Ánh Trăng Không Biết

Chương 5: 5: Ngủ Quên Ở Phòng Làm Việc Của Doãn Đình Nghiêm




Tần Kiết chậm chạp theo sau Trần Ân Tứ, hướng về phía bàn ăn, lúc đi không quên ra hiệu bằng mắt với Đường Cửu ý rằng gọi phục vụ mang món lên.

Thức ăn đã chuẩn bị xong từ trước khi Trần Ân Tứ đến hội sở 101.

Đường Cửu rời khỏi phòng bao chưa đầy năm phút, phục vụ đã dọn hết món lên bàn, trong đó có vài món là đặc sản của hội sở.

Đường Cửu rất biết điều, không quay trở lại phòng bao.

Cũng đã tám giờ ba mươi tối rồi, Trần Ân Tứ đói bụng từ lâu, đợi phục vụ rời đi, cô không khách khí cứ thế cầm đũa lên ăn.

Tần Kiết ngồi đối diện Trần Ân Tứ, thấy cô gắp món ăn vào trong đĩa, đem rau thơm, cà rốt sợi, ớt xanh gắp từng thứ một sang chén khác, sau mới lấy từng món mình thích ăn như thịt bỏ vào miệng.

Nhiều năm trôi qua, cô gái nhỏ khi ăn cơm vẫn còn nhiều tật xấu như thế.

Tần Kiết lắc đầu, cũng bắt đầu ăn.

Có lẽ do thói quen nên tốc độ ăn của Tần Kiết rất nhanh, tương phản với Trần Ân Tứ đang nhai chậm nuốt kĩ.

Đến khi anh ăn no, buông đũa xuống thì cô gái lựa từng món hết nửa ngày kia chỉ mới ăn được vài ba miếng.

Tần Kiết không giục, kiên nhẫn ngồi đối diện cô.

Chờ đến khi anh nhìn thấy tốc độ ăn của người con gái chậm lại, biết cô ăn no rồi, lúc này mới lên tiếng:

- Trần Ân Tứ.

Trần Ân Tứ ngẩng đầu.

Tần Kiết nhìn chằm chằm vào cái chén trước mặt Trần Ân Tứ đựng đầy rau thơm, cà rốt, ớt xanh, hất cằm:

- Ăn đi.

- Muốn ăn thì anh đi mà ăn, bà đây không ăn.

Trần Ân Tứ lại động đũa lấy thức ăn, vì muốn chọc cho Tần Kiết tức chết, cô gắp từng sợi, từng sợi cà rốt ra ngoài.

Tần Kiết dõi theo động tác của cô, đợi đến khi cô gắp tới sợi cà rốt cuối cùng, đang lúc bỏ đồ ăn vào miệng, anh cầm đũa, đem toàn bộ rau củ trong chén kia nhanh chóng nhét vào miệng cô trước.

Lập tức Trần Ân Tứ muốn phun ra.

Tần Kiết biết trước cô sẽ có phản ứng như vậy.

- Em dám nhả ra, tôi sẽ dùng miệng mình để đút cho em.

Trần Ân Tứ theo bản năng dừng động tác: “...”

Cái gì gọi là dùng miệng đút cho cô... tên cẩu này không thể nói chuyện đàng hoàng sao?

Bên tai Trần Ân Tứ ẩn hiện một tầng đỏ nhàn nhạt.

Từ sau khi gặp lại tới nay, đây đã là lần thứ bao nhiêu anh ta chiếm tiện nghi của cô trong lời nói? Rồi anh ta sẽ chiếm tiện nghi cô thật có phải không?

Trần Ân Tứ ngẫm nghĩ, hai bên tai đỏ hồng trừng mắt với Tần Kiết:

Tần Kiết:

- Chính vì tự mắng mình nên mới không được nói tục.

Trần Ân Tứ trợn tròn mắt, thật lòng cảm thấy tên cẩu trước mặt này nhiều chuyện thật, quản những thứ đâu đâu

- Đừng nói khoác, có gan thì anh dùng miệng đút đi.

Tần Kiết nhếch mày, ngay giây sau đứng dậy, cách bàn đồ ăn, anh giữ lấy ót cô, tiến sát lại gần.

Trần Ân Tứ không chịu thua nhìn thẳng vào mắt Tần Kiết.

Hai người cứ thế yên lặng mà nhìn nhau một lúc, sau đó Tần Kiết từng chút từng chút cúi thấp đầu.

Gương mặt anh cứ thế càng lúc càng gần cô, gần đến nỗi cô cũng cảm nhận được hơi thở của anh, gần đến nỗi môi cô chỉ hơi động một chút là chạm vào môi anh...

Ngón tay Trần Ân Tứ siết chặt đũa, hơi run, theo bản năng cô ngửa đầu ra sau để trốn.

Lực tay Tần Kiết trên cổ cô càng mạnh thêm.

Anh nhìn cô một lúc, khi Trần Ân Tứ giãy giụa lần nữa thì anh đứng thẳng, lòng bàn tay từ gáy cô di chuyển lên đỉnh đầu:

- Nghe lời, đừng kén chọn.

Giọng của Tần Kiết như có năng lực gì đó, khiến Trần Ân Tứ đem cà rốt sợi - món cô ghét nhất nhai rồi nuốt vào.

Tần Kiết rất mãn nguyện xoa xoa đầu cô.

- Ăn hết toàn bộ các thức ăn trong chén.

Nghe được câu này, Trần Ân Tứ mới phản ứng được mình vừa làm chuyện có lỗi với bản thân, cô theo bản năng há miệng: “...”

Từ “Đù” còn chưa nói ra thì giọng thanh đạm của Tần Kiết lại vang lên:

- Không được nói tục.

Lần này Trần Ân Tứ bạo dạn:

- Tôi mắng tôi, liên quan gì đến anh?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.