Ánh Trăng Ở Trong Ngực

Chương 2: Em là kẻ không biết xấu hổ




Bầu trời âm u, những hạt mưa rơi tí tách, âm ỉ khiến lòng người não nùng.

Trong một sơn động trên núi, có đốm lửa cháy bập bùng.

Một nữ tử khuynh thành ngồi dựa vào trường kiếm, sắc mặt hết sức khó coi.

Đối diện nàng là một tiểu loli mặc đồ tù binh, trên tay cầm một củ lang nướng vui vẻ ngấu nghiến.

- 2305, mi có chắc là Cố Thừa Diễn hận ta 100 max không?

- [ Chắc chắn, hãy tin vào số liệu của tôi. ]

Mặt Lam Tịch không biểu tình nhưng nội tâm thì kêu gào thảm thiết: Cái mông ấy, nam chính à, ngươi bị đứt giây mạch não sao, sao lại có cái kiểu yêu cũng 100 mà hận cũng 100 như vậy?!

[ Cô chưa nghe câu “ vì yêu mà sinh hận” sao Tiểu Tịch Tịch ^-^ ]

Nghe cái em gái mi, mi vừa nghĩ ra chứ gì!

[ Tiểu Tịch Tịch, cô cứ yên tâm đi, theo tôi nghĩ thì nam chính gặp lại cô chưa chắc giết cô luôn đâu]

Cái đó ta biết, nhưng một nam chính tâm lí vặn vẹo như vậy, ta sợ, ta sợ hãi vô cùng luôn ấy!!

- Tịch tỉ tỉ, ngươi không ăn sao?- Tiểu loli đang chuyên tâm ăn uống bỗng hỏi.

- Ta đã Hóa Thần rồi, cần gì ăn uống, mà ngươi cũng thế, đã Nguyên Anh kì rồi còn thích ăn thứ tục vật đó.

Thời Khanh cau mày, rồi nhanh chóng phản bác:

- Điều mà ta ghét nhất khi tu tiên là không cần ăn nữa. Cao lương mĩ vị trên thế gian này nhiều như vậy, tu sĩ lại không thèm ăn, thật phí của trời.

Lam Tịch không khỏi thở dài: Đúng là em gái nam chính, bán manh như vậy bảo sao không được cưng lên tận trời. Vậy mà vì cô xáo trộn kịch tình, giờ nàng ấy cũng chẳng được hưởng muôn vàn sủng ái nữa.

Đúng lúc này, bầu trời đang mưa ngừng hẳn, phía cuối chân trời là một vệt đen mờ mịt. Thời Khanh biến sắc, vội đứng dậy giãy tay Lam Tịch:

- Tịch tỉ tỉ, chúng ta mau chạy! Đó là dấu hiệu xuất hiện của người Thiên Mệnh cung!

Lam Tịch cắn răng, không khỏi rủa thầm tên Thiên Mệnh đại đế tâm thần đến cả cách xuất hiện cũng thần kinh như vậy, vội ôm Thời Khanh ngự kiếm rời khỏi sơn động.

Khi đã bay đủ xa,, Lam Tịch mới hãm tốc độ.

Thời Khanh cũng thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được mắng:

- Người Thiên Mệnh cung thật độc ác, ta đã bỏ xa đến vậy mà cũng đuổi theo được. Tỉ biết không, dấu hiệu đó là dấu hiệu của hộ pháp Thiên Mệnh cung, thật đáng sợ. May mà tỉ tỉ cường đại, tốc độ phi thường nhanh!!

- Hộ pháp?

- Phải, là tứ đại hộ pháp Thiên Mệnh cung, trước đây phụ thân ta nói, những kẻ đó vốn là hộ pháp của linh Lung các, giờ lại theo hầu Thiên Mệnh đại đế, đúng là uổng công ma đầu Lam Tịch kia nuôi ong tay áo rồi.

Tốc độ đang hãm dần của Lam Tịch lại đột ngột phanh gấp làm Thời Khanh suýt chút ngã nhào.

Đùa chứ?! Bảo A Nhất, A Nhị, A Tam, A Tứ là kẻ ăn cháo đá bát chẳng khác nào bảo Lam Tịch cô không thích hàng hiệu? Họ là một đám trung khuyển đấy!

Điều đó... có nghĩa là... cha nội Thiên Mệnh đại đế kia chính là...

Lam Tịch chưa kịp nghĩ thì từ phía sau, một luồng linh lực bao quanh lấy cô, rồi phốc một cái, cô và Thời Khanh bị giật ngược về sau.

Cô như ngay lập tức va vào lồng ngực của ai đó, định thần lại đập vào mắt cô là khuôn mặt cận kề không góc chết của Cố Thừa Diễn.

Đó không phải khuôn mặt tươi sáng của 50 năm trước, mà là một khuôn mặt lãnh khốc vô tình.

Khi ánh mắt hắn giao với cô không khỏi lóe lên một tầng ôn nhu.

- Cố-

Lam Tịch chưa kịp mở miệng môi đã bị chặn lại bằng một nụ hôn mãnh liệt.

Hắn như cóng thú hoang điên cuồng càn quét cô, đầu lưỡi quấn chặt lấy cô một cách hung dữ

Lam Tịch chỉ ngạc nhiên trong giây lát rồi đôi mắt bỗng nhắm nghiền, nhẹ nhàng đáp trả Cố Thừa Diễn.

Hai người triền miên một hồi mới buông ra Cố Thừa Diễn nhìn người nữ nhân trong lòng mình, đôi mắt nàng mê ly ướt át, bờ môi căng mọng bị sưng lên hơi đỏ càng câu người. Vậy là... nàng đã về.

- Lam Tịch - Hắn gọi.

Cô cau mày:

- Ta là sư phụ của ngươi, ai cho phép ngươi gọi tên ta như vậy?

Cố Thừa Diễn cười cười, cúi người ôm lấy eo Lam Tịch cọ cọ, cố gắng chiếm giữ lấy hơi ấm đã quen thuộc trước kia.

- Có sư phụ nào còn yếu hơn cả đệ tử đâu chứ? - Cố Thừa Diễn trêu ghẹo.

Lam Tịch thoáng sửng sốt, ờ ờ, giờ ngươi mạnh rồi, ngươi khinh ta.

- Vậy ta không phải sư phụ của ngươi nữa sao?

Cố Thừa Diễn nghe vậy lại càng ôm chặt Lam Tịch:

- Phải, giờ ngươi là thê tử của ta!

Lam Tịch cười cười trong lòng, bên ngoài tỏ vẻ hơi ngạc nhiên:

- Ngươi... ngươi hết yêu Lâm Lam.. không, Liễu Minh Yên rồi sao?

Nghe đến ba chữ " Liễu Minh Yên", sắc mặt Cố Thừa Diễn khẽ lạnh đi vài phần, hắn nói:

- Từ trước đến nay, ta chỉ yêu mình ngươi thôi.

Lam Tịch chưa định diễn vẻ vui mừng thì " Cạch", cô cảm giác lành lạnh ở cổ, cúi xuống mới phát hiện mình đã bị đeo một cái xích vào cổ,không khỏi tức giận.

- Ngươi muốn gì?- Giọng cô lạnh lùng.

Cố Thừa Diễn lại không để ý, cúi người luồn tay qua chân cô bế bổng cô lên, rồi ngự kiếm bay đi.

- Đây là Xích Hỏa Côn, là pháp khi đích thân ta luyện chế,dù nàng có là Hóa Thần đi chăng nữa cũng không thể phá.

Lam Tịch lúc này đã giận tím mặt, gắt gỏng:.

- Cố Thừa Diễn! Ngươi muốn đem ta làm tù binh của ngươi sao?

- Phải, ta phải nhốt nàng lại để nàng không bỏ đi nữa.

- Ta sẽ không bỏ đi - Lam Tịch khẳng định.

- Không có gì là chắc chắn hết.

- Nhưng ta đối với ngươi là...

- Yêu sao? - Cố Thừa Diễn cười khinh bỉ - Nàng đừng tưởng ta không biết, người nàng yêu vốn không phải ta, mà là nam nhân tên Cố Vấn Quyết kia.

Lam Tịch tái nhợt, hắn đã biết?!

- Ta.. không phải...-

- Ta không quan tâm, ta đã bắt được nàng rồi, nàng hãy ngoan ngoãn làm thê tử của ta đi.

Fuck? Nam chính điên rồi sao?

[ Tiểu Tịch, cô quên mức thù hận của nam chính dành cho cô là 100 sao? Hắn chưa phanh thây cô ra là may mắn phước đức cho cô rồi]

... À ha, thì ra là vì hắn nghĩ bản cô nương yêu cha hắn rồi coi hắn là chức nghiệp thế thân nên mới hận bản cô nương như vậy? Aiza thật mệt mỏi. Ai bảo chỉ có phụ nữ mới hay suy diễn chứ? Đó là chưa cho đàn ông các người cơ hội thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.