Ánh Trăng Mang Thư Đến

Chương 4: 4: Không Một Ai Hiểu Anh Ấy




Nói rồi, người phụ nữ đó kéo tay hai cung nữ đang quỳ dưới đất đứng dậy, nghiêm giọng.

– Khóc lóc như vậy còn ra thể thống gì nữa? Mau vào chuẩn bị cho ta!

– Nương nương, cầu xin người, cầu xin người đừng nghĩ quẩn. – Hai cung nữ vẫn cố gắng nài nỉ, giọng nói nghẹn đặc vì cố nén khóc.

Người phụ nữ nhìn bầu trời lất phất tuyết trắng rơi, người ấy, cảnh ấy, muôn vàn tiêu điều, thê lương.

– Hai mươi năm, ta không muốn kéo lê sự sống lạnh lẽo này thêm nữa. Các ngươi theo hầu ta cũng hai mươi mấy năm, chẳng lẽ muốn ta bị đày đọa như này cả đời?

Hai cung nữ nghe vậy thì không còn lôi kéo tay áo của người phụ nữ kia nữa, nhưng cũng không chịu dời đi. Người phụ nữ thở dài, lắc đầu.

– Mau đi chuẩn bị đi, nếu ta đã sống cả đời không hạnh phúc thì cũng muốn ra đi trong thanh thản.

Nghe thấy những lời này, Tiểu Duệ kinh ngạc đến há miệng, là nàng nghe lầm hay thực sự người phụ nữ kia muốn… tự sát? Nếu đúng như nàng nghĩ, nàng nên làm thế nào đây? Bước ra ngăn cản hay lặng lẽ rời đi? Nếu bước ra, không quen không biết, nàng phải nói gì đây? Nhưng nàng cũng không dám lặng lẽ rời đi, không thể thấy người chết mà không cứu như vậy được. Đang lúc Tiểu Duệ còn băn khoăn thì hai cung nữ kia bước ra, bưng theo một chiếc bình và một ấm trà cùng mấy cái chén. Người phụ nữ nhìn tất cả, lặng lẽ lấy trong ống tay áo ra hai gói bột nhỏ. Một gói cho vào ấm trà, một gói vào bình rượu, nước mắt chầm chậm rơi trên gò má nhợt nhạt.

– Hai ngươi uống cái này rồi lui vào trong đi.

– Nương nương…

Hai cung nữ đỡ chén trà, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

– Là ta có lỗi với các ngươi! – Người phụ nữ nghiêm giọng. – Mau lui xuống.

Hai cung nữ nước mắt ròng ròng, uống một hơi cạn chén trà rồi cùng lui xuống. Người phụ nữ miệng cười mà mắt khóc, tự rót cho mình một chén rượu. Nói một mình.

– Ta đã cầu xin hoàng thượng an bài cho các người nơi tốt rồi. Hy vọng… hy vọng người nhìn đến ta một lần.

Nói xong, người phụ nữ nhắm mắt, nâng chén rượu, ngửa đầu uống. Vừa lúc này một lực khá mạnh khiến chén rượu văng khỏi tay người phụ nữ, rơi xuống đất vỡ choang một tiếng. Người phụ nữ lập tức mở bừng hai mắt, kinh hoàng nhìn xung quanh thì thấy Tiểu Duệ toàn thân đỏ rực bước ra sau thân cây to lớn.

– Ngươi… ngươi là ai?

Nhìn cách phục sức của Tiểu Duệ, không giống phi tần, cũng không giống cung nữ. Tiểu Duệ thở dài.

– Ta là Lâm Vũ vương phi. Cô có chuyện gì nghĩ không thông mà lại phải tìm đến cái chết?

Người phụ nữ tái mặt. Phải biết hôm nay là sinh nhật hoàng thượng, trong cung cấm mấy việc xấu, nếu phi tần tự sát ngày này, chắc chắn là báo hiệu xui xẻo, tất sẽ liên lụy đến thân nhân. Nhưng người phụ nữ kia chỉ lắc đầu, khuôn mặt nhợt nhạt, chẳng còn chút sức sống.

– Lâm Vũ vương phi… ngươi là… không thể nào, nàng ta đã chết rồi kia mà…

Tiếng nói thì thầm càng ngày càng nhỏ đến nỗi Tiểu Duệ không nghe rõ.

– Ngươi… biết ta?

Người phụ nữ lắc đầu, ngồi khụy xuống dưới nền đất lạnh, dáng vẻ hoàn toàn buông bỏ.

– Ngươi đi đi, nơi xui xẻo này không nên lưu lại lâu.

– Đây không lẽ là lãnh cung? – Tiểu Duệ kinh ngạc hỏi lại.

Người kia lắc đầu, bật cười thê lương.

– Cũng chẳng khác lãnh cung là mấy.

Những giọt lệ lại chầm chậm lăn trên gò má nhợt nhạt.

– Ngươi ở đây chỉ khiến bị ta liên lụy mà thôi. Đi đi.

– Không. Ta không thể thấy chết mà không cứu. – Tiểu Duệ kiên quyết.

Người phụ nữ kia ngẩng đầu nhìn Tiểu Duệ, đôi mắt vừa rồi trống rỗng vô hồn giờ đây lại chất chứa đầy thương đau.

– Ngươi cản ta làm gì? Tại sao ai cũng cản ta?

Nước mắt thi nhau rơi, ướt đầm khuôn mặt nhợt nhạt. Người phụ nữ bật cười đầy cay đắng.

– Ta sống ngần này tuổi, mọi thứ trải qua cũng đủ rồi, không muốn bị giam hãm trong chiếc lồng son này thêm nữa. Thà chết đi, đầu thai làm kiếp khác. Ta đã cầu Bồ Tát mười mấy năm nay, cầu cho kiếp sau ta không phải làm người nữa.

Tiểu Duệ đi đến bên cạnh, giơ tay đỡ người phụ nữ ngồi lên ghế, nhẹ nhàng an ủi.

– Cuộc sống có lúc này lúc khác, người phải kiên cường lên.

– Ngươi… không nhớ ta sao?

Tiểu Duệ thành thật lắc đầu.

– Người quen ta ư?

Người phụ nữ có vẻ như không tin nổi, nhưng rồi dường như cũng chẳng đủ sức quản chuyện đó, chỉ chầm chậm lên tiếng.

– Quên cũng tốt… cũng tốt…

– Người nói rõ ta nghe. – Tiểu Duệ có chút nôn nóng, nàng không hiểu tại sao lại quen người này.

Người kia chỉ thở dài, hồi lâu sau mới nặng nề lên tiếng.

– Ta không quen ngươi, chỉ là trước đây có nghe nói đến con gái Mai tướng quân là Mai Tư Duệ, thông minh trác tuyệt, thường qua lại thân cận với các vị hoàng tử, cũng từng nhìn thấy ngươi một vài lần mà thôi.

Tiểu Duệ có chút thất vọng, nàng cứ tưởng sẽ được nghe chuyện trước đây.

– Người biết những gì về ta?

Người phụ nữ lắc đầu. Tiểu Duệ sốt ruột hỏi thêm.

– Vậy người là ai?

– Ta ư?

– Đúng vậy.

Người phụ nữ thẫn thờ nhìn những bông tuyết trắng xóa xoay tròn như điệu vũ bi ai trên nền trời đêm, nặng nề cất tiếng.

– Ta là Dung phi, Dung Tư Thuần.

– Dung phi? Tại sao người muốn tự sát?

Nước mắt lại tiếp tục rơi trên mặt Dung phi khi nghe thấy câu hỏi này.

– Ta theo hoàng thượng từ khi mười ba tuổi, khi người còn là nhị hoàng tử. Hai mươi năm, ta đã ở bên cạnh hoàng thượng hai mươi năm rồi.

Dung phi cúi đầu, dùng khăn tay chậm những giọt nước mắt bi thương không ngừng tuôn rơi.

– Nhưng người chẳng đoái hoài tới ta, chưa từng quan tâm ta. Cũng vì nể tình ta theo người lâu mà được phong cái chức Dung phi hữu danh vô thực này. Đều tại ả ta, ả hại ta thê thảm như vậy. Giờ thì tốt rồi, ả ngồi trên ngôi vị hoàng hậu cao quý, còn ta thua thê thảm dưới chân ả.

Dung phi giọng đã khản đặc, ánh mắt lóe lên một tia hận ý.

– Người và hoàng hậu có thù oán ư?

Tiểu Duệ có chút kinh ngạc, dù mới nhìn thấy hoàng hậu từ xa nhưng Tiểu Duệ cũng thấy người này khí chất lạnh lùng, cao quý, không giống với kiểu nữ nhân độc ác hãm hại người khác.

– Đúng, ta hận ả ta, hận tới xương tủy. Ả hại ta từ khi còn ở phủ hoàng tử, để đến nỗi hoàng thượng hận ta, không bao giờ nhìn mặt ta nữa. Ả thâm hiểm là thế, lại luôn đeo lớp mặt nạ nhân từ. Ta nguyền rủa ả. Dù chết xuống âm phủ cũng sẽ trở về tìm ả.

Tiểu Duệ thở dài, chậm rãi nói.

– Người hận ý nặng nề như thế, sao có thể giải thoát khỏi vòng ân oán trần gian?

Dung phi nhìn Tiểu Duệ đầy kinh ngạc, rồi bật cười có phần điên cuồng.

– Đúng, ta quỳ dưới chân Bồ Tát mười mấy năm nay, tại sao còn hận thù như vậy? Nhưng ta chẳng phải thánh thần, muốn buông tha cũng không được. Ngươi nói xem, ta và ả cùng gả một ngày, ả là tỷ tỷ của ta, vậy mà nhẫn tâm hãm hại ta tới mức thân bại danh liệt, bị giam nhốt nơi này, lạnh lẽo như lãnh cung. Ngươi nói xem, ta có thể không hận được không?

Những lời này như cú đánh mạnh giáng thẳng vào Tiểu Duệ khiến nàng choáng váng, hồi lâu không cất nổi thành lời.

– Ta cũng muốn tha thứ cho ả lắm, nhưng gần hai mươi năm rồi, ta làm không được. Ta bất lực, ta ngu dốt. Ta chỉ muốn tìm cái chết để quên đi tất cả. Lần này ta đã quyết chí rồi, nếu chọn tự sát vào ngày khác, e rằng đến liếc nhìn hoàng thượng cũng chẳng buồn bận tâm, nhưng lần này sinh nhật hoàng thượng, nhất định người sẽ để tâm.

Giọng nói của Dung phi đã khản đặc, ánh mắt tối sẫm, tràn đầy nỗi tuyệt vọng cùng cực. Tiểu Duệ cũng không biết phải khuyên giải ra sao nữa. Những lời vừa rồi của Dung phi vẫn khiến nàng kinh hãi, chưa thể bình tâm.

– Ngươi đi đi. Cảm ơn chút ân tình của ngươi. Nhưng trên đời này chẳng còn gì có thể níu kéo ta được nữa rồi.

– Nhưng…

– Mai Tư Duệ, thật ngưỡng mộ ngươi có thể quên đi mọi chuyện, có thể trở thành Lâm Vũ vương phi.

Nói những lời này, ánh mắt của Dung phi nhìn nàng đầy phức tạp. Khi Tiểu Duệ còn đang định lên tiếng thì đã bị Dung phi xô mạnh sang một bên, nàng nhất thời không đề phòng nên bị xô ngã xuống nền tuyết. Dung phi rút cây trâm sau đầu, ấn vào động mạch chủ của mình.

– Ngươi đi đi, lưu lại đây chỉ tăng thêm phiền phức mà thôi. Đa tạ ngươi.

– Không, người cứ bình tĩnh, từ từ sẽ có cách giải quyết.

– Vậy ngươi muốn ta được giải thoát khỏi thù hận và sự lạnh lẽo của cung đình hay tiếp tục phải chịu đựng những nỗi giày vò khủng khiếp kia.

Tiểu Duệ cứng miệng, không biết phải nói gì. Nàng ngồi trên nền tuyết, tay chống xuống đất, những bông tuyết lạnh lẽo đến thấu xương, nhưng có lẽ cũng không bằng lòng người. Nàng nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Dung phi, cuối cùng chỉ có thể đứng dậy, nặng nề rời khỏi nơi đó. Tiểu Duệ đi thẳng, không dừng lại, không quay đầu, nhưng dường như nàng có thể nhìn thấy phía sau mình, Dung phi đang điên cuồng ngửa cổ uống cạn bình rượu độc kia.

Trời đêm tối thẫm, dưới ánh đèn lồng đỏ hai bên đường vẫn có thể nhìn thấy những bông tuyết trắng xóa lả tả bay. Mấy bông rơi xuống, đậu trên vai, trên áo nàng. Tiểu Duệ không biết mình có đi đúng đường trở lại yến tiệc hay không, bởi lúc này trong lòng nàng vô cùng hỗn loạn. Nàng không phải người của hậu cung, đối với những việc tranh sủng này nàng không nên biết thì hơn. Nhưng không hiểu sao hình bóng bi thương, tuyệt vọng của Dung phi, tiếng cười, tiếng khóc của nàng ta vẫn quẩn quanh trong tâm trí, không cách nào xóa bỏ.

Tiểu Duệ lẳng lặng bước trên con đường nhỏ, nàng giơ tay, một bông tuyết chầm chậm đậu xuống giữa lòng bàn tay nàng, tan ra, lạnh ngắt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.