Anh Tựa Như Ánh Sáng Mặt Trời

Chương 16: Mau đứng dậy đi đọc sách!




Thấy Thẩm Chanh cười đến vui vẻ như vậy, có người đề nghị: “Chị dâu, không bằng lại chơi vài ván?”

Thẩm Chanh vừa nói một câu: “Được....”

Một ánh mắt sắc bén liền phóng tới từ bên cạnh, Thi Vực lạnh mặt nhìn cô, híp con ngươi nguy hiểm, lông mày nhíu lại, “Còn chơi, hả?”

Thẩm Chanh vốn muốn nói: Chơi thêm một chút cũng sẽ không chết!

Nhưng lời nói đến bên miệng, lại thay đổi ý vị: “Không chơi thì không chơi!”

Lời này nghe thế nào, cũng giống như đang giận lẩy.

Đổi lại những chuyện khác, Thi Vực nhất định sẽ thỏa hiệp với Thẩm Chanh, đáng tiếc đang trong chuyện chơi bài này, anh luôn duy trì nguyên tắc.

Nói chỉ cho cô chơi một ván, chỉ có thể cho cô chơi một ván.

”Các người từ từ chơi.”

Thi Vực lạnh lùng nói một câu, liền kéo tay Thẩm Chanh, xoay người đi ra phía ngoài.

”Thi thiếu, hôm nào lại hẹn lần nữa!”

”Lần sau tôi dẫn con gái tôi đến, để con bé chơi với chị dâu....”

Đi ra từ trong phòng bao, mặt Thẩm Chanh vẫn luôn âm trầm, bộ dạng chẳng hề có chút vui vẻ.

Điểm kiêu ngạo nhỏ ấy của cô, bị Thi Vực nhìn ở trong mắt, lúc xuống cầu thang, anh nắm chặt tay của cô, “Em có thấy người phụ nữ nào chơi bài với một đám đàn ông không.”

Thẩm Chanh quay đầu liếc nhìn anh một cái, “Chơi bài với đàn ông thì sao? Anh ghen à!”

Thi Vực không nói gì, chỉ dẫn cô đi xuống lầu.

Thẩm Chanh muốn rút tay ra từ trong tay anh, thế nhưng anh nắm rất chặt, cô hừ nhẹ một tiếng: “Tính nắm chết tôi!”

Vừa nghe lời này, Thi Vực trực tiếp buông lỏng tay.

Thẩm Chanh đang suy nghĩ sao lần này anh lại sảng khoái như vậy, liền cảm giác được bên hông chụp lên một bàn tay nóng rực, là bị anh ôm eo của cô.

Thẩm Chanh: “....”

”Hai vị đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến.”

Bồi bàn khách khách khí khí tiễn hai người ra khỏi Cẩm Giang, có thể tiêu tiền trong này, đó cũng không phải là người thường.

”Sao anh còn chưa đi?”

Thấy Tôn Nham còn chờ ở bên ngoài Cẩm Giang, Thẩm Chanh không nhịn được nhíu mày.

Từ khi cô đi vào đến giờ, sắp sửa một tiếng rồi.

Tôn Nham đáp: “Thiếu phu nhân, là cô bảo tôi chờ ở bên ngoài....”

Lúc này Thẩm Chanh mới nhớ tới, lúc cô vào phòng bao, từng nói một câu với Tôn Nham: “Anh chờ ở bên ngoài!”

Cô liếc nhìn Tôn Nham, thản nhiên nói một câu, “Được rồi, anh trở về đi.”

Tuy rằng Thẩm Chanh lên tiếng, nhưng Tôn Nham vẫn không dám đi, anh ta dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Thi Vực, “Ông chủ....”

”Ừ.”

”Tôi có thể đi sao?”

Thi Vực không có trả lời vấn đề của anh ta, mà là lạnh lùng nói một câu: “Về sau nghe cô ấy.”

Ý tứ những lời này của anh rất rõ ràng, là đang nói cho Tôn Nham biết, về sau lời Thẩm Chanh nói ra là mệnh lệnh, không cần chuyện gì cũng phải trưng cầu ý kiến của anh.

”Vâng.”

Nhìn Tôn Nham lái xe đi, Thẩm Chanh xoay người, nhìn về phía Thi Vực, hỏi anh, “Đi về?”

Thi Vực gật đầu, “Ừ.”

Trời đã tối đen, đèn đường mờ mờ, hai bóng dáng bị kéo thật là dài.

Vị trí Cẩm Giang ở trung tâm thành Giang, cách dinh thự nhà họ Thi rất gần, đi trở về, tối đa cũng chỉ mười phút.

Từ khi quen biết Thi Vực đến nay, Thẩm Chanh rất ít khi bình tâm tĩnh khí chung đụng với anh như vậy.

Thi Vực đi ở phía trước, một tay cắm ở trong túi quần, dáng người cao to, khí chất cao quý, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, đều là rất hoàn mỹ.

Thẩm Chanh không nhanh không chậm theo ở phía sau, nhìn bóng lưng của anh, cảm giác có chút không chân thực.

Cô và anh, có lẽ là bắt đầu từ lần thần xui quỷ khiến xông vào nhầm phòng.

Sau đó cô liền kết hôn, à không.... là bị kết hôn.

Nói ra, ai tin đây.

Nghĩ nghĩ, cô không nhịn được gợi khóe môi lên....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.