Ánh Trăng Mang Thư Đến

Chương 90: 90: Không Thể Cùng Đi Đến Cuối Đời!




Lúc Dạ Dao Quang đến Thuần vương phủ mới biết Ôn Đình Trạm đi Ninh An Vương phủ tìm nàng. Mặc dù cực lực che giấu, nhưng nhìn sắc mặt không tốt của Tiêu Sĩ Duệ, Dạ Dao Quang chỉ sợ hắn đã biết đến chuyện đức minh Thái tử chết không đơn giản, vì thế liền hỏi một câu: “A Trạm đi bao lâu rồi?”

“Đã được mười lăm phút.” Tiêu Sĩ Duệ trả lời.

Dạ Dao Quang vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Người chết cũng đã chết, đệ phải sáng suốt một chút, đừng hành động theo cảm tính, đệ phải hiểu đệ là cốt nhục duy nhất của Thái tử, nếu đệ có chuyện bất trắc... Đệ không những phụ thái tử, còn phải nghĩ tới thái tử phi.”

“Dao tỷ tỷ yên tâm.” Tiêu Sĩ Duệ chợt mỉm cười: “Ta hiểu, tuy nhiên là biết được nội tình, trong lòng phẫn nộ mà thôi.”

“Đệ hiểu được thì tốt, sớm đi nghỉ ngơi đi, ngày mai đệ còn phải lâm triều.”

Nói xong, Dạ Dao Quang liền trực tiếp rời đi, sắc trời không còn sớm, Tiêu Sĩ Duệ cũng không giữ lại.

Dạ Dao Quang đứng ở cửa chính tính canh giờ, Ôn Đình Trạm chắc sẽ không ở Ninh An Vương phủ chờ nàng. Suy nghĩ một chút nàng vẫn là đi một vòng Ninh An Vương phủ, quả nhiên Ôn Đình Trạm không ở lại, vì thế lại trở về phủ của mình, cơ hồ là cùng lúc Ôn Đình Trạm đến cửa nhà.

Hai người ở cửa chính gặp nhau, không khỏi nhìn nhau cười, Ôn Đình Trạm tiến đến gần, nắm tay Dạ Dao Quang: “Sự tình đã thỏa đáng?”

“Phu nhân đã ra tay, có thể làm không ổn?” Dạ Dao Quang hờn dỗi nói.

“Đúng đúng đúng, vi phu nên đánh, dùng từ không đúng.” Ôn Đình Trạm vội vàng nhận, lôi kéo Dạ Dao Quang bước vào trong phòng, “Ta hôm nay cũng đem chuyện minh đức Thái tử báo cho Sĩ Duệ biết, minh đức Thái tử chết liên lụy quá nhiều người, Tụy Y lại phát hiện trên áo bào của Thái tử có độc, có thể đủ chứng minh minh đức Thái tử nhất định là bị ám hại mà chết.”

“Nếu như bọn họ đã hạ độc lên xiêm y của minh đức Thái tử, chẳng phải những vật minh đức Thái tử dùng qua vật, đều chôn cùng sao?” Dạ Dao Quang hỏi, nếu như không có lưu lại một chút dấu vết nào thì thực sự khó? Trước tiên làm rõ ràng truyện hạ độc, lại theo đó tiếp tục điều tra, vậy chẳng phải mọi chuyện sẽ rõ ràng.

“Chỉ sợ chỉ có thái tử phi trên tay còn lưu lại chút vật cũ.” Ôn Đình Trạm cũng không có nghĩ tới chỉ thông qua một manh mối này liền đi thăm dò. Thái tử phi lưu lại tất nhiên đều là những vật bên người mà người khác chạm không được, lại ở bên người thái tử phi lâu như vậy, nếu quả có vấn đề, thái tử phi cũng sống không đến hôm nay. Nhìn Dạ Dao Quang có chút mỏi mệt, Ôn Đình Trạm nói, “Muội đừng quan tâm chuyện này, giao hết cho ta.”

“Được rồi, chàng trong lòng hiểu rõ là được.” Dạ Dao Quang cũng không muốn vì việc này hao tổn tinh thần, nàng tin tưởng thời điểm Ôn Đình Trạm cần nàng, tất nhiên là sẽ nói cho nàng, tiếp theo liền nghĩ tới chuyện làm chính mình hôm nay sốt ruột, “Muội hoài nghi khẳng định là Nguyên Dịch lại làm phá hư, cứu đi người kia.”

Đã bị nàng làm thương nặng, còn có thể chạy, đến cả bói quẻ cũng không tìm ra, thật sự là tức chết nàng, qua hai kiếp đã trải qua của nàng, còn chưa từng có tiền lệ này.

“Đừng tức giận, rất nhanh vi phu sẽ thay muội bức bọn họ phải tự tìm đến.” Ôn Đình Trạm vuốt ve mặt Dạ Dao Quang, nhẹ giọng trấn an.

Dạ Dao Quang cười cười, sau đó ngáp một cái: “Muội rất mệt, cũng buồn ngủ quá, muội đi trước nghỉ ngơi.”

“Ta đã báo Ấu Ly chuẩn bị cho muội nước thuốc tắm rửa, mau làm rồi đi nghỉ ngơi.” Ôn Đình Trạm cúi người trên trán Dạ Dao Quang đặt xuống nụ hôn.

Dạ Dao Quang thỏa mãn mặt tỏa ra ý cười ngọt ngào, gật đầu rồi quay về phòng mình. Mới đi được hai bước, lại xoay người quay trở lại, ý bảo Ôn Đình Trạm mở tay, liền đem Dương châu đặt ở giữa hai tay: “Chàng thu lại.”

“Được.”

Dạ Dao Quang lúc này mới đi thẳng trở về gian phòng của chính mình. Quả nhiên nước tắm đã được chuẩn bị còn nóng khói, tản ra mùi hương quen thuộc, nàng liền khẩn trương liền vào.

Lúc này Ôn Đình Trạm nắm Dương châu về phòng của mình, đem Dương châu ném ở trên giường, sau đó đi lấy xiêm y trong nhà do Dạ Dao Quang vì hắn làm. Ở trong phòng, một bên vừa thay quần áo vừa nói: “Chính mình trở về, dừng hút dạ minh châu của ta.”

Dạ minh châu treo ở đỉnh giường, chiếu sáng lên toàn bộ gian phòng, Ma quân nhanh chóng chui vào bên trong Dương châu: “Để ta xem a, thời điểm phu nhân ngươi ngày sau muốn dùng đến Dương châu sẽ nhiều nha, ngươi che đậy như vậy, ngươi có thể mỗi lần đều che đậy như bây giờ sao? Không bằng sớm đi thẳng thắn.”

Đang ở sau ám cài Ôn Đình Trạm không nhẹ không nặng lườm Ma quân một mắt.

“Được được, ta không nói nữa?” Ma quân lập tức đầu hàng, “Ngươi không sợ ta sẽ xâm chiếm thân thể ngươi sao?”

Tối nay Ôn Đình Trạm biết được Dạ Dao Quang cần dùng Dương châu, liền trực tiếp để Ma quân tiến nhập thân thể hắn, nhường Kim Tử đem Dương châu tới cho Dạ Dao Quang. Lợi dụng thời gian trong phủ không có người, trở về phủ, đem Ma quân ném vào trong dạ minh châu.

Chính là sợ hãi Dạ Dao Quang tới tìm hắn sẽ bại lộ chuyện, cũng lo lắng chính mình không đi tìm nàng mà về trước sẽ khiến cho Dạ Dao Quang hoài nghi, liền vì giấu diếm Dạ Dao Quang, có thể nói hao phí tâm trí cũng như thể lực.

Một cái nói dối cần ngàn vạn cái nói dối khác để che đậy.

“Ngươi muốn thì có thể thử một lần, ta sẽ cho ngươi cơ hội.” Ôn Đình Trạm lãnh đạm nói một câu, liền lạnh lùng túm Dương châu rời đi.

Nếu như Ma quân thật sự đối với hắn sinh ý nghĩ xấu xa, hắn tốt nhất đã phải nắm chắc cả mười phần, bằng không hắn liền không có bất luận cái gì cố kị, cũng không cần thiết tuân thủ hứa hẹn, trực tiếp đem Ma quân cùng tàn hồn cuối cùng giết chết, chẳng cần lo trước lo sau cứ như vậy thoải mái giải quyết.

Hắn là phàm nhân không sai, có thể hắn cầu đến Cửu Mạch tông, cầu đến Duyên Sinh quan, không tin không có người giải quyết không được Ma quân.

Ma quân ngoan ngoãn không nói chuyện rồi, hắn đường đường là một Ma quân, thế nhưng như vậy chịu tức nghẹn, sớm biết rằng Ôn Đình Trạm là người cứng rắn tới tận xương cốt, hắn lúc trước nếu biết thì đã không đụng tới cái ngạnh xương, giờ thì tốt lắm, xương cốt không có cắn được, ngược lại còn đau răng!

Lúc Ôn Đình Trạm đi thư phòng, Dạ Dao Quang đã tắm xong, thoải mái nằm ở trên giường. Ấu Ly châm nàng nến hương, lần thứ hai nàng lại ngủ đến khi mặt trời lên cao, còn chưa tỉnh ngủ đi rửa mặt, chợt nghe Ấu Ly nói: “Cô nương mau rửa mặt, thiếu gia hôm nay sáng sớm cho người hầm canh gà, mau ăn cho nóng.”

“A Trạm đâu?” Dạ Dao Quang liền hỏi.

“Thiếu gia đã đi vào triều.” Ấu Ly tựa hồ hiểu rõ Dạ Dao Quang nghi hoặc, “Thiếu gia tự mình phối dược liệu, đem gà hầm cùng dược liệu sau đó liền phân phó cho nô tì.”

“Cũng phải mất không ít thời gian.” Dạ Dao Quang nói thầm.

Một chén thuốc bổ nguyên khí được Ôn Đình Trạm thay đổi, dùng xong ba bước phối dược liệu, hầm dược liệu lần một rồi mới cho gà vào sau đó đem gà vớt lên, dùng tiếp chén thuốc lại hầm đạo thứ hai, lại dùng một con gà hầm dược liệu đạo thứ ba, cuối cùng cho hai đạo canh hợp nhau hầm lại.

Tuy rằng rất mất công, nhưng hiệu quả bổ nguyên khí hoàn toàn không thua nguyên đan của Mạch Khâm. Chẳng những mùi vị tươi ngon, còn không có một chút dầu mỡ, Dạ Dao Quang rất thích ăn.

Vì thế rửa mặt xong rồi liền không thể đợi phân phó Ấu Ly: “Mau bưng lên cho ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.