Anh Trên Trang Giấy

Chương 29: Dựa vào nó cứu vãn




Triệu Ánh Nhật quả thật hôm nay vô cùng xui xẻo. Sự việc vốn là hôm nay đến Starbuck gặp quản lý để xin nghỉ việc, ai biết được hắn không đồng ý rồi còn thừa dịp đem mình bắt qua phòng vệ sinh nam bịt miệng trói lại cưỡng gian. Bây giờ đến công ty phỏng vấn cũng không cho vào, nếu không nhận được phỏng vấn này qua ải thì rất có thể sẽ bị thất nghiệp không ai tuyển dụng vì bằng cấp Anh ngữ của nàng đã sắp hết giá trị.

Nhưng ở thời khắc mấu chốt, Triệu Ánh Nhật lại được Tiêu Hạo cứu vớt 2 lần. Nội tâm thiếu nữ vừa mới tốt nghiệp chưa biết yêu đương là gì cũng cảm thấy trái tim nhảy loạn đập thình thịch.

Đang lúc Triệu Ánh Nhật loạn thất bát tao nghĩ lung tung trong đầu, Tiêu Hạo mở miệng nói chuyện làm chấm dứt nàng suy nghĩ.

“Cô tìm một chỗ ngồi đi, tôi bàn giao việc cho nhân viên chuẩn bị để buổi phỏng vấn diễn ra tốt nhất đã.”

Vào một chỗ ngồi xuống, Triệu Ánh Nhật cũng ánh mắt nhìn quanh hội trường hơn trăm người đến phỏng vấn mà trong lòng vô cùng kinh ngạc: không ngờ công ty này phỏng vấn kỳ lạ như vậy, tập trung hơn trăm người trong một hội trường không biết là làm gì đâu?

Sau một lúc, mấy cái nhân viên được Tiêu Hạo phân phó xong cũng mỗi người một cái giỏ xách chứa 10 cái ipad phát cho hơn trăm người trong hội trường.

Thấy nhóm người có kinh ngạc, không hiểu, vui mừng cảm xúc đan xen, Tiêu Hạo cũng bước ra sân khấu mở micro mini đeo trên tai nói ra.

“Chắc hẳn các vị ngồi đây vô cùng thắc mắc tại sao công ty chúng tôi phỏng vấn lại phát cho mấy vị mỗi người 1 cái ipad có đúng không?”

“Có người sẽ nói công ty tôi bại gia, công ty tôi kỳ quái các kiểu. Nhưng tôi làm như vậy cũng là vì nội dung cuộc phỏng vấn hôm nay cần dùng đến nó.”

“Được rồi, tôi cũng không vòng vo nữa, mời tất cả mọi người mở lên ứng dụng Tân Kỷ Nguyên có biểu tượng hình lạc điểu.”

“Các vị vào mục đăng nhập mà đánh tài khoản trước đó công ty đã gửi qua cho các vị.”

Sau khi tất cả mọi người đã đăng nhập thành công, Tiêu Hạo nhìn trong tay ipad của mình gật đầu.

“Nếu đã đăng nhập thành công, các vị bấm vào mục phỏng vấn rồi trả lời 10 câu hỏi tình huống. Thời gian sẽ hiện lên khi quý vị nhấn bắt đầu nên phải suy nghĩ cho thật kỹ trước khi đưa ra đáp án nhé.”

Hơn trăm người trong hội trường cũng bị hình thức phỏng vấn kỳ lạ của Tiêu Hạo cho không hiểu, nhưng ai nấy đều làm theo mà bắt đầu trả lời 10 câu hỏi tình huống.

Triệu Ánh Nhật cũng cảm thấy hình thức phỏng vấn này quá bất bình thường, nhưng vì tin tưởng Tiêu Hạo làm tất cả việc này là có nguyên nhân nên bắt đầu nhìn xem câu hỏi tình huống. Nhưng khi Triệu Ánh Nhật nhìn nội dung câu hỏi thì cảm thấy dở khóc dở cười.

Có một ngày, 7 chú lùn bị mụ phù thủy hạ độc ngủ say, Bạch Tuyết chỉ có thể hôn cứu một người thì nàng sẽ chọn cứu giúp người nào?

Nếu có số tiền 100 tỷ kim tệ, bạn sẽ dùng nó vào việc gì?

Bạn đang ở trên sa mạc mà trong túi chỉ còn đúng một ít nước đủ dùng, có điều hiện tại một người khát sắp chết đến nơi cầu xin bạn một ít nước để uống. Bạn sẽ cho hay không cho?

...

Nhìn một loạt 10 câu hỏi tình huống không cái nào liên quan đến cái nào cùng công việc công ty, Triệu Ánh Nhật có chút nghi ngờ nhưng vẫn cố tìm ra cái lý do tin tưởng mà đánh đáp án mình nghĩ vào.

Hơn 1 giờ qua đi, nhìn thấy toàn bộ đều đã nộp bài lên máy chủ, Tiêu Hạo gật đầu một cái trầm giọng nói ra.

“Đợt phỏng vấn thứ nhất đã qua, các vị có thời gian nghỉ giải lao một chút rồi chúng ta cùng bước vào đợt phỏng vấn thứ 2. Và nhân tiện nhắc nhở quý vị luôn, đợt phỏng vấn đầu tiên sẽ loại ra những người không hợp cách. Kết quả sẽ được thông báo đến tài khoản của quý vị nhanh thôi.”

Tiêu Hạo nói xong mà bước xuống hội trường rời đi, để lại hơn trăm người đến phỏng vấn nghị luận bàn tán.

“Đây rốt cục là cái phỏng vấn quái quỷ gì? câu hỏi tình huống không một cái liên quan đến công việc bằng cấp hay năng lực, chỉ đơn thuần là nhảm nhí thế này sao?”

“Mẹ nó chứ, công ty này vừa mới có chút danh tiếng lại đi chơi cái trò rẻ tiền này, thật không hiểu thằng này đầu óc có bệnh không nữa?”

“Mày dám nói Hạo chủ tịch có bệnh thử lần nữa xem? bọn tao là fan của cậu ấy đây, có tin là hơn 5 triệu con người nhổ nướt bọt dìm chết mày không hả?”

“Nói gì thì nói chứ tôi cũng tin tưởng Hạo chủ tịch làm vậy là có dụng ý, mọi người thử đoán xem thế nào?”

“Cũng lười nhác đoán mò đâu, chờ đến vòng phỏng vấn thứ 2 chẳng phải sẽ biết?”

Nghe nhóm người nghị luận bàn tán, còn xưng hô ân nhân mình là cái gì Hạo chủ tịch, Triệu Ánh Nhật thần sắc vô cùng kinh ngạc.

“Là người đó, ân nhân lại là nhân vật trẻ tuổi phong vân Hạo chủ tịch.”

“Cũng đúng, gương mặt không mấy nổi bật cùng cách ăn mặc đơn giản không cầu kỳ đúng là Hạo chủ tịch không thể sai được.”

Triệu Ánh Nhật vô cùng kích động. Nàng đến công ty này tham gia phỏng vấn chỉ vì nghe thấy danh tiếng công ty này đều do một tay Hạo chủ tịch điều vốn làm tất cả mọi việc từ PR sản phẩm, quảng cáo chạy marketing, website quản lý các khâu làm Triệu Ánh Nhật vô cùng kính nể nhân vật trẻ tuổi toàn tài này. Cộng thêm nàng bản tính hay tò mò tìm hiểu cái mới nên mới nộp đơn xin việc ở công ty này vì tiềm năng phát triển của nó vô cùng lớn.

Sau khoảng 10 phút, trong ipad của một số người phỏng vấn cũng hiện lên dấu X không hợp cách mà gương mặt ỉu xìu ra về. Mấy người còn lại thấy vậy cũng thấp thỏm không yên chờ đợi kết quả. Có một số người không phục lại muốn biết lý do mình bị đánh rớt thì trên máy chủ phản hồi lại lý do đánh rớt cho nhóm người này hài lòng.

Nhìn thấy toàn bộ thông tin tính cách cùng ưu nhược điểm bản thân hiện sờ sờ trước màn hình ipad, nhóm người này một trận cảm thấy xấu hổ mà không còn gì để nói: người ta đã điều tra kỹ càng tính cách cùng ưu khuyết điểm rồi đưa ra kết luận thì bản thân có thể nói cái gì nữa đây.

Thế là một nhóm người bị đánh rớt mang theo thần sắc thất vọng rời khỏi, có điều để bọn họ trong lòng cười tươi như hoa vì đi phỏng vấn được tặng cái ipad xịn nên nội tâm cũng an ủi không ít.

Thấy quân số phỏng vấn vòng gửi xe đã bị loại hơn một nửa, Tiêu Hạo hài lòng gật đầu vì bước đầu tiên cũng hoàn mỹ thực hiện sàng lọc.

Bước vào trong hội trường trên sân khấu, Tiêu Hạo cười nói.

“Chắc những người còn lại ở đây điều thắc mắc vì sao tôi lại đưa ra những câu hỏi dở hơi để đi phỏng vấn mấy vị có đúng không?”

“Tôi cũng sẽ giải thích 10 câu hỏi tình huống này dụng ý bản thân là gì.”

“Mỗi một câu hỏi tình huống tôi đưa vào rất có thể tương lai trong công ty sẽ gặp phải vấn đề tương tự nhưng ở nghĩa bóng. Các vị có thể chân chính hiểu dụng ý của tôi trong mấy câu hỏi này vô cùng ít ỏi nên tôi giải thích chi tiết một chút đi.”

Sau hơn 20 phút giảng giải các tình huống trong câu hỏi theo nghĩa bóng, nhóm người trong hội trường lúc đầu nghe có vẻ cảm thấy trừu tượng cùng khó hiểu. Ở Tiêu Hạo giải thích mới bừng tỉnh đại ngộ mà khi thì mồ hôi chảy như tắm, khi thì căng thẳng, khi thì lắc đầu không dám nghĩ.

“Đó là toàn bộ tình huống mà tôi muốn gửi đến bài học thực tế cho quý vị. Bản thân mọi người cũng đã nắm được bài học này thì tôi dám đảm bảo rằng, nếu quý vị có rớt vòng 2 phỏng vấn công ty tôi đi chăng nữa thì cũng sẽ tìm được cho mình công việc thích hợp. Chỉ cần vào làm việc trong công ty áp dụng 10 tình huống này vào thực tế thì 99% các vị sẽ được thăng quan tiến chức nhanh chóng, chế độ lương bổng phúc lợi sẽ tăng lên như diều gặp gió, như cá gặp nước. Đây xem như là quà gặp mặt tôi tặng cho mọi người đi.”

“Ngoài ra các vị có biết tại sao lại có hơn một nửa người phỏng vấn bị đánh rớt mà không nhận được của tôi kim thủ chỉ không?”

“Bởi vì thái độ của bọn họ đối với công việc tỏ ra không mấy chân thành cùng nghiêm túc cả. Xin được việc thì làm, không được thì tìm công việc khác chả sao cả. Đó là nguyên nhân mà tỉ lệ người nhảy việc non ngày càng gia tăng là như vậy. Toàn bộ đều nằm ở thái độ cùng cách xử lý tình huống của mỗi người.”

Dừng lại một chút, Tiêu Hạo cũng bắt đầu đi vào chủ đề chính.

“Tôi cũng không nói nhảm bâng quơ chi cho lạc đề nữa, bây giờ thì bắt đầu làm vòng phỏng vấn thứ 2. Các vị sẽ từng người một bước lên sân khấu ngồi đối mặt với tôi để trả lời 3 câu hỏi. Nếu câu trả lời quý vị làm tôi hài lòng, xin chúc mừng, quý vị sẽ trở thành thành viên chính thức của đại gia đình dược nghiệp Tân Kỷ Nguyên.”

Tiêu Hạo cũng ngồi xuống mà bảo nhân viên phía dưới đọc tên từng người đi lên phỏng vấn.

Sau một thời gian, khi cái tên Triệu Ánh Nhật vang lên thì nàng cũng bước lên sân khấu mà có chút khẩn trương đối diện với Tiêu Hạo.

“Chào Ánh Nhật, chúng ta lại gặp mặt. Bây giờ thì bắt đầu thôi, tôi hỏi cô trả lời. Cô đã sẵn sàng chưa?”

“Vâng, đã sẵn sàng.”

“Câu đầu tiên: ước mơ cùng mục tiêu của cô là gì?”

“Ước mơ cùng mục tiêu của tôi là…”

“Với năng lực của mình thì cô nghĩ rằng nên hưởng mức lương bao nhiêu thì xứng đáng?”

“Tôi nghĩ mức lương xứng đáng có thể nhận được là…”

“Cô có nhận xét hay cái nhìn thế nào về công ty chúng tôi?”

“Theo ý kiến cá nhân, công ty của ngài…”

“Tốt, cô về chỗ ngồi đợi kết quả phỏng vấn.”

Tiêu Hạo gật đầu một cái ra hiệu cho Triệu Ánh Nhật về chỗ ngồi.

Sau khi làm cái sơ bộ tổng kết về nhóm người phỏng vấn vòng 2, Tiêu Hạo chân mày khẽ nhíu lại: số người phù hợp với công ty yêu cầu cũng quá ít đi. Mà thôi tuyển không ở số lượng mà nhằm vào chất lượng, Tiêu Hạo mới gửi kết quả phỏng vấn đến ipad cho nhóm người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.