Ánh Trăng Mang Thư Đến

Chương 33: 33: Người Mẹ Nhẫn Tâm




Từ mộ Mai gia trở về, Tiểu Duệ lập tức đi vào thư phòng, khóa trái cửa lại, còn không quên dặn dò Xuân Nhi không được để bất cứ ai làm phiền nàng. Tiểu Duệ cầm thêm chút bạc, sau đó theo lối bí mật rời khỏi vương phủ. Nàng biết ban ngày rời đi bằng con đường này sẽ không an toàn, nhưng thực sự lúc này tâm trạng của nàng đang rối bời, nàng lo cho đứa trẻ ấy nữa.

Chẳng mấy chốc Tiểu Duệ đã tìm thấy căn miếu hoang cuối ngõ Ngô Đồng. Miếu bỏ hoang không ai chăm nom, hương khói nên đổ nát, bụi phủ kín đồ vật. Tiểu Duệ đẩy khẽ cánh cửa, nhưng chỉ có bụi bay ra mờ mịt, cánh cửa không nhúc nhích, nàng đẩy mạnh thêm nữa mới có tiếng kêu kẽo kẹt rồi đu đưa như sắp đổ. Ánh sang lập tức tràn vào, chiếu sáng không gian bên trong miếu hoang. Tiểu Duệ nhìn mấy bức tượng đổ nát, phủ đầy bụi trên cao. Người ta chỉ thắp hương, cúng bái những bức tượng sơn son thếp vàng, khói trầm cao quý, chứ mấy ai lưu tâm đến tượng cũ miếu đổ. Thần phật cũng bị khinh trọng như vậy, huống chi là con người?

Nàng nhìn quanh, tất cả đồ vật đều phủ bụi, miếu nhỏ, chỉ đi một lát là hết mọi ngóc ngách, nhưng tất cả đều bị bụi phủ dày, không giống nơi có người ở. Dù là đứa trẻ ăn mày ngụ tại nơi đây, thì chỗ nó nằm ngủ hằng ngày cũng sẽ để lại dấu vết, nhưng không có nơi nào như thế cả. Tiểu Duệ khẽ nhíu mày. Chẳng lẽ Cẩu Tử đã nói dối nàng?

Tại sao nó phải nói dối? Là do không tin tưởng nàng hay không tin tưởng những người xung quanh nàng? Nhưng dù lý do nào đi nữa thì có lẽ tạm thời nó vẫn được an toàn. Đứa trẻ này vốn thông minh như vậy hay được người khác chỉ dạy? Tiểu Duệ không cách nào xác định rõ ràng được. Lúc này nàng cũng không muốn bận tâm tới những chuyện ngoài lề. Điều nàng quan tâm chính là có nên đi tìm đứa trẻ và giúp đỡ nó không? Một mình nàng đứng giữa căn miếu hoang phủ bụi, ánh sáng hắt vào không đủ soi sáng tất cả, nhìn thế nào bóng dáng ấy cũng có phần thê lương, cô độc.

Cuối cùng Tiểu Duệ quyết định không đi tìm đứa trẻ nữa. Không phải nàng không quan tâm, không muốn tốt cho nó, nhưng như lời Cẩu Tử nói, nàng mới chỉ muốn gặp mặt nói chuyện với người tên Lục thúc kia mà ông ta đã chết thảm, nên lý do gì lại cuốn đứa trẻ như Cẩu Tử vào chuyện này?

Mang theo tâm trạng nặng nề, Tiểu Duệ quay trở về vương phủ. Nàng đi trên con ngõ Ngô Đồng nhỏ bé, vắng vẻ, đầu cúi thấp, chầm chậm bước đi.

Phía trên mái ngôi miếu hoang, một bóng đen dần đứng thẳng người, mỉm cười, hắn đoán đúng mọi hành động của nàng, quăng lưới đã đủ rồi, bây giờ là lúc thu mẻ lưới này, hắn chỉ chờ hành động tiếp theo của nàng nữa mà thôi. Bóng áo đen ngạo nghễ phi thân rời khỏi căn miếu hoang, bỏ lại sau lưng bóng chiều chênh chếch trên những ngôi nhà phủ rêu xám.

***

Đã hai ngày kể từ khi gặp Cẩu Tử, Tiểu Duệ đã suy nghĩ rất nhiều. Xuân Nhi bên cạnh luôn lo lắng ép nàng ăn thêm cái này, uống thêm cái kia khi thấy nàng ngày một xanh xao, nhưng Tiểu Duệ chỉ nhẹ lắc đầu từ chối. Nàng hầu như giam mình cả ngày trong thư phòng chỉ để vẽ tranh. Đúng vậy, là vẽ tranh. Hai ngày này nàng đã vẽ cả trăm bức tranh, nhưng tất cả đều hỏng. Mỗi lần vẽ hỏng nàng lại vo tròn tờ giấy, ném xuống chiếc sọt tre đặt bên cạnh bàn.

Cuối ngày, lúc Tiểu Duệ đi tắm, Xuân Nhi vào dọn dẹp thư phòng, nàng ta đã phát hoảng khi thấy chiếc sọt tre đầy ắp những tờ tranh hỏng bị vo tròn ném vào. Nàng ta biết tâm trạng vương phi không tốt, cũng không biết phải làm sao. Mấy ngày trước có tin thắng trận của vương gia nhưng vương phi cũng chỉ mỉm cười một cái rồi lại rơi vào trạng thái trầm ngâm. Xuân Nhi rất muốn mời đại phu đến khám cho vương phi, nàng ta lo cứ thế này, vương phi sẽ sinh bệnh mất, nhưng vương phi nhất quyết không đồng ý, nói chỉ là đang muốn suy nghĩ về mấy cuốn sách mà thôi.

Ngâm mình bằng nước nóng và cánh hoa xong, Tiểu Duệ thấy tâm trạng thư thái hơn rất nhiều. Nàng nằm một mình trên chiếc giường trải nệm màu lam nhạt, chăn cũng màu lam nhạt, có thêu hình hoa mai trắng. Hai ngày qua, nàng đã đi đến một quyết định. Nàng không biết mình làm vậy là đúng hay sai, nhưng dù đúng dù sai, nàng cũng muốn thử một lần, muốn biết rõ, ít nhất để tâm tư không phải sống trong thấp thỏm, ngờ vực như những ngày này.

Tiểu Duệ nhắm mắt, buông lỏng những suy tư nặng trĩu trong đầu, chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau nàng đã thức dậy, lần đầu tiên trong suốt cả tháng qua Xuân Nhi mới thấy Tiểu Duệ thoát khỏi trạng thái trầm tư. Vương phi yêu cầu Xuân Nhi trang điểm và chọn cho nàng một bộ y phục thanh lệ một chút. Xuân Nhi lập tức vui vẻ làm theo ngay. Chỉ cần vương phi vui thì Xuân Nhi nhất định sẽ dốc hết sức.

Xuân Nhi lập tức giúp Tiểu Duệ trang điểm, còn điểm thêm một đóa hoa đào trước mi tâm, kết hợp cùng trang phục màu hồng phấn và trâm ngọc Dương Thiên Vũ tặng lúc trước, nhìn vô cùng dịu dàng, xinh đẹp. Xuân Nhi nhìn vương phi mặt ủ mày chau mấy hôm nay rốt cuộc cũng tươi tắn hơn thì trong lòng vô cùng vui vẻ, nàng ta luôn miệng nói cười, kể đủ thứ chuyện lông gà vỏ tỏi cho Tiểu Duệ nghe. Nào là chuyện Hà quản gia nuôi một con mèo làm bạn. Nửa tháng trước con mèo ấy đột nhiên biến mất, trước giờ nó đều ở trong phòng của Hà quản gia, chưa từng đi lung tung, điều ấy khiến Hà quản gia vô cùng buồn phiền. Có người còn nói mèo già hóa cáo, chắc con mèo đó đã hóa cáo rồi. Vậy mà hôm qua con mèo trở về, còn dẫn theo hai con mèo nhỏ vô cùng đáng yêu. Hà quản gia vui như có cháu nội vậy, còn làm thịt hẳn một con gà để uống rượu, xương cho mèo ăn. Rồi đến chuyện thời tiết ngày một tốt lên, quân ta đang chiếm thế thượng phong. Tiểu Duệ chỉ im lặng lắng nghe, không bàn luận gì cả. Nhưng đôi khi nàng cũng mỉm cười, chỉ cần vậy thôi Xuân Nhi đã rất vui rồi, lại càng cố gắng tìm chuyện vui vẻ để kể cho vương phi nghe.

– Vương phi, đẹp quá!

Nhìn Tiểu Duệ đã trang điểm xong, Xuân Nhi cảm thán, từ khi vương gia xuất chinh tới giờ, hôm nay vương phi mới rạng rỡ như thế này. Tiểu Duệ mỉm cười.

– Chúng ta đi dạo phố.

– Vâng.

Xuân Nhi lập tức gọi đội hộ vệ. Hôm nay trời hửng nắng, ấm áp hơn hẳn, trời đẹp thế này đi dạo phố chắc chắn là lựa chọn đúng đắn. Có lẽ Xuân Nhi thấy Tiểu Duệ rạng rỡ là chính bởi trong lòng Xuân Nhi đang vui vẻ. Kể từ cái chết của Mễ Lan, nàng ta cũng trầm lặng hơn hẳn, hôm nay trời đẹp, vương phi cũng buông bỏ dáng vẻ ủ dột thường ngày nên Xuân Nhi cực kỳ vui vẻ, còn dặn nhà bếp tối làm mấy món bổ dưỡng để vương phi bồi bổ. Nàng thích nhìn vương phi hồng hào, tươi tắn như trước kia hơn dáng vẻ mình hạc xương mai, gầy như cây liễu của vương phi thời gian này.

– Vương phi, người xem, hoa đẹp quá. – Xuân Nhi ríu rít chỉ mấy hàng hoa bên đường.

Tiểu Duệ dõi mắt nhìn theo. Mùa đông kinh thành lạnh lẽo nên rất ít hàng bán hoa, mấy hôm nay trời hửng nắng, ấm áp hơn nên có một số loài hoa đã bắt đầu nở, trên phố lập tức phô ra vẻ muôn hồng ngàn tía xinh tươi, như chào đón mùa xuân đang đến gần. Nàng nhìn những bông hoa nhiều màu tươi thắm đến ngơ ngẩn cả người. Dương Thiên Vũ từng nói trước đây nàng nói muốn uống rượu mai dưới gốc mai nở hoa cùng hắn. Rượu cũng đã chôn dưới gốc mai rồi, hoa cũng sắp nở rồi, vậy mà…

– Vương phi, hay nô tỳ mua một ít nhé.

Tiểu Duệ lắc đầu.

– Lát quay về rồi mua cũng được.

– Vâng.

Tiểu Duệ còn có việc, nàng không muốn chần chừ lâu, lập tức rời bước. Bọn họ dừng trước một tửu lâu sang trọng, nơi này cũng là sản nghiệp của Thái Khanh quận vương, người này giỏi làm ăn buôn bán, có thể nói là giỏi buôn bán nhất trong vương tôn hoàng thất, sản nghiệp trải dài khắp nước, gia tài vô số. Sáng hôm qua nàng đã viết thiếp mời hẹn gặp Thái Khanh quận vương ở đây, tối qua thì nhận được câu trả lời của hắn.

– Vương phi.

Tiểu Duệ từng đến đây vài lần nên tiểu nhị vừa nhìn liền nhận ra nàng, vội vã chạy ra chào hỏi.

– Vương phi, mời đi theo tiểu nhân ạ.

Nói rồi hắn vội vã đi trước dẫn đường. Họ đi lên lầu ba, nếu ở dưới phô bày phồn hoa rực rỡ bao nhiêu thì trên này lại kín đáo, tĩnh lặng bấy nhiêu. Tầng ba dành cho thượng khách, chỉ những người quyền quý mới có thể đặt chân tới. Từ bức tranh treo trên phòng, cho đến ấm trà bày trên bàn đều là đồ đắt đỏ, quý hiếm, chính vì thế giá một chén trà trong căn phòng này cũng đủ một gia đình thường dân sinh sống trong nửa năm. Tiểu Duệ ra dấu cho hộ vệ đứng bên ngoài, chỉ một mình nàng bước vào phòng.

Căn phòng rất lớn, được chia làm hai phòng nhỏ, phòng ngoài bày một bàn ăn lớn, trên đó có trái cây tươi ngon và một bình trà nóng. Ngoài ra còn có lò sưởi, lư trầm đều làm bằng vàng. Trên tường treo mấy bức tranh thủy mặc đạm mạc. Ngoài ra còn bày một bộ giấy bút để quan khách nếu có nhã hứng có thể vẽ tranh, làm thơ tại đây luôn. Tiểu Duệ nhìn quanh, thấy có bóng người phía phòng trong. Nàng chậm rãi đi tới, vén rèm châu. Bóng người kia lập tức hiện rõ trước mắt.

Nam nhân áo lam sẫm, tay trái cầm chiếc quạt giấy, trên quạt vẽ tranh thủy mặc, nét vẽ có phần giống với bức tranh phía phòng ngoài. Nam nhân mày kiếm mắt phượng, đôi môi mỏng lạnh lùng hơi mỉm cười, nụ cười lãnh khốc, cao ngạo. Hắn đang viết gì đó trên giấy, thấy có người vào thì dừng bút, ngước nhìn. Hắn nhìn nàng một chút, rồi mới gập quạt, khom người hành lễ.

– Tham kiến vương phi.

– Thái Khanh quận vương, không cần đa lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.