Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 16




Những người sống ở các con phố ngõ hẻm bên cạnh hoàng thành, không phải là Tam công Lục khanh thì là vương công quý tộc. Từng tòa phủ đệ nguy nga, là địa phương mà bình dân bách tính không cách nào với tới, thậm chí còn không dám đến gần. Tô Chuyết đứng ở tim đường, ngửa đầu nhìn lên một bảng hiệu cao ngất trên đầu cửa trước mặt, mặt trên là bốn chữ lớn viết bằng thể chữ lệ: Dự Yến vương phủ!

Đứng trước tòa vương phủ rực rỡ này, trong lòng Tô Chuyết yên tĩnh như nước, không có một chút kích động. Y đã biết, người ở trong tòa phủ đệ này chính là người con thứ năm của đương kim hoàng đế, cũng là con trai độc nhất của hoàng hậu, được phong làm Dự Yến vương. Hắn tên là Triệu Yến, hơn nữa vô cùng có khả năng chính là Nhật An công tử thần bí kia!

Trước cửa vương phủ có mấy tên tráng Hán hung thần ác sát, trông thấy Tô Chuyết nhìn chằm chằm thì quát:

- Nè, nhìn cái gì?

Tô Chuyết nói:

- Thỉnh cầu vào thông báo một tiếng, thảo dân Tô Chuyết, muốn gặp Nhật An công tử!

Tráng hán kia không hiểu ra sao, nói:

- Cái gì mà Nhật An công tử, có cái rắm An công tử? Nơi đây là Dự Yến vương phủ, không có công tử nào cả! Mau cút đi!

Tô Chuyết cũng không giận, nói:

- Ngươi cứ đi vào bẩm báo cho vương gia, ta nghĩ sau khi nghe xong, vương gia nhất định sẽ triệu ta vào!

Người kia thấy Tô Chuyết có vẻ đã tính trước, ngược lại nói thầm trong lòng, không dám thất lễ. Hắn dặn dò đồng bạn một tiếng, rồi đi vào phủ. Đợi chừng thời gian một chén trà, người kia mới trở về, nói với Tô Chuyết:

- Đi theo ta!

Tô Chuyết bước theo hắn tiến vào từ cửa hông, xuôi theo đường lớn, cũng không đi đường chính, mà là đi tới hậu viện. Tô Chuyết hơi cảm thấy kỳ quái, làm sao gã Triệu Yến này không tiếp khách ở chính sảch tiền đường, trái lại muốn dẫn đến hậu viện đây? Một đường xuyên qua con đường hoa, đều có tỳ nữ yểu điệu qua lại, thỉnh thoảng còn có thể thấy được vị tiểu thư nào đó ngồi ở trong vườn. Tráng hán kia cúi đầu, chỉ lo bước về phía trước, không dám liếc xéo. Người như hắn bình thường tuyệt đối không thể đến hậu viện, bởi vậy có chút câu nệ e ngại.

Ngược lại những tỳ nữ kia lại tự nhiên hào phóng, trông thấy bộ dáng của tráng Hán, từng cô che miệng mà cười. Lại trông thấy Tô Chuyết, bỗng nhiên đỏ mặt, nhanh chân bước đi. Hai người tới ngoài một căn phòng khách, tráng Hán chỉ:

- Ngươi vào đi!

Nói xong cũng bước nhanh chân, tựa hồ trong phòng có hồng thủy mãnh thú nào đó.

Tô Chuyết bị gã lây nhiễm, thế mà không hiểu sao có chút lo sợ. Y đi vào phòng khách, chỉ nhìn thấy một người trẻ tuổi ngồi trên ghế khách, chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, một thân áo quần thường ngày lại hết sức lộng lẫy, mặt mũi trắng nõn, hơi hơi phúc hậu. Hắn đang nghiêng người uống trà, trông thấy Tô Chuyết tiến đến đứng đấy không nhúc nhích, thì không khỏi nhướng mày, tức giận nói:

- Thấy rồi... Còn không quỳ xuống?

Tô Chuyết hơi cảm thấy kỳ quái, người này làm sao nói một câu mà còn để sót mấy chữ? Y hỏi:

- Ngài chính là Dự Yến vương Triệu Yến?

Người kia vỗ bàn một cái, cả giận nói:

- Lớn mật! Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy hả? Còn dám gọi thẳng tên của ta nữa?

Chỉ nghe một giọng phụ nữ vang lên:

- Thôi! Hắn là người giang hồ, khó tránh khỏi không hiểu cấp bậc lễ nghĩa!

Giọng nàng tuy nhỏ, nhưng rất có uy nghiêm. Thế mà Triệu Yến ngập ngừng đáp:

- Dạ, dạ...

Tô Chuyết giật mình, không ngờ rằng trong phòng vậy mà còn có một người khác. Y nhìn đến chỗ giọng nói phát ra, nguyên lai có một vòng rèm châu được treo đối diện với cửa, mơ hồ có thể thấy được một người đang ngồi trong rèm, chắc hẳn chính là người phụ nữ vừa nói.

Người phụ nữ lại nói:

- Ngươi chính là Tô Chuyết sao?

Tô Chuyết ôm quyền hơi hơi khom mình hành lễ, đáp:

- Thảo dân chính là Tô Chuyết, không biết ngài là...

Người phụ nữ nói:

- Mấy ngày nay bổn cung nghe nói có một thanh niên tài tuấn vừa đến kinh thành, tên là Tô Chuyết. Tuy là giang hồ thảo mãng, nhưng cũng thông minh tuyệt đỉnh, ngay cả bệ hạ cũng nghe nói. Ta muốn gặp xem đến cùng là hạng người gì, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là tuấn tú lịch sự. Vừa rồi Yến nhi còn không muốn gặp ngươi, may mắn là ta nhất thời nổi hứng!

Trong lòng Tô Chuyết cả kinh, từ giọng nói của người phụ nữ này và thái độ cung kính của Triệu Yến đối với bà ta đến xem, chẳng lẽ nàng đúng là mẹ đẻ của Triệu Yến, là đương kim hoàng hậu sao? Nghĩ tới đây, y lại bái một cái, đáp:

- Đa tạ Hoàng hậu nương nương khích lệ, bất quá Tô mỗ chỉ có hư danh mà thôi.

Hoàng hậu bỗng nhiên nở nụ cười, bởi vì có rèm châu che phủ, không thấy rõ nét mặt của nàng. Chỉ nghe nàng nói tiếp:

- Nghĩ không ra ngươi vừa đoán thì đã đoán được thân phận của ta, đây thật sự không phải chỉ là hư danh. Vừa rồi ta nghe người ta bẩm báo, nói là ngươi muốn gặp Nhật An công tử nào đó? Rốt cục đó là chuyện gì?

Nói đến đây, sắc mặt Triệu Yến đột nhiên có chút khó coi, đứng lên nói:

- Mẫu hậu, con thấy gã họ Tô này chỉ là tên giang hồ bịp bợm mà thôi, nói gì mà Nhật An công tử, rõ ràng chính là muốn đến lừa gạt con! Theo con thấy, vẫn là đuổi hắn đi đi!

Tô Chuyết lại cười nói:

- Vương gia cần gì vội vàng đuổi thảo dân ra ngoài thế? Vị Nhật An công tử này, chẳng lẽ không phải là ngài sao? Tháo gỡ chữ Yến (晏) trong tên của ngài ra, vừa vặn là hai chữ Nhật An (日安). Bất quá thảo dân nghĩ cái biệt hiệu này, người bình thường cũng không biết, chỉ có cô nương ở ngõ hẻm Yên Hoa là rõ ràng nhất chứ?

Triệu Yến khẽ run rẩy, lắp bắp nói:

- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Người đâu, bắt hắn cho ta, loạn côn đánh ra ngoài!

- Chờ một chút!

Giọng nói của hoàng hậu đột ngột chuyển sang lạnh lẽo, nói ra:

- Tô Chuyết, lá gan của ngươi thật là không nhỏ a! Có mấy lời có thể nói, có một ít lời không thể nói, chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý này sao?

- Đạo lý này đương nhiên là Tô mỗ biết, chỉ bất quá việc này có quan hệ trọng đại, lúc này Tô mỗ mới muốn tận mắt nhìn xem Dự Yến vương, chính tai nghe ngài nói một câu.

Tô Chuyết nhìn Triệu Yến, hờ hững nói.

- Vương gia vốn là phong lưu phóng khoáng, quyến luyến nơi bướm hoa cũng chẳng có gì, bất quá bây giờ Nguyệt Thiền cô nương của Yêu Hương lâu đã bởi vậy mà mất mạng. Vậy thì không còn là chuyện đơn giản nữa rồi!

- Cái gì?

Sắc mặt Triệu Yến trắng bệch.

- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Nguyệt Thiền cô nương nào cơ? Ta căn bản không nhận ra!

Trái tim Tô Chuyết phát lạnh, trên mặt cười nhạt:

- Triệu Yến, không ngờ rằng ngài vô tình vô nghĩa đến thế. Ngài chưa từng là thượng khách của Nguyệt Thiền cô nương sao? Đêm qua ta ra khỏi Yêu Hương lâu, gặp được một nhóm người, chẳng lẽ không phải là người do ngài phái đi sao?

Triệu Yến thẹn quá hoá giận, lớn tiếng nói:

- Nói bậy nói bạ, tất cả đều là giả! Ngươi... Ngươi... Ngươi có chứng cớ gì mà nói ta là Nhật An công tử, còn đi tìm Nguyệt Thiền cô nương nào đó hả?

Tô Chuyết lấy ra mặt dây chuyền ngọc từ trong ngực, nói:

- Thời điểm ngài đi gặp Nguyệt Thiền, đã từng đưa cho nàng một cây quạt xếp quý báu. Bài thơ trên mặt quạt kí tên là Nhật An công tử. Mà trên quạt xếp có một mặt dây chuyền ngọc, chính là nó. Mới đầu tại hạ cũng không hề để ý, thế nhưng sáng nay tại hạ đột nhiên nhớ tới. Hoa văn trên mặt ngọc là một đầu tứ trảo bàn long. Chỉ có hoàng tử và hầu vương dám dùng hoa văn như vậy. Điều này cũng làm cho ta liên tưởng đến trên thân ngài! Ngược lại tại hạ thật sự muốn hỏi một câu, có phải là ngài phái người giết chết Nguyệt Thiền cô nương hay không? Bằng không vì sao cây quạt xếp kia không cánh mà bay rồi? Có phải bởi vì ngài ghen tỵ Vương Hoàn mà giết chết hắn hay không?

Triệu Yến ứa ra mồ hôi lạnh, lúng túng nửa ngày nói không nên lời. Người trong rèm châu đột nhiên vỗ bàn một cái, hoàng hậu lạnh lùng nói:

- Đủ rồi! Tô Chuyết, ta biết ngươi đang giúp Gia Cát Tranh phá án. Thế nhưng ngươi đừng tưởng rằng như vậy thì có thể không kiêng kỵ chút nào! Tùy ý vu hãm hoàng tử, cái tội danh này không phải ngươi có thể gánh chịu nổi đâu. Ngươi nói chuyện phải cẩn thận chút đi!

Tô Chuyết khẽ hừ một tiếng, nhìn xem Triệu Yến, chỉ thấy hắn hiển nhiên bị dọa cho phát sợ, sắc mặt tái nhợt, hết sức nhu nhược. Tô Chuyết không khỏi có chút buồn bực, thầm nghĩ, gã Triệu Yến này nhìn có vẻ nhu nhược vô năng, cũng không giống như kẻ có lòng dạ hiểm ác. Người như hắn thật sự có can đảm và bản sự để giết chết Vương Hoàn sao? Lại vừa nghĩ tới những kẻ cản đường đêm qua, cũng chỉ là một lũ du côn lưu manh mà thôi. Triệu Yến chỉ dựa vào những kẻ này để trông chừng Nguyệt Thiền, bọn chúng có năng lực giết người một cách vô hình sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng y khẽ động, lập tức cảm giác được dường như mình đã nghĩ sai, đi phải đường vòng rồi. Đúng lúc này, một tiểu quản gia gầy gò chạy chậm vào, ngã xuống quỳ lạy, trong miệng run rẩy, thật vất vả mới nói rõ ràng được:

- Không xong rồi... Nương nương, vương gia, Vương Tướng quân mang binh bao vây vương phủ rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.