hình hiện tại của cậu nhỏ bé lắm sao, cứ bị xách đi không hề có chút áp lực như đang xách một thằng nhóc tì vậy, khi cậu mặt đối mặt với Dịch Hạo Thiên, sắc mặt anh âm trầm đến mức phảng phất như có thể nhỏ ra mực vậy.

Đờ mờ, sao cái màn này giống như đã từng gặp qua ở đâu đó vậy cà!

Tưởng tượng ra chuyện kế tiếp có thể phát sinh, Dịch An Thần nghiêm túc cân nhắc xem chính mình có nên COS một con koala hay hông, miễn cho cái mông lại gặp thảm họa nữa.

Có thể là do mới nãy đã đại chiến qua một hồi, cây thông già còn đang nghỉ ngơi, cũng không có đi công kích bọn họ trước nữa.

Ánh mắt Đường Văn Triết chợt lóe lên, ngăn cản Dịch Hạo Nam vừa mới chuẩn bị tiến tới.

“Có thể là Hạo ca muốn hợp tác đơn độc với Tiểu Hiên, em đi qua đó chỉ làm cho Hạo ca phân tâm mà thôi.”

Dịch Hạo Nam mím chặt môi, dường như là có chút không cam tâm.

“Hạo… Hạo ca?” An Thần thử kêu một tiếng. Ngay khi cậu cho rằng mình sẽ bị quăng xuống đất không chút lưu tình giống như lần trước, thế mà Dịch Hạo Thiên lại có thể thả cậu xuống đất một cách nhẹ nhàng.

Lúc hai chân vừa chạm đất, trái tim đang bị treo lơ lửng của An Thần lập tức được thả lỏng xuống. Lúc này đây cậu mới có tâm tư đi đánh giá tình huống hiện tại, cậu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn gương mặt băng sơn lạnh lùng của Dịch Hạo Thiên, đại ca đây là muốn làm thế nào nha? 

Vì sao đột nhiên lại lôi cậu qua đây, chính Dịch Hạo Thiên cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ là khi thấy bộ dáng thằng nhóc này được Tào Tư Viễn thuần hóa [con mắt nào của cưng thấy được?!] khiến anh có cảm giác rất là không thoải mái, lẽ nào chỉ cần có người giúp cậu ta vuốt lông cậu ta đều có thể thân cận đến tự nhiên như thế sao?  

“Một lát nữa khi tôi tấn công, cậu thăm dò.” Dịch Hạo Thiên dùng hết khả năng tự nhiên để đè thấp thanh tuyến, nhàn nhạt nhìn thoáng qua An Thần, sau đó liền dời đường nhìn đi chỗ khác.

“A… Dạ.” An Thần gật đầu, bỗng nhiên như là nghĩ ra cái chuyện gì đó, vẻ mặt tràn đầy chờ mong hỏi, “Hạo ca, nếu như em có thể thoáng cái tìm ra bản thể, có thể cho em một đặc quyền có được hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.