Ánh Trăng Mang Thư Đến

Chương 36: 36: Ân Cần Chăm Sóc




Tiểu Duệ giật mình, chau mày.

– Vương gia hồi kinh?

– Vâng, vương phi. – Hắc Mã không giấu được sự vui mừng trong giọng nói. Bọn họ thực sự rất mong đợi vương gia.

Tiểu Duệ ngồi dậy, chỉnh lại trang phục một chút rồi bước ra. Hắc Mã đầu cúi thấp, hai tay nâng cao phong thư.

– Tin này do tình báo gấp rút đưa về, vừa cùng về với thư của vương gia do bồ câu mang về ạ.

Tiểu Duệ đưa tay đón lấy cả hai phong thư. Hắc Mã lập tức cúi người rời đi.

Phong thứ nhất do đích thân Dương Thiên Vũ viết, chỉ là những tin tức hỏi thăm thông thường. Thư này được bồ câu đưa về, có nguy cơ bị thất lạc, kẻ địch bắt được giữa đường đi nên chỉ có thể viết những tin tức chung chung, không có gì đáng chú ý.

Phong thư thứ hai không phải chữ của Dương Thiên Vũ, có lẽ tình hình quá gấp gáp nên hắn phải sai người soạn thư. Thư nói rằng quân Huyền Vũ sau khi đi vòng qua Thảo Xuyên và Đan Châu, phối hợp với quân ở hai châu này, đánh thẳng và nhanh chóng chiếm được Ô Viễn chỉ trong một ngày. Thế nước như rồng cuộn, lập tức hai phía Thanh Lục và Ô Viễn ép chặt Nhan Đàm, chỉ một trận quét sạch quân Thiên Tước ở đây, chém một loạt quan lại, tướng sĩ lúc trước phản bội Huyền Vũ, nối giáo cho giặc. Còn Thùy Châu, Hoàng Châu, Chỉ Dương, quân Thiên Tước đã chiếm giữ suốt mấy tháng, xây dựng được phòng tuyến vững vàng, địa hình ở đây lại dễ thủ khó công, vì vậy tạm thời chưa thể khai chiến giành lại ba châu này.

Tuy nhiên, đúng lúc này quân Nhữ Lam lại dấy binh, một số tổ chức trong nước cũng nổi dậy, liên kết cùng phản tặc, tình hình vô cùng rối ren. Vì vậy, Dương Thiên Vũ đã tạm giao cho Cao Thắng ở lại trấn giữ phía tây, cầm chân Thiên Tước, còn bản thân hắn phải quay về kinh thành để phò tá hoàng thượng dẹp yên tình hình này. Hôm nay hoàng thượng cũng đã ra tay, cho quan binh đi bắt hết những nhân sĩ giang hồ bị người của Dương Thiên Khanh xúi giục, kẻ đầu sỏ bị tội chết ngay tại chỗ, không cần hành quyết, những kẻ khác bị bắt giam trong đại lao, tùy tội mà chịu xử phạt.

Tiểu Duệ nhìn hàng loạt tin tức nàng vừa nhận được, nhưng lại chẳng đọng lại được điều gì. Dương Thiên Vũ đang trên đường hồi kinh rồi, chắc chỉ mấy ngày nữa là về đến nơi. Nàng nhìn tờ giấy hồi lâu, đột nhiên cười thảm. Có lẽ là số mệnh rồi. Nếu không thể tránh né thì chỉ còn cách đối mặt mà thôi!

***

Dù đất nước đang bốn bề lửa chiến, nhưng kinh thành vẫn mãi là kinh thành, đặc biệt khi cuối năm đang cận kề, đô thành càng rực rỡ phồn hoa. Từ những người dân bình thường đến quý tộc, quan lại đều treo đèn trước cửa, quét tước lối đi cho sạch sẽ. Người xe cũng tấp nập hơn hẳn bình thường.

Dương Thiên Vũ một thân giáp bạc, bên hông là thanh Uy lâm kiếm, cưỡi trên mình con ngựa cường tráng màu hạt dẻ dẫn đầu đoàn quân tiến vào thành. Biết tin Lâm Vũ vương gia thắng trận khải hoàn, rất đông dân chúng nô nức xuống đường đón tiếp. Mọi người vui vẻ chúc tụng, bàn tán về chiến công thần tốc, vang dội của vị vương gia trẻ tuổi tài cao này. Vô số tiểu thư đứng trên lầu cao, ghé mắt ngóng nhìn, ước mong được lọt vào mắt xanh của vương gia. Dẫu biết vương gia đã có vương phi, nhưng chỉ cần được nâng khăn sửa túi, hầu hạ dưới chân vương gia uy dũng, dù là phận thiếp họ cũng cam lòng.

Dương Thiên Vũ hoàn toàn không để tâm đến những ồn ã xung quanh, hắn cho ngựa chầm chậm bước đi trên phố.

Cổng thành đồ sộ, sơn màu đỏ thẫm chầm chậm mở ra. Phía trong cổng thành, trên đài cao, hoàng thượng một thân hoàng bào rực rỡ như ánh dương, bên cạnh là hoàng hậu đoan trang, hiền thục, bá quan văn võ xếp hàng dài hai bên. Dương Thiên Vũ xuống ngựa, đưa thanh kiếm cho cận vệ bên cạnh rồi tiến lên, hành lễ với hoàng thượng và hoàng hậu.

Hoàng thượng vui vẻ bước xuống, nâng tay Dương Thiên Vũ.

– Hoàng đệ vất vả rồi.

Nói rồi đưa cho Dương Thiên Vũ một chén rượu, công công đứng bên cũng vội bưng rượu đưa cho hoàng thượng, cả hai cùng uống cạn. Sau đó hoàng thượng cùng hoàng hậu, Dương Thiên Vũ đi trước, bá quan theo sau, tất cả cùng hướng về phía chính điện. Hôm nay hoàng thượng mở tiệc rượu mừng đại công của Lâm Vũ vương gia.

***

Trong khi đó, tại Mai phủ, người hầu kẻ hạ cũng đang đi ra đi vào vô cùng tấp nập. Chỗ này mấy người quét tước, chỗ kia trang trí, bọn họ đều mong ngóng vương gia trở về.

Tiểu Duệ ngồi một mình bên hành lang gấp khúc, vẻ mặt điềm tĩnh như nước. Trước mặt nàng là khóm trúc xanh mướt, được nha hoàn tỉ mỉ lau sạch đến từng chiếc lá khiến sắc xanh như ngọc càng tràn trề sức sống. Trên tay nàng là một cuốn sách cổ, thi thoảng Tiểu Duệ liếc nhìn mấy hàng thơ cổ trong đó, nhưng nàng không quá chú tâm.

– Xuân Nhi.

Tiểu Duệ đột nhiên gọi, Xuân Nhi đang đứng cách nàng mấy bước chân vội tiến lên.

– Trời ấm, hoa mai nở chưa?

Xuân Nhi nghe thấy vậy thì vui vẻ trả lời.

– Nô tỳ mới đi qua rừng mai sáng nay, đã có rất nhiều cây trổ hoa rồi. Vương phi, nô tỳ đi bẻ một ít cành mai vào cắm nhé.

Tiểu Duệ đặt cuốn sách xuống hành lang bằng gỗ, giơ tay ngăn lại.

– Không cần, ta đi xem hoa mai.

– Vâng.

Tiểu Duệ bước chầm chậm, nàng mặc áo màu lục nhạt, càng dịu dàng giữa rừng cây. Nàng đi về phía nam viện, nơi nàng đã sống khi mới đến vương phủ. Trước cửa nam viện được quét tước vô cùng gọn gàng, sạch sẽ. Gốc mai già ở đây không ngờ trổ trắng hoa. Xuân Nhi ngơ ngẩn đứng nhìn những cành cây màu xám khô lại nở ra những bông hoa nhỏ xíu, trắng muốt, tinh khôi như tuyết đầu mùa. Tiểu Duệ bước đến, vin một cành cây thấp nhất, mấy bông tuyết đêm qua còn đọng trên cành bị lực tay nàng làm rơi lả tả xuống mái tóc đen óng của Tiểu Duệ.

Tiểu Duệ ngắt một bông hoa mai. Bông hoa trắng nhỏ bé nằm gọn trong lòng bàn tay nàng. Nàng buông tay, bông hoa xoay tròn một vòng rồi chầm chậm rơi xuống nền gạch xanh bên dưới.

– Xuân Nhi, gọi mấy người đến đây đào giúp ta bình rượu dưới gốc cây này lên.

Xuân Nhi vội đi gọi hai gia nô. Ngay bên gốc mai già chôn một vò rượu lớn. Vò rượu này do chính tay Dương Thiên Vũ và Tiểu Duệ cùng chôn xuống, nói đợi khi mai nở sẽ cùng ngắm hoa mai, thưởng rượu mai. Đào vò rượu lên rồi, Xuân Nhi mang đi để cọ rửa vỏ ngoài cho sạch. Tiểu Duệ lại sai hai gia nô bày một cái bàn, hai cái ghế, cùng mấy chiếc chén ngọc dưới gốc mai già.

– Muội bảo nhà bếp buổi tối làm mấy món đơn giản nhé, ta muốn mở tiệc rượu tẩy trần cho vương gia.

– Vâng.

Xuân Nhi thầm nghĩ chắc vương gia hôm nay đã phải dự yến linh đình trong hoàng cung mệt mỏi nên vương phi mới muốn cảm giác đoàn tụ gia đình thân mật, êm đềm dưới gốc mai, chứ không phải mở tiệc xa hoa khắp phủ. Trái tim Xuân Nhi chợt bâng khuâng, vương phi từng nhiều lần đề cập đến việc muốn tìm người tốt để gả cho nàng ta, nhưng Xuân Nhi không muốn, giờ phút này nghĩ đến tình cảm ân ái mặn nồng của vương gia và vương phi, đột nhiên nàng ta lại cảm thấy có một người để bầu bạn kể cũng… không tệ.

Tiểu Duệ ngâm mình trong bồn nước nóng rất lớn, bên trên rải đầy những cánh hoa đào hồng rực. Nàng nhớ đến mấy ngày ở trang viên ngoại thành, đúng vậy, họ từng rất vui vẻ, hạnh phúc. Trái tim như bị bàn tay ai siết mạnh, đau thấu tâm can. Nàng nhắm nghiền hai mắt, hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại, như cố nén nhịn tất cả. Một lát sau, Tiểu Duệ mở mắt, đôi mắt trong suốt như nước hồ thu, điềm tĩnh, không vương chút bụi trần.

Sau khi tắm rửa xong, Tiểu Duệ bảo Xuân Nhi trang điểm cho nàng. Hôm nay đích thân nàng chọn trang phục. Tiểu Duệ chọn một bộ y phục màu đỏ rực vô cùng diễm lệ. Tà áo rộng được thêu hình hoa cẩm tú. Đai áo thêu tường vân cách điệu bằng chỉ vàng tinh xảo. Ống tay áo thêu những đóa mai trắng nho nhỏ bằng chỉ bạc. Nàng cài trâm phượng vàng, vòng cổ cũng được làm bằng vàng, chạm khắc vô cùng tinh xảo. Son môi đỏ rực, khuôn mặt hoa đào trắng hồng, mắt hạnh đen láy, hàng lông mày cong cong như bóng núi mùa xuân. Tiểu Duệ rực rỡ muôn phần.

Xuân Nhi nhìn nàng cũng không dừng được, tấm tắc khen mãi. Tiểu Duệ chỉ hơi mỉm cười, môi nàng khẽ cong lên, ánh mắt tĩnh tại, ung dung. Xuân Nhi đột nhiên hiểu được cái mà người ta gọi là “nhất tiếu khuynh thành”. Đúng vậy, vương phi của bọn họ chính là “nhất tiếu khuynh thành”, chỉ một nụ cười như mây bay gió thoảng kia thôi cũng đủ khiến mọi trái tim gục ngã.

– Được rồi, đừng nhìn nữa, mau đi xem nhà bếp chuẩn bị xong chưa.

– Vâng, vương phi.

Xuân Nhi vui vẻ rời đi, để lại Tiểu Duệ ngồi một mình trong phòng. Nàng đưa mắt liếc nhìn khắp căn phòng, nơi này tuy mới chỉ ở nửa năm nhưng nàng đã coi như nhà của mình. Nhà, tiếng này khiến trái tim Tiểu Duệ như rỉ máu. Nàng bây giờ biết coi đâu là nhà? Biết đi đâu, về đâu?

Hóa ra đau đớn nhất không phải là cảnh không nhà không cửa, không nơi để về, mà chính là nơi duy nhất để về hóa ra lại không phải “nhà”.

Tiểu Duệ mỉm cười chua chát. Nàng đứng dậy, sắp xếp cho bản thân một chút. Mấy ngày nay nàng đã suy nghĩ kỹ rồi, chính vì vậy bây giờ chỉ chuẩn bị đôi chút là xong.

Sau khi sắp xếp xong mấy việc đơn giản, Tiểu Duệ dời phòng, đi về phía nam viện. Trời bắt đầu tối, tuyết cũng lất phất rơi, tuy không đủ làm ướt áo nhưng lại khiến khung cảnh thêm mấy phần cô tịch, tiêu điều.

Tiểu Duệ một thân y phục đỏ rực như máu ngồi một mình dưới gốc mai trắng, trên đầu nàng, mấy bông tuyết xoay tròn, lặng lẽ rơi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.